Người Cầm Quyền

Chương 1080: Suy nghĩ xấu xa gì đấy?




Ngụ ý trong lời nói của Nguyên Hằng Kiện cũng khá rõ ràng, có thể nói tràn đầy sự trông chờ đối với Hàn Đông.

Là một trong những lãnh đạo cao cấp nhất của Trung Hoa, chỗ đứng Nguyên Hằng Kiện bây giờ không còn giống trước đây nữa, cách nhìn người nhìn việc cũng có thay đổi khá lớn.

Ông ta hiểu khá rõ về Hàn Đông, và cũng vô cùng thích thú hắn.

Từ đầu, Nguyên Hằng Kiện đã nhận định rằng Hàn Đông có năng lực cũng như tính quyết đoán trong công việc, là một mầm giống khó có được.

Mà Hàn Đông lên đến vị trí hiện tại, trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng có thực quyền ở tuổi ba mươi, có thể nói là một ngôi sao chính trị sáng ngời ở Trung Hoa. Rất nhiều người đã quan tâm đến người thanh niên không ngừng đi lên này rồi.

Nguyên Hằng Kiện cũng không ngoại lệ. Qua quan sát, tìm hiểu, ấn tượng của ông ta đối với Hàn Đông càng ngày càng tốt. Mặc dù hai người không đứng cùng một trận tuyến, nhưng Nguyên Hằng Kiện cũng không hề che giấu mà thể hiện thiện cảm với Hàn Đông.

Đây cũng chính là sự ủng hộ đối với Hàn Đông, thậm chí sau này trong những sự việc lớn hơn, Nguyên Hằng Kiện cũng sẽ kiên định ủng hộ Hàn Đông.

Trong sự việc liên quan đến tiền đồ phát triển của Trung Hoa, các vị Ủy viên thường vụ đều có suy nghĩ riêng của mình. Mà không nghi ngờ gì nữa, Nguyên Hằng Kiện đã đem sự kỳ vọng lớn nhất đặt lên người Hàn Đông.

Nguyên Hằng Kiện là một trong những người phát ngôn quan trọng trong một hệ phái, sự ủng hộ của ông ta đối với Hàn Đông, cũng mang một ý nghĩa rất lớn.

- Cảm ơn sự cổ vũ của Bí thư Nguyên, tôi sẽ nỗ lực trước sau như một. Đương nhiên, còn phải cần Bí thư Nguyên quan tâm, chỉ đạo nhiều hơn nữa.

Hàn Đông biểu hiện rất khiêm tốn. Mặc dù quan hệ của hắn và Nguyên Hằng Kiện cũng có thể coi là thân thiết, thậm chí Nguyên Hằng Kiện đã từng giao con trai ông ta là Nguyên Á Văn cho Hàn Đông quản lý, hai người quen biết nhau cũng đã gần mười năm rồi. Nhưng Hàn Đông cũng không vì những yếu tố này, mà quên hết tất cả.

Có một mục tiêu rất lớn, còn phải cần có những bước đi sát với thực tế. Hoàn thành được một mục tiêu là do tích lũy từng bước từng bước nhỏ mà nên, cho nên không thể vì cái nhỏ mà để lỡ mất cái lớn được.

Hàn Đông và Nguyên Hằng Kiện nói chuyện rất vui vẻ, bất giác đã đến giờ ăn cơm, Hàn Đông và Lữ Nhạc vội vàng cáo từ.

Nguyên Hằng Kiện lại nhiệt tình mời Hàn Đông ở lại ăn cơm.

Hàn Đông từ chối mấy lần, thấy thái độ của Nguyên Hằng Kiện quá chân thành, nên ở lại.

Tuy bữa cơm rất đơn giản, nhưng với thân phận của Nguyên Hằng Kiện, không phải ai cũng có thể ở lại đây ăn cơm.

Ăn cơm xong, uống một tách trà, nói chuyện một lúc nữa, Hàn Đông và Lữ Nhạc liền cáo từ ra về.

Sau đó Hàn Đông lại đi chúc tết mấy nhà khác như Triệu Nhạc, Phan Tử Tân, Hoa Lập Dân, Đinh Vi Dân. Vì Đinh Vi Dân ở tỉnh Vân Điền, nên Hàn Đông chỉ gọi điện thoại chúc tết thôi. Còn Triệu Nhạc, Phan Tử Tân và Hoa Lập Dân ở cùng thành phố, nên hắn đến tận nhà chúc tết. Quà tết cũng chỉ là thuốc, rượu trà và mấy thứ lặt vặt, cũng không có gì đắt.

Bây giờ có thể nói Hàn Đông đã chính thức bước vào vũ đài lớn của Trung Hoa, cho nên những cán bộ chủ yếu của Hàn hệ, Hàn Đông cũng bắt đầu tiếp xúc. Hắn phải không ngừng giao tiếp sâu hơn với mọi người, hiểu nhau hơn, như vậy cũng sẽ tạo được cơ sở cho việc sau này Hàn Đông phát huy tác dụng nội bộ của Hàn hệ.

Mấy ngày nay, Hàn Đông cũng nhận được không ít điện thoại chúc tết. Có người là cấp dưới, bạn cũ ở tỉnh Tây Xuyên, có người ở tỉnh Giang Việt, cấp dưới ở thành phố Ninh Hải. Mọi người đều bày tỏ sự chúc phúc năm mới trong điện thoại.

Đương nhiên có một số người lại trực tiếp chạy đến Yến Kinh chúc tết Hàn Đông.

Chu Chính cùng Nguyên Á Văn, Tả Nhất Sơn cùng nhau đến.

Tuổi tác của mấy người bọn họ cũng không chênh lệch nhau nhiều, quan hệ cũng luôn rất tốt, vừa là bạn bè vừa là cấp dưới cũ. Cho nên chiều ngày mồng sáu khi Chu Chính gọi điện thoại cho Hàn Đông, Hàn Đông liền đồng ý.

Lữ Nhạc dẫn theo Hàn Vũ đến nhà ông bà ngoại rồi, Hàn Đông tự lái chiếc Santana đến Sơn trang Quên Sầu

- Lãnh đạo, phong thái của anh vẫn giống như trước kia!

Vừa nhìn thấy Hàn Đông, Chu Chính liền cười ha hả nói. Tiểu tử này vẫn giống như trước, cũng đã lâu như vậy rồi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở của Tỉnh ủy rồi, nhưng vẫn mang bộ dạng tùy tiện như thế, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã không có cảm giác đứng đắn.

So với Chu Chính, Tả Nhất Sơn có vẻ điềm đạm, chín chắn hơn, cả người cũng toát lên vẻ khôn khéo, trầm ổn.

Nhìn thấy Tả Nhất Sơn, Hàn Đông cảm thấy trên người y có một cảm giác quen thuộc, dường như là hình ảnh thu nhỏ của hắn vậy.

Nguyên Á Văn dường như là tổng hợp của Chu Chính và Tả Nhất Sơn vậy, linh hoạt nhưng chững chạc, điềm đạm nhưng không quá im lặng. Nhưng từ những gì y thể hiện, Hàn Đông cảm thấy tiểu tử này có chút giả tạo.

Bạn bè gặp lại nhau, tâm tình Hàn Đông cũng tốt hơn nhiều, liền bảo nhân viên phục vụ mang lên một chai Lafite năm 1982.

- Ha ha, hôm nay có lộc ăn.

Chu Chính vừa nghe Hàn Đông gọi rượu, liền vui mừng nói. Lafite năm 1982 cũng đến mấy chục ngàn tệ một chai, hơn nữa rượu này cũng không phải có tiền là có thể tùy ý mua được.

Nguyên Á Văn cũng mỉm cười, nói:

- Không sai, đi theo lãnh đạo, đãi ngộ lúc nào cũng tốt.

Tả Nhất Sơn tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự chờ đợi. Y trước đây cũng chỉ mới nghe nói đến Lafite 82 rất đắt, nhưng cũng chưa từng uống, hôm nay có thể thưởng thức một chút cũng rất tốt.

Rất nhanh, rượu được mang lên, nhân viên phục vụ mở chai rượu, lập tức một mùi thơm nồng đậm khiến người ta mê muội liền bay ra.

Nhân viên phục vụ rót rượu vào bốn ly cho bốn người. Màu sắc của rượu là màu đỏ của đá ruby pha với màu tím sẫm đậm, hương thơm như mùi hương của quả anh đào và quả lê đen quyện vào nhau. Còn có cả mùi hương của các loại thực vật hòa quyện vào nhau, mang theo hương thơm nồng đậm khác biệt, khiến cho người ta cảm thấy thuần khiết và cân bằng hơn.

Lắc nhẹ ly rượu, để rượu trong ly thích ứng với không khí, như vậy hương vị mới ngon hơn.

Chu Chính không chờ đợi nổi, lắc hai cái, rồi nâng ly lên nói:

- Lãnh đạo, tôi mượn hoa hiến Phật, chúc lãnh đạo năm mới vui vẻ, sớm thăng quan.

Hàn Đông cụng ly với y, không hài lòng nói:

- Cậu tưởng thăng quan dễ dàng đến vậy sao?

- À…

Chu Chính nhấp một ngụm rượu, thoải mái nói:

- Đối với người khác mà nói, thăng quan là việc không dễ dàng. Nhưng đối với lãnh đạo anh mà nói, lại là một chuyện dễ như trở bàn tay thôi. Đúng rồi, lãnh đạo anh sớm thăng quan đi, đến tỉnh Tây Xuyên làm Bí thư Tỉnh ủy, các anh em đều muốn đi theo anh xây dựng sự nghiệp đấy.

Hàn Đông nói:

- Bí thư Tỉnh ủy, cậu cũng thật biết nghĩ đấy!

Nguyên Á Văn và Chu Chính cụng ly một cái, nói:

- Đối với lãnh đạo mà nói, Bí thư Tỉnh ủy cũng chỉ là việc trong mấy năm thôi, chúng tôi vẫn đang tràn đầy mong chờ đấy.

Uống hết một chai Lafite, sau đó Nguyên Á Văn lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm một chai Remy Martin, theo như y nói thì uống rượu đỏ chưa đủ nghiền

Hàn Đông cũng khó có dịp được ngồi cùng mọi người, cho nên cũng vui vẻ hòa cùng với y.

- Tính ra, mấy năm nay tỉnh Tây Xuyên phát triển cũng không tồi, nhưng cũng chỉ có thể so sánh với khu vực Tây Bộ thôi, nếu so với các tỉnh phía Đông và khu Trung Bộ, thì còn cách xa nhau nhiều.

Nguyên Á Văn cảm thán nói:

- Tôi thấy sự chênh lệch này, không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể đuổi kịp được.

Hàn Đông nói:

- Sự lạc hậu của khu Tây Bộ, là do nhiều nguyên nhân khác nhau tạo thành. Bây giờ Nhà nước cũng bắt đầu coi trọng sự phát triển của vùng Tây Bộ rồi, đã có hàng loạt chính sách mới ra đời. Đây là một cơ hội tốt, nhưng các tỉnh Tây Bộ phải thực sự thực hành nó. Điều quan trọng nhất vẫn phải là bản thân mình nỗ lực mới được, yếu tố nội bộ vẫn luôn đứng đầu. Các cậu cũng là một trong những lãnh đạo cấp một, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề này. Làm thế nào để đồng thời với việc tham khảo học tập kinh nghiệm của các tỉnh phía Đông, có thể kết hợp với những đặc sắc, ưu thế của tỉnh mình, khai thác được con đường phát triển phù hợp với tỉnh nhà. Thật ra, sự phát triển của các tỉnh phía Đông, đã đi đường vòng trong rất nhiều phương diện. Vậy bây giờ đã có được kinh nghiệm hấp thu được từ các tỉnh phía Đông, trong quá trình phát triển sau này, các cậu đừng để gặp phải những sai lầm tương tự nữa. Phải phát huy ưu thế, nhanh chóng đuổi kịp thôi…

Hàn Đông thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, nhìn ra cả nước, tầm nhìn đương nhiên không giới hạn ở một tỉnh hay một thành phố. Có rất nhiều quan điểm cũng không thể dùng những hành động cụ thể rõ ràng để thực hiện được, chủ yếu là tiến hành quy hoạch, chỉ dẫn về mặt quan niệm, suy nghĩ, quy hoạch về mặt chính sách, điều lệ.

Tiếng gõ cửa vang lên, người bước vào chính là Tần Phương và Bạch Vũ Giai.

- Quý khách đến đây, là sự vinh hạnh của chúng tôi.

Tần Phương cười hì hì nói, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Hàn Đông, mơ hồ để lộ ra sự dịu dàng.

Tuy Tần Phương đã từng nói, từ lần đó về sau, bản thân cô và Hàn Đông cũng không có gì dây dưa nữa. Nhưng làm một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ đã hiến dâng lần đầu tiên của mình cho đối phương, tình cảm trong lòng, làm sao có thể hoàn toàn biến mất được.

Mấy người Nguyên Á Văn khách sáo chào hỏi Tần Phương. Bọn họ cũng biết Tần Phương là người có bối cảnh phía sau không nhỏ, hơn nữa quan hệ với Hàn Đông cũng rất tốt, cho nên tuyệt đối sẽ không làm càn.

Về phần Bạch Vũ Giai, đây chính là một nữ minh tinh trong nước, là người tình trong mộng của hàng ngàn hàng vạn đàn ông. Mấy người Chu Chính trước đây cũng từng gặp cô, cũng mơ hồ biết được quan hệ thân mật giữa cô và Hàn Đông. Cho nên tuy gặp cô họ cũng thấy vui mừng, nhưng cũng không toát ra vẻ mặt gì không thích hợp.

Ngồi nói chuyện đến khoảng năm giờ rưỡi chiều, ba người Tả Nhất Sơn liền cáo từ, nói là đi mở tiệc mời mấy vị lãnh đạo. Thật ra vốn dĩ mục đích chính của họ hôm nay, là muốn cùng Hàn Đông tụ tập một chút, chứ không hẹn người khác nữa. Nhưng vừa thấy Bạch Vũ Giai và Tần Phương cũng có mặt ở đây, bọn họ cũng không làm phiền Hàn Đông nữa.

Hàn Đông thật sự cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là nói với họ có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn.

- Hàn Đông, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?

Tần Phương cười hỏi.

Còn Bạch Vũ Giai ngồi bên cạnh thì nhìn Hàn Đông với vẻ chờ mong. Cơ hội cô và Hàn Đông ở cùng nhau quả thật quá ít, cho nên cô cũng rất chờ đợi vào những cơ hội như thế này.

Vốn dĩ kế hoạch tối nay của Hàn Đông là ăn cơm với mấy người Chu Chính, nhưng bây giờ họ đều đã đi cả rồi, cũng không thể quay lại ăn cơm được. Lại nhìn vẻ mặt tha thiết của hai cô gái xinh đẹp như hoa ngồi trước mặt, hắn liền gật đầu đồng ý.

Sắc mặt Bạch Vũ Giai và Tần Phương lập tức rạng rỡ. Tần Phương liền cho người đi chuẩn bị, nói đến lúc đó sẽ ăn cơm trong phòng này.

Thấy bộ dạng của các cô, trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động, trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ rất hấp dẫn.

- Suy nghĩ xấu xa gì đấy?

Tần Phương quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông, dịu dàng nói.