Người Cầm Quyền

Chương 1130: Giao thông công cộng




Ngồi ở trên xe buýt, Hàn Đông nói với những người đi cùng:

- - Bình thường mọi người đều ngồi ở trong phòng làm việc, ra ngoài có xe con, e là chưa từng chen chúc ngồi xe buýt, chưa từng đi trên đường lớn, hôm nay mọi người đều buông bỏ cái tôi của mình, để nhận thức một chút khó khăn của dân chúng, mọi người không có ý kiến gì chứ?

Trước mặt Chủ tịch tỉnh, mọi người đương nhiên không có ý kiến gì.

Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Tạ Phú Vân cười, nói:

- - Chúng tôi bình thường quả thật quan tâm không đủ đến dân tình, Chủ tịch tỉnh trong lúc bận rộn đưa chúng tôi đi thể nghiệm và quan sát dân tình, chúng tôi thật vừa hổ thẹn lại vừa cảm động…

Tạ Phú Vân trông tai to mặt lớn, khuôn mặt trắng nõn, lúc cười mắt híp lại thành một đường, vừa nhìn liền thấy rất giả dối.

Hàn Đông cười cười, nói:

- - Tôi cũng biết bình thường mọi người công tác rất bận, nhưng chúng ta cả ngày bận tới bận lui rốt cuộc là vì cái gì? Từ cái lớn mà nói là vì nhân dân phục vụ lại không hiểu biết dân tình, như vậy thì phục vụ thế nào đây, từ cái nhỏ mà nói chúng ta ngồi trong phòng làm việc một ngày phải làm tốt công việc của mình, nhưng cả ngày ngồi trong phòng làm việc, chúng ta đã làm tốt công việc của mình chưa. Chưa điều tra thì chưa có quyền nói, hôm nay chúng ta một là thể nghiệm và quan sát tình hình thực tế ở cơ sở, hai là điều tra một chút trong công tác của chúng ta rốt cục có vấn đề nào tồn tại và chưa đủ, cũng là tìm được bước đột phá đối với công tác sau này của chúng ta.

Cục trưởng Cục Quản lý đô thị Trần Kiến Lợi trong lòng có chút lo lắng, Hàn Đông lần này bất kể là muốn tìm hiểu tình hình cơ sở thật hay là vì thể hiện, Cục Quản lý đô thị đều bị công kích đầu tiên, dù sao Cục Quản lý đô thị chính là bộ mặt của thành phố, mỗi ngày đều là những việc nhỏ nhặt, đặc biệt là quán bán vỉa hè trên đường cũng rất nhiều, quản lý vô cùng phiền toái, một số người bán hàng rong quả thực là chuyên gia đánh du kích, làm cho Cục Quản lý đô thị cũng rất bị động, có đôi khi vì thực hiện tốt chức trách của mình, thái độ công tác của Cục Quản lý đô thị cũng không tốt lắm, sinh sự thậm chí động chân động tay với những người bán vỉa hè là chuyện rất bình thường, nhưng nếu để cho Hàn Đông thấy được, e là Hàn Đông sẽ mượn cớ nói chuyện, vậy Cục trưởng lão để mặt mũi vào đâu?

Nhưng bây giờ đã ngồi lên xe rồi, Trần Kiến Lợi cũng không tiện thông báo xuống. Trước đó nhận được thông báo của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Tô Chính Nguyên, lão bèn vui vẻ chạy đến Ủy ban nhân dân tỉnh, kết quả Hàn Đông không nói gì liền đưa bọn họ lên xe buýt, đến bây giờ mới biết sao lại như vậy.

Giám đốc Sở Công an Mã Chi Long ngồi trên xe, trong lòng thì suy nghĩ việc riêng, trong khoảng thời gian này hành động của Hàn Đông nhằm vào thành phố Thục Đô, ông ta cũng hiểu rõ, so với trước kia Hàn Đông bây giờ đã là kẻ bề trên rồi, Mã Chi Long cũng không biết Hàn Đông sẽ đối phó với mình thế nào.

“Vị trí của Sở Công an rất quan trọng, Hàn Đông chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Mặt khác Hàn Đông chắc chắn sẽ ra mặt giúp Tôn Hải Quần.” Mã Chi Long trong lòng hiểu rằng, đừng nhìn bây giờ Hàn Đông không nói gì đến công tác của Cục Công an, nhưng Hàn Đông chắc chắn có tính toán và bố trí của hắn, chỉ có điều chưa đến lượt Cục Công an mà thôi.

Xe buýt đi đến quảng trường Phủ Thiên thì dừng lại, Hàn Đông dẫn theo đoàn người xuống xe, quay đầu lại, nói:

- - Đi xem xem.

Quảng trường Phủ Thiên là một quảng trường mới xây dựng của thành phố Thục Đô, ở quảng trường có bể nước, thảm cỏ, xung quanh quảng trường đặt rất nhiều ghế dài giả gỗ, mọi người túm năm tụm ba ngồi trên ghế, người thì nói chuyện, người thì đọc sách, có vẻ vô cùng nhàn nhã.

Phía nam của quảng trường là một ngã tư, có một bà lão mang băng tay đỏ đứng ở đầu đường chỉ huy giao thông. Xe tới xe lui, người tới người lui, bà lão thật là uy phong lẫm liệt. Nhưng rất nhanh một việc không hay đã xảy ra, một gã thanh niên tóc nhuộm vàng chở một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi trên xe đạp, không quan tâm đến đèn đỏ sáng lên cứ vượt qua vạch kẻ, kết quả khi bà lão xông lên ngăn cản, bị xe đạp đụng vào, người liền ngã trên mặt đất, trên đầu lập tức chảy máu.

Vốn mọi người đi theo Hàn Đông, nhìn thấy hình ảnh hài hòa trên quảng trường, trong lòng có chút yên tâm, nhưng lúc này nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng mọi người cũng giật nảy lên, thậm chí đầy căm phẫn, cảm thấy gã tóc vàng kia thật là không có tính người, nhưng điều này cũng không đến lân bọn họ quản lý, bởi vì một số người dân có nhiệt tình bên đường đã sớm chặn lại gã tóc vàng, cũng có người gọi điện thoại cấp cứu.

Hàn Đông thở dài một hơi, nói:

- - Phát triển xã hội của chúng ta vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, tố chất của mọi người còn chưa đều nhau, cho nên phải tăng cường dẫn đường và quy phạm, thiết lập người hướng dẫn giao thông là một việc rất tốt, nhưng chúng ta cũng phải nhìn thấy, bởi vì người hướng dẫn giao thông không phải là nhân viên chấp pháp chính thức, cho nên có một số người vẫn không có chút khiếp sợ, đó là không tốt, ban ngành Cảnh sát giao thông phải thiết lập trạm gác lưu động có số lượng nhất định, tăng cường tuần tra trị an ban đêm, và tiến hành giao lưu có hiệu quả với người hướng dẫn giao thông, để tăng cường vấn đề quy phạm giao thông hữu hiệu.

Giám đốc Sở Công an Mã Chi Long, Giám đốc Sở Giao thông Tạ Phú Vân liên tiếp gật đầu, thể hiện trở về nhất định thực hiện chỉ thị của Hàn Đông.

- - Đi thôi, chúng ta cùng lên xe buýt ngồi.

Hàn Đông cười nói, cất bước đi về trạm xe buýt phía trước.

Mọi người theo sát phía sau, vây quanh Hàn Đông giống như các vì sao xung quanh mặt trăng vậy, đến trạm xe buýt, Hàn Đông trước tiên nhìn một chút tình hình xe buýt đi qua trạm này, xác định chuyến xe buýt lát nữa cần phải lên.

Nơi này là mảnh đất phồn hoa, bởi vậy người đi xe buýt rất nhiều, khi nhóm người Hàn Đông đến, người đứng chờ ở trạm xe buýt này đã có khoảng 10 người, đợi khoảng 5 phút, lần lượt đến tổng cộng hơn một trăm người, có một số người nóng lòng nhìn con đường phía trước, khẩn trương chen lên phía trước, người chen lấn người như vậy, đám người tựa như quả cầu tuyết, không ngừng lớn lên, người phía trước đứng cả trên đường chặn cả nửa bên đường.

Nhìn thấy như vậy, Hàn Đông không khỏi nhíu mày, nếu như vậy rất dễ dàng xảy ra tai nạn, dù sao đường quốc lộ ở đây vốn rất hỗn loạn, người đợi xe buýt đã chiếm một nửa đường, như vậy xe đi qua đây bởi vì không tránh kịp mà đụng người hoặc tông vào đuôi xe vân vân. Mặt khác Hàn Đông nghĩ đến trạm xe buýt như vậy chắc chắn không chỉ một, trạm xe buýt trên rất nhiều nơi phồn hoa e là cũng giống nhau.

“Xây dựng giao thông thật sự là một đề khó.” Hàn Đông trong lòng thở dài, nói.

Mà Giám đốc Sở Giao thông Tạ Phú Vân ở bên cạnh thì toát mồ hôi, ông ta thấy được Hàn Đông nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng chắc chắn không vui, nhưng vấn đề giao thông không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, một là người Thục Đô vốn dĩ đã đông, hai là giới hạn áp lực tài chính, mấy Công ty Giao thông công cộng dưới quyền Cục Giao thông muốn tăng lượng xe cũng không dễ dàng.

Nhưng Hàn Đông lại không nói gì thêm, lúc này nhìn thấy một chiếc xe buýt đến, liền quay đầu nói:

- - Chúng ta lên xe buýt, đến trung tâm triển lãm xem xem.

Mọi người đương nhiên theo sát Hàn Đông, theo đám người chen lấn lên xe buýt.

Lý Thiết Trụ khẩn trương theo sát phía sau Hàn Đông, thỉnh thoảng lại giơ tay che chắn những người chen lấn cho Hàn Đông, ngoài ra Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Tô Chính Nguyên cũng ở bên cạnh hỗ trợ, cho nên mặc dù người chen lấn lên xe rất nhiều, nhưng Hàn Đông lại rất dễ dàng lên xe, trên xe nhanh chóng đầy ắp người, trong không gian chật hẹp, người đứng người ngồi, ít nhất có bảy tám mươi người, từng trận hơi nóng làm cho người ta rất khó chịu.

Mọi người vây Hàn Đông vào giữa, cho dù đã hết sức ngăn cản áp lực chen lấn của mọi người xung quanh, nhưng vẫn không dành được nhiều không gian cho Hàn Đông, Hàn Đông cũng biết mọi người đang hết sức che chở cho mình, như vậy mình cũng cảm thấy áp lực rất lớn, có thể thấy được những người khác chen chúc khổ sở bao nhiêu. Hơn nữa Hàn Đông còn chứng kiến bên ngoài xe còn có bao nhiêu người mang bộ dạng thất vọng, bọn họ là những người muốn lên xe nhưng không chen được lên.

Bây giờ mới là tháng tư, thời tiết còn chưa nóng lắm, nếu đến lúc mùa hè nóng bức, nhiều người chen chúc trên một chiếc xe như vậy, nhiệt độ trong xe có thể cao đến bao nhiêu, ngồi một chuyến xe buýt như vậy, mọi người đều mệt muốn chết.

Xe buýt phát ra tiếng hô khe khẽ, di chuyển trên đường quốc lộ, người trên xe cũng không ngừng lắc lư theo xe.

- - Làm gì vậy? Anh móc túi của tôi.

Một tiếng gầm lên vọng đến, lập tức phía sau xe truyền đến một trận hỗn loạn, mọi người ra sức lấn về phía trước.

Nghe thấy tiếng ồn ào, liền biết là có chuyện gì xảy ra, trên xe có một tên trộm, người bị móc trộm phát hiện ra vì thế đánh đập tàn nhẫn.

Giám đốc Sở Công an Mã Chi Long sắc mặt sầm xuống, trong lòng cảm thấy uất ức, Chủ tịch tỉnh ngồi xe buýt vốn là một chuyến hiếm có, nhưng lại gặp phải cảnh trên xe có kẻ móc túi, đây không phải là chuyện làm cho Giám đốc Sở Công an lão mất mặt hay sao? Huống hồ Hàn Đông còn có thể bất cứ lúc nào ra tay nhằm vào Sở Công an.

- - Giết người rồi...giết người rồi...

Tiếng hét to truyền đến, phía sau xe càng thêm rối loạn, có người kêu to yêu cầu lái xe dừng xe.

Sắc mặt Mã Chi Long cũng trở nên tái nhợt, gặp phải chuyện như vậy lão cảm thấy mình thật là xui xẻo. Thời gian này lão thật ra vẫn luôn thấy bất an, bây giờ lại xuất hiện hung án giết người ngay trước mặt Hàn Đông, cũng không biết Hàn Đông sẽ nghĩ thế nào.

- - Thiết Trụ qua xem.

Hàn Đông trầm giọng, nói.

Lý Thiết Trụ do dự một chút, nhìn chung quanh mọi người đứng xung quanh Hàn Đông, mới yên tâm chen về phía trước.

Mà lúc này lái xe đương nhiên cũng nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, táp xe vào lề đường.

Lý Thiết Trụ nhanh chóng chen về phía trước, ngẩng mặt lên đã nhìn thấy một gã vẻ mặt dữ tợn, trong tay cầm một con dao đẫm máu, hung hăng lao đến, vừa nãy chắc chắn chính là gã giết người, bây giờ muốn nhanh chóng trốn thoát.

- Biến.

Nhìn thấy Thiết Trụ đi tới, gã kia hung hăng nói, hươ con dao trong tay lên, mấy giọt máu tươi vấy vào những người xung quanh, những người này giống như tránh rắn rết, ai ai cũng co người lại, đến cả nhìn cũng không dám nhìn gã kia một cái.

Nhưng rất nhanh gã kia liền đông cứng lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Bởi vì rất đơn giản, Lý Thiết Trụ mặt vẫn không thay đổi, trong tay cầm một khẩu súng lục đen thui, họng súng chỉ vào gã.

Rối loạn trên xe lập tức lắng xuống, một màn yên tĩnh, yên tĩnh đến độ tiếng một cây kim rơi trên mặt đất dường như cũng có thể nghe thấy được.