Người Cầm Quyền

Chương 232: Mẹ muốn nói chuyện với Kiều San San




Từ văn phòng Hoàng Văn Vận bước ra, Hàn Đông lại đến văn phòng Phương Trung, báo cáo chuyện này. Phương Trung tất nhiên sung sướng, nhưng trong lòng lại thầm khó chịu.

Đây là tâm trạng mâu thuẫn, vì Hàn Đông làm được tốt, là Chủ tịch huyện, tất nhiên y cũng có công lao.

Nhưng luôn thơm lây nhờ cấp dưới, khiến ông ta có cảm giác mất mặt.

Đồng thời, nhờ những việc mà Hàn Đông làm, dần dần công tác trong Ủy ban nhân dân huyện cũng dần dần mở ra cục diện tốt đẹp. Cứ như vậy thì sẽ chứng tỏ được Chủ tịch huyện như y vô năng cỡ nào.

- Ừ, đây là chuyện tốt, cậu nhất định phải giữ chặt lấy. Nếu có thể lợi dụng được quan hệ trên tỉnh thì nhất định phải lợi dụng. Công trình đường sông mới, nếu bận quá thì cũng có thể giao cho những người khác.

Hàn Đông mỉm cười, lúc này Phương Trung còn muốn đoạt công lao sao? Nhưng dù là giao cho người khác, thì ứng cử viên đó cũng chính là Thẩm Tòng Phi.

Dù sao trên huyện cũng rất coi trọng công trình đường sông mới này. Tổ trưởng chắc chắn phải do một vị Ủy viên thường vụ huyện phụ trách.

- Không thành vấn đề, tạm thời tôi vẫn còn làm được.

Hàn Đông bình tĩnh nói, loại chuyện này là chuyện nhân đức không muốn nhường ai.

Ông nội từng nói “Làm người khiêm tốn, làm việc lên giọng, có cơ hội làm việc thì chuyện đảm nhiệm không thể tùy ý giao cho người khác.”

Trước khi tan ca, Hàn Đông gọi điện thoại đến văn phòng Kiều San San, nói hắn sẽ đến đón cô, sau đó tìm chỗ ăn cơm.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Không ra ngoài ăn nữa. Chúng ta chuẩn bị thức ăn, tự mình nấu ăn đi.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Được đó, tài nghệ của em vốn không tồi mà.

Hàn Đông cũng không phải tâng bốc, đã ăn món Kiều San San nấu vài lần, cảm giác mùi vị cũng không tồi.

Cùng lúc đó, Hàn Đông cảm thấy lại càng yêu Kiều San San hơn. Xinh đẹp như cô vậy, lại xuất thân từ gia đình như vậy nhưng lại có thể nấu ăn không tồi, thật là khó có.

Nhưng lúc này, Hàn Đông không phải muốn ăn thức ăn do Kiều San San nấu, mà là ăn chính bản thân cô.

Tối hôm đó, rốt cuộc Hàn Đông đã biến Kiều San San thành người phụ nữ của hắn, sau đó lại ngủ cùng một chỗ, không biết mai đã nở mấy lần. Nhưng hôm sau Tiêu Bối Bối đã đến, nửa tháng nay Hàn Đông không tìm được chút cơ hội nào âu yếm cô. Giờ rốt cuộc Tiêu Bối Bối đã về, trong lòng Hàn Đông tất nhiên càng giống như mèo không ngừng mài móng vuốt.

Vừa nghĩ đến da thịt sáng bóng của Kiều San San như tơ lụa trắng mịn, rất mềm mại, lại còn tiếng rên rỉ lúc hầu hạ dưới thân hắn khiến Hàn Đông cảm thấy ** vô cùng.

Trong lòng Hàn Đông ngập tràn chờ đợi.

Vừa mới bước xuống lầu, Lý Thiếu Võ đã cho xe chạy đến, vững vàng dừng trước mặt Hàn Đông.

Tả Nhất Sơn giúp Hàn Đông mở cửa xe, chờ hắn ngồi lên xe xong mới đóng cửa xe, sau đó bước về phía trước, ngồi ở vị trí lái phụ.

Xe tới Cục Thông tin. Bảo vệ vừa thấy biển số xe đã khẩn trương chạy tới, mở thanh chắn lên, vẻ mặt nịnh bợ tươi cười.

Xe dừng lại trong sân Cục Thông tin. Lúc này Cục trưởng Cục Thông tin Khổng Túc đi đến với vẻ mặt siểm nịnh, Hàn Đông nhẫn nại hít vào một hơi.

- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh.

Khổng Túc bước nhanh đến chào hỏi, đưa hai tay ra, nụ cười trên mặt có vẻ hết sức chân thành.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Xin chào Cục trưởng Khổng, hết giờ rồi chứ.

Khổng Túc gật đầu nói:

- Dạ phải, tan tầm rồi. Chủ tịch huyện Hàn đến đón Cục trưởng Kiều sao? Không biết khi nào anh có thời gian, tôi muốn báo cáo công tác với anh một chút.

Hàn Đông thầm nghĩ không ngờ người này còn chưa từ bỏ ý định. Lần trước nhờ Kiều San San nói cho y báo cáo công tác, lần này lại nhân cơ hội mình đến đón Kiều San San để đích thân nói. Chẳng lẽ y không biết mình không được phân công quản lý Cục Thông tin sao?

Hàn Đông không có chút hứng thú nào với Cục Thông tin nào. Hơn nữa, Hàn Đông cũng không thích tính cách của Khổng Túc này, vì thế hắn cũng không thèm khách khí với y.

- Trong thời gian này tôi thật sự rất bận, chờ bao giờ tôi rảnh rỗi sẽ nói sau.

Hàn Đông nói. Dù sao hắn cũng đang bận rộn nhiều việc, y cứ chậm rãi chờ đi.

Trong mắt Khổng Túc hiện lên một tia thất vọng, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, nói:

- Dạ được, đợi khi Chủ tịch huyện Hàn rảnh rỗi tôi sẽ đến báo cáo công tác với anh. Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn nữa.

Hàn Đông gật đầu, không nói gì nữa.

Khổng Túc liền cúi đầu khom lưng bước ra ngoài.

Không lâu sau, Kiều San San đã từ thang lầu bước xuống, dịu dàng nói:

- Hàn Đông, anh đợi một lúc rồi, vừa mới có việc phải chậm trễ một chút.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không có việc gì, anh cũng mới đến thôi.

- Xin chào Chủ tịch huyện Hàn.

Lúc này có vài người đi qua, đều cung kính chào hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, dù sao hắn không quen biết ai cả.

Xe đến Cục Lương thực, Hàn Đông phát hiện ngoài ý muốn. Cửa chính vốn chỉ là cửa sắt, hiện giờ đã được xây một lô cốt nhỏ cạnh cửa, còn có thanh chắn ngăn lại, ra vẻ muốn phân thành khu riêng.

Nhìn thấy xe Hàn Đông chạy đến, người ngồi trong lô cốt khẩn trương chạy đến nâng thanh chắn lên, cúi đầu kính cẩn đứng nép một bên.

- Chuyện này làm khi nào thế?

Hàn Đông nghi hoặc hỏi. Hắn chỉ đi có một, hai ngày, bọn họ làm cũng thật nhanh.

Kiều San San cười nói:

- Còn không phải vì vị lãnh đạo Huyện ủy như anh ở đây sao? Họ tất nhiên muốn bảo vệ cửa cho anh vừa lòng mà.

Hàn Đông mỉm cười:

- Vậy phải trách anh rồi.

- Hàn Đông, hôm nay em làm cho anh một nồi thịt, còn có thịt muối nữa, đây là món anh thích nhất.

Lúc mở cửa, Kiều San San mỉm cười nói.

Hàn Đông vừa ôm eo cô vừa nói nhỏ bên tai:

- Món anh thích ăn nhất chính là em.

Kiều San San run hết cả người, lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn xung quanh, giận dỗi nói:

- Anh muốn chết sao? Bị người ta thấy được thì không tốt đâu.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy đã sao? Chúng ta tuổi trẻ yêu thương, thân thiết một chút cũng không được à?

Kiều San San mở cửa, dịu dàng nói:

- Nhưng anh là lãnh đạo Huyện ủy, bị nhiều người nhìn thấy sẽ mất mặt lắm.

Hàn Đông vẫn ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, dùng chân đẩy cửa, dịu dàng nói bên tai cô:

- Vậy giờ không ai nhìn thấy, có phải anh có thể ăn em không?

Nói xong, miệng Hàn Đông nhẹ nhàng áp sát mút lấy vành tai cô.

Hơi thở của Kiều San San lập tức dồn dập, buông bọc thức ăn đang cầm trong tay, xoay người lại, đôi môi mọng đỏ liền bao phủ lấy miệng Hàn Đông.

Một cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng, Hàn Đông tham lam hút lấy.

Hai tay Kiều San San quàng trên cổ Hàn Đông, một trận hôn môi mạnh mẽ, từ trong miệng còn truyền ra những đợt rên rỉ ngân nga.

Hàn Đông lập tức cảm thấy hồn vía bay đâu mấy, trên người vô cùng khô nóng, mà nơi đó lại bắt đầu rục rịch, đã ngẩng cao đầu.

Lúc này, Hàn Đông ôm lấy Kiều San San đi về phía phòng ngủ.

Kiều San San mê muội, khẽ nhắm mắt lại, nhưng miệng lại nói:

- Hàn Đông, chúng ta ăn cơm đã.

- Không được, anh không chờ được.

Hàn Đông thở gấp nói, đặt Kiều San San lên giường, nằm lên thân thể của cô, vừa hôn môi cô, tay lại vừa nhấc váy cô lên, cởi cái quần lót tơ hoa nhỏ bé mỏng manh của cô ra.

Đụng tay đến nơi thì Kiều San San đã sớm ướt át không chịu nổi, Hàn Đông cũng không cần làm nhiều động tác chuẩn bị, ngay cả quần áo của hắn cũng không kịp cởi, sau đó liền hung hăng đè ép lên.

- A…

Kiều San San rên lên một tiếng đau đớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông, môi cắn chặt.

Rất nhanh chóng, giữa phòng ngủ tràn ngập cảnh xuân. Tiếng rên rỉ nỉ non như khúc nhạc duyên dáng, khiến người ta nghe được đều trôi lạc cả hồn phách.

Hồi lâu sau, hai người rốt cuộc cũng ngừng vật lộn. Trên người họ mồ hôi đầm đìa.

Trên mặt, trên người Kiều San San đều nhuốm hồng, nằm là nơi đó, thở nhẹ.

Hàn Đông nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay đặt trước ngực cô, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Kiều San San đúng là một báu vật trên đời. So với mấy lần trước, lần này Kiều San San càng được hơn.

Tuy bình thường nhìn cô có dáng vẻ tao nhã ngọt ngào, nhưng trên giường lại vô cùng mãnh liệt, phối hợp với Hàn Đông không ngừng vặn vẹo thân hình, trong miệng cũng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ du dương.

Chiếc chiếu dưới thân cũng đã ướt sũng, đó là dịch và mồ hôi của hai người chảy xuống.

Được một lúc, Kiều San San hô hấp lại bình thường. Mặt của cô vẫn đỏ bừng như trước, váy đổ lên ngực, lộ ra hai vòng tròn tuyết trắng.

Tay Hàn Đông để ngay hai vòng tròn đó, thỉnh thoảng lại di chuyển một chút.

- Bẩn muốn chết, anh đứng lên rửa tay đi.

Kiều San San cảm thấy dưới thân mình dính như hồ lỏng, đỏ mặt nói.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Có gì bẩn chứ, đó chỉ là sản phẩm phụ của tình yêu thôi.

- Anh thật là xấu xa.

Kiều San San hờn dỗi nói. Cô đứng lên, kéo váy xuống, cầm được chiếc quần lót nhỏ bị vứt một bên nhẹ nhàng chạy vào phòng tắm.

Trên mặt Hàn Đông lộ ra một tia cười xấu xa, lập tức đứng lên, bước qua đẩy cửa phòng vệ sinh. Kiều San San đang tắm, thân mình trần trụi, làn da như tuyết trắng, không hề có chút tỳ vết.

Bộ ngực vun cao cũng theo động tác của cô mà rung nhè nhẹ. Nụ hoa đỏ tươi trên đó đang vươn thẳng.

Nhìn thấy Hàn Đông đang đứng đó nhìn mình chằm chằm, trên mặt Kiều San San lộ ra vẻ thẹn thùng, hờn dỗi nói:

- Không được nhìn.

Sau đó cô cầm vòi phun, xịt nước vào người Hàn Đông.

- Người cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, nhìn nữa thì đã sao!

Hàn Đông cười ha ha, sau đó cũng cởi hết quần áo, dùng tay ôm lấy Kiều San San vào lòng.

Lập tức hai cơ thể trần truồng lại giằng co với nhau.

Thật lâu sau, Hàn Đông và Kiều San San mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Vẻ thẹn thùng trên mặt Kiều San San cũng đã biến mất. Cô xem đồng hồ trên trường rồi hoảng hốt kêu lên:

- Nguy rồi, còn chưa nấu cơm nữa. Tại anh hết!

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Không sao đâu, giờ nấu cơm còn kịp mà. Anh phụ trách nấu cơm, em làm thức ăn.

Nấu cơm, nhìn Kiều San San bận rộn trong bếp, Hàn Đông cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tiện tay mở TV, vừa lúc đài truyền hình Tây Xuyên đang phát tin tức.

Tin tức này đang phát lại tình hình Bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức Nguyên Hằng Kiện.

10 giờ sáng ngày 3 tháng 8, tỉnh Tây Xuyên mời dự đại hội cán bộ. Trong cuộc họp Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương Thường Hữu Tân tuyên bố bổ nhiệm của Trung ương, bổ nhiệm Nguyên Hằng Kiện làm Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên. Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên sẽ có phân công khác.

Xem tin tức, thấy Nguyên Hằng Kiện ngồi yên thản nhiên mỉm cười, Hàn Đông cũng mỉm cười.

Lúc này Kiều San San mới nấu xong món thịt mang đến, liếc nhìn TV, dịu dàng nói:

- Lại thay đổi Bí thư Tỉnh ủy nữa!

Hàn Đông cười nói:

- Ừ, hôm nay nhậm chức. Nói đến cũng thật trùng hợp, lúc anh và Bối Bối lên núi Thanh Thành chơi, trên đỉnh núi có gặp được chú ấy, còn ba hoa với chú ấy một lúc, còn mời chú ấy ăn vật này thức kia, sau đó lại mời chú ấy đến huyện Phú Nghĩa chơi nữa.

- Vậy sao?

Kiều San San mỉm cười:

- Không tồi nha. Bí thư Tỉnh ủy còn chưa nhậm chức mà anh đã xây dựng tình cảm với chú ấy, tiền đồ sau này thật rộng rãi.

Hàn Đông nói:

- Cũng không biết chú ấy có thể nhớ kỹ nhân vật nhỏ bé như anh không.

Kiều San San bĩu môi cười nói:

- Anh còn là một nhân vật nhỏ sao? Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy, chú ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ anh.

Cơm nước xong, sau khi Hàn Đông giúp Kiều San San dọn dẹp, hai người ngồi trên sô pha. Hàn Đông ôm cô vào lòng, nghe từ tóc cô lan tỏa mùi nước hoa thoang thoảng, cảm giác cuộc sống thế này là một loại hưởng thụ tốt nhất.

Kiều San San cầm điều khiển trong tay, nhàm chán chọn kênh TV cũng không tìm được gì hay. Cô bĩu môi nói:

- Cũng không biết nhiều đài truyền hình như vậy làm gì, chẳng có tiết mục gì hay cả!