Người Cầm Quyền

Chương 300: Khiến Phương Trung tiếp tục đau đầu




Thấy Hàn Đông sắp xếp như vậy, Lý Thiếu Vũ vô cùng cảm kích, anh ta đứng lên liên tục cảm ơn Hàn Đông:

- Cảm ơn Chủ tịch huyện, cảm ơn Chủ tịch huyện.

Hàn Đông xua tay nói:

- Được rồi, anh đi xuống trước đi.

Lý Thiếu Vũ đi ra, cảm ơn Tả Nhất Sơn đang ngồi nơi bàn làm việc. Tả Nhất Sơn mỉm cười nói:

- Thiếu Vũ, sau này làm cho tốt nha.

Hai người này tuổi tác không cách xa nhau nhiều lắm, nhưng sự phát triển sau này lại khác biệt rất nhiều.

Giờ Tả Nhất Sơn đã là cấp phó phòng, hơn nữa sau này đi theo Hàn Đông còn có thể tiếp tục được đề bạt. Còn Lý Thiếu Vũ cho dù được thăng nửa cấp, cũng chỉ đến tổ trưởng mà thôi. Tuy đã được tới một đơn vị béo bở, nhưng không gian phát triển của anh ta cơ bản đã cố định rồi, sau này nếu tiếp tục muốn thăng cao hơn nữa cũng là chuyện không dễ dàng.

Nhưng tất nhiên, đối với Lý Thiếu Vũ mà nói, sắp xếp như vậy đã khiến anh ta vô cùng vừa lòng. Anh ta lái xe cho Hàn Đông chưa được bao lâu, giờ Hàn Đông được điều đến nơi khác còn đồng ý cất nhắc anh ta đến cấp tổ trưởng. Đối với một lái xe không có bất cứ kỹ năng nào khác như anh ta, đây quả là ưu đãi thật lớn.

“Đáng tiếc, nếu Chủ tịch huyện Hàn đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, mình còn lái xe cho hắn, nói không chừng tương lai còn có thể tới được cấp phó phòng, hay là trưởng phòng nữa, lại có thể làm lãnh đạo một ngành.” Lý Thiếu Vũ thầm nghĩ, lập tức cười khổ, con người mình quả đúng là lòng tham không đáy.

Hàn Đông gọi điện thoại cho Cốc Cương, không bao lâu, Cốc Cương đã tới. Giờ anh ta rất trầm ổn, lại già giặn, trên mặt đầy vẻ tôn kính.

- Chủ tịch huyện Hàn, anh căn dặn gì sao?

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Ngồi xuống rồi nói.

Đối với Cốc Cương, Hàn Đông vẫn luôn có lòng yêu mến. Lúc trước, hắn vì mấy bài văn kia mà bị mọi người xa lánh, cười chê. Chỉ có Cốc Cương này luôn duy trì liên hệ với hắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn thông báo tình hình trong Cục Thống kê cho hắn biết, còn mời hắn ăn cơm nữa. Chỉ dựa vào điều này, Hàn Đông trước sau vẫn xem anh ta như người một nhà. Hơn nữa, năng lực công tác của Cốc Cương cũng không tệ, trước đây làm Trưởng phòng khoa Quản lý trong khu công nghiệp Thần Quang, sau này đến làm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân cũng đều hoàn thành các hạng mục công tác rất nhanh chóng. Cho nên, nếu có thể, Hàn Đông cũng chuẩn bị mang Cốc Cương đến huyện Vinh Quang.

Dù sao, đến chỗ mới, có vài người đáng tin bên cạnh, muốn làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, dựa vào quan hệ của Hàn Đông và Chu Khải Kiệt, nếu điều một cán bộ cấp trưởng phòng đến một huyện khác cũng không phải việc gì khó.

Hàn Đông hỏi:

- Đã làm ở Ủy ban nhân dân được một thời gian, có cảm tưởng gì không?

Cốc Cương hơi nghi hoặc, Hàn Đông hỏi như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị cho mình đi chủ quản một phương sao?

Cốc Cương vẫn cảm thấy may mắn với sự lựa chọn lúc trước của mình. Nếu như không phải mình kiên định đứng về phía Hàn Đông, thì mình sẽ không có ngày hôm nay. Vì thế, Cốc Cương vẫn hy vọng sẽ được ở bên Hàn Đông một thời gian nữa. Dù sao Hàn Đông tuổi còn trẻ mà đã là Chủ tịch huyện cấp Cục trưởng, tương lai có thể nói là phát triển đến không thể tưởng tượng được. Cho nên phải tận dụng thời cơ, cùng làm việc với Hàn Đông nhiều hơn nữa, cho giao tình càng thêm thắm thiết mới được.

Vì thế, Cốc Cương tổng kết tình hình công tác của mình một chút, liền uyển chuyển nhẹ nhàng đề xuất rằng muốn ở cạnh Hàn Đông học hỏi thêm nữa.

Hàn Đông cười cười nói:

- Ừ, tôi vẫn rất hài lòng với công tác của anh. Nhưng Thành ủy đã quyết định tôi sẽ mau chóng đến huyện Vinh Quang công tác, anh có suy nghĩ gì về công tác của mình không?

Dù Hàn Đông muốn mang Cốc Cương đi theo, nhưng ít nhất anh ta cũng phải đồng ý mới được, Hàn Đông không muốn làm chuyện ép buộc người khác.

Cốc Cương vừa nghe thấy, bèn nói ngay:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi sẵn lòng đi theo anh.

Hàn Đông hài lòng mỉm cười. Cốc Cương trước giờ đều đi theo mình, những lời này cũng là tiếng lòng của anh ta.

Gật gù, Hàn Đông nói:

- Như vậy là tốt rồi. Nhưng hiện tại anh cứ ở yên đây trước đã, chờ tôi qua đó, xác định tình hình rõ ràng rồi mới đưa anh qua.

Hiện tại Hàn Đông hoàn toàn không biết gì về tình hình của huyện Vinh Quang, chỉ có duyên họp cùng với Chủ tịch huyện Vinh Quang là Điền Thần một lần, cùng đánh một ván mạt chược với nhau, còn những chuyện khác thì không biết rõ lắm. Vì thế, cứ đi tìm hiểu tình hình trước mới có thể xác định khi nào nên đưa Cốc Cương qua.

Cốc Cương gật đầu nói:

- Dạ, tôi đợi lệnh triệu tập của Chủ tịch huyện Hàn bất cứ lúc nào.

Anh ta đương nhiên hiểu được, nếu Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, chắc chắn phải bước lên một bước làm Bí thư huyện ủy. Nếu mình qua đó, chắc chắn cũng sẽ làm ở Văn phòng Huyện ủy. Chánh Văn phòng Huyện ủy cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, mình mà qua đó, có lẽ sẽ làm Phó Chủ nhiệm thứ nhất của Văn phòng Huyện ủy, còn khi nào lên được Chánh Văn phòng thì phải đợi Hàn Đông tạo ra cơ hội.

Đã kết nối với hai người tâm phúc với mình sau này, Hàn Đông liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy cũng gần đến giờ tan tầm, liền đứng dậy bước ra ngoài.

- Chủ tịch huyện, tan sở ạ?

Tả Nhất Sơn lễ phép hỏi. Dù anh ta biết Hàn Đông đã là Bí thư, nhưng trước khi chính thức nhậm chức, anh ta vẫn phải xưng hô là Chủ tịch huyện cho đúng với quy củ.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tôi tự lái xe.

Mỗi lần Hàn Đông muốn tự mình lái xe đều nói với Tả Nhất Sơn, anh ta và Lý Thiếu Vũ khỏi phải đi theo.

Trước khi Hàn Đông chưa rời khỏi huyện Phú Nghĩa, Lý Thiếu Vũ tất nhiên phải tiếp tục lái xe cho Hàn Đông. Đợi đến khi Thành ủy tuyên bố, sau khi Hàn Đông rời khỏi, dĩ nhiên sẽ có người làm tốt các thủ tục tương quan cho anh ta. Dù sao cũng chỉ là một cán bộ cấp tổ mà thôi, Hàn Đông muốn sắp xếp bất cứ lúc nào cũng được.

Lúc Hàn Đông biết được tin tức mình sắp đến huyện Vinh Quang nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì Phương Trung cũng biết được tin này.

Lúc này, Phương Trung đang buồn bực ngồi trong phòng làm việc, hai tay ôm đầu, không ngừng lấy ngón tay day day đầu.

Y không thể nào tưởng tượng, kết quả của mọi việc lại trở nên như vậy.

Vốn y đã xác định chắc chắn sẽ rời khỏi huyện Phú Nghĩa, cho dù huyện Vinh Quang có thể xem như là kém hơn huyện Phú Nghĩa một chút, nhưng Phương Trung cũng không tiếc. Dù sao làm nhân vật số một thật sự còn hơn là một nhân vật số hai đầy hổ thẹn thế này.

Cho nên mấy ngày nay, Phương Trung một mặt sốt ruột đợi tin từ Thành ủy, một mặt lại chẳng quan tâm đến mọi việc trong huyện nữa.

Dù thế nào mình cũng sắp rời khỏi nơi này, Hàn Đông muốn làm thế nào thì cứ để Hàn Đông tự làm đi.

Nhưng quyết định của Thành ủy khiến y bất ngờ, trở tay không kịp.

Bất ngờ lớn là Hàn Đông được điều đến huyện Vinh Quang làm Bí thư huyện ủy, người tới thay Hàn Đông lại là Nguyễn Nhất Hiên, thư ký của Bí thư Thành ủy.

Dù Phương Trung có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể đoán được, đến lúc đó đám người Thẩm Tòng Phi chắc chắn sẽ theo phe Nguyễn Nhất Hiên.

Vì thế, tuy Hàn Đông đi rồi, nhưng Nguyễn Nhất Hiên lại được bọn họ trợ lực, cũng có thể áp chế gắt gao Phương Trung như cũ.

Phương Trung giờ có muốn khóc cũng không được. Giờ có muốn cầu đến Sa Ứng Lương cũng không còn kịp nữa.

Cứ thế, không chỉ mọi việc không được như mục đích của mình, ngược lại còn khiến cho lãnh đạo cấp trên đều biết rằng mình ở huyện Phú Nghĩa làm việc rất kém cỏi.

- Đáng ghét!

Phương Trung bực tức nói. Ở Huyện ủy này chỉ có thể thật sự chịu uất ức như thế sao.

Trong lòng Phương Trung tất cả chỉ là không cam lòng.

Y ngẩng đầu lên thật mạnh, trong mắt toàn là lửa giận. Nếu Thành ủy đã quyết định như vậy, thì sự tình không thể thay đổi được nữa, trước mắt chỉ còn cách yên ổn làm việc thôi.

Giờ bên cạnh Phương Trung còn có Vương Tiến Quý, Tôn Nghĩa Phương. Các Ủy viên thường vụ khác còn có Phó Chủ tịch huyệnĐậu Duy Chương cũng có ý muốn dựa vào y. Như vậy y đã có bốn phiếu, nếu nghĩ cách chia rẽ, lôi kéo từng người, nói không chừng vẫn còn có thể hất ngã hoặc ngang ngửa với Nguyễn Nhất Hiên.

Nghĩ đến đây, Phương Trung quyết định phải hành động ngay. Y thấy cũng đã gần tan tầm, liền gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân. Dù người này đột nhiên phản bội, khiến Phương Trung mất mặt trong Hội nghị thường vụ, nhưng Phương Trung cho rằng, nếu chính mình chủ động gọi điện thoại đến, thì mâu thuẫn giữa hai người hẳn là có thể dễ dàng hóa giải. Dù sao chuyện này y chỉ cần xin lỗi Liêu Khai Vân thôi, ngoài ra, hai người cũng không có mâu thuẫn gì ghê gớm.

Điện thoại reo inh ỏi nhưng không ai nghe máy.

Phương Trung buồn bực gát điện thoại, nghĩ thầm trước kia Liêu Khai Vân luôn tan tầm đúng giờ, sao hôm nay lại về sớm vài phút thế.

Châm một điếu thuốc, Phương Trung âm trầm đi đến cạnh cửa sổ.

Trong giây lát, sắc mặt Phương Trung trở nên cực kỳ khó coi.

Vì y nhìn thấy, Hàn Đông, Liêu Khai Vân, Thẩm Tòng Phi đang đứng cười nói trong sân.

- Hừ!

Phương Trung lập tức hiểu rõ, chuyện này chắc chắn là Hàn Đông trước khi rời đi đã triệu tập mấy vị Ủy viên thường vụ đó ra ngoài ăn cơm.

- Mẹ nó, đi rồi cũng còn khiến tao khó chịu sao?

Phương Trung không kìm nổi, chửi rủa một câu. Lúc này Hàn Đông hẹn đám người Thẩm Tòng Phi ra ngoài gặp mặt, chắc chắn là giao việc gì đó. Tới lúc mình muốn chia rẽ lôi kéo bọn họ sẽ gặp phải nhiều khó khăn.

Mắt Phương Trung gần như tóe lửa. Hàn Đông thật đáng giận. Mày thăng chức lên một bậc thì cứ bước đi đi, sao còn phải làm những chuyện không đâu như vậy!

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Phương Trung đầy ắp phẫn nộ cùng cực, còn có cả cay đắng nữa.

Xem kiểu này, Hàn Đông đi rồi cũng không tốt hơn chút nào.

Trong phòng lớn nhất của Phong Lâm Nhã Các, mọi người đã đến đông đủ cả.

Hàn Đông yên vị rồi, trong lòng bùi ngùi không dứt.

Nhớ đến ngày mình mới vừa đến huyện Phú Nghĩa, bên cạnh không có được nhiều người thế này.

Nhưng vì mình cố gắng không ngừng, những người này rốt cuộc đã đứng về phía mình, bất kể họ có mục đích như thế nào, chỉ cần họ có thể làm được việc, Hàn Đông đều nhất nhất chấp nhận.

Hiện giờ xem ra, các Ủy viên thường vụ đang ngồi cũng không tồi. Trong lòng Hàn Đông thầm kết luận như vậy.

Mao Siêu bỗng nhiên cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, sao tôi lại cảm thấy giờ giống như họp Hội nghị thường vụ vậy?

Tất cả mọi người đều mỉm cười, trong lòng thoải mái vô cùng.

Sáu người đang ngồi đây đều là những người có quyền lực nhất huyện Phú Nghĩa, chiếm quá nửa số Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Phú Nghĩa. Ở huyện có chuyện gì lớn, chỉ cần sáu người họ, cơ bản đã có thể xác định được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Tối nay chúng ta chỉ ăn cơm uống rượu, không nói chuyện công việc. Cũng gần đến tết Nguyên Tiêu, xem như là ăn lễ trước đi. Cho nên người nào khơi mào chuyện công tác, thì cứ tự phạt ba ly.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Được, Chủ tịch huyện Hàn đã ra quy định, chúng ta tối nay chỉ nói chuyện gió trăng, không nói chuyện khác.

Nhưng trong lòng mọi người đều có chút khó hiểu. Hàn Đông hẳn là sẽ không vô cớ mà hẹn tất cả bọn họ cùng ăn cơm. Đây cũng là lần đầu tiên tất cả sáu người cùng ăn cơm với nhau, cho nên Hàn Đông cũng không thể vì mừng Nguyên tiêu mà hẹn gặp mọi người.

Nhưng Hàn Đông lại nói không nhắc đến công việc, vậy hắn có ý gì?

Mọi người đều trong quan trường, tất nhiên luôn nhạy cảm. Dù mọi người đều đang vây quanh Hàn Đông, nhưng trường hợp này, cảm thấy Hàn Đông có chuyện gì rất quan trọng, nhưng lại không nói ra. Cảnh tượng này đúng là hơi kỳ quái.

Liên tưởng đến lời đồn đại gần đây. Trong lòng mọi người bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề, chẳng lẽ Thành ủy rốt cuộc đã có quyết định rồi sao?

Vì Thành ủy mới ra quyết định không bao lâu nên trong huyện Phú Nghĩa lúc này, trừ Hàn Đông và Phương Trung thì chưa có nhiều người biết được.

Tuy nhiên độ nhạy cảm chính trị của mọi người không tồi, trong lòng đều đoán được Hàn Đông đã có tin tức sắp được đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, cho nên trước tiên đã đặc biệt mời mọi người đến dùng cơm.

Nhưng nếu như vậy thì dù chuyện này hơi không phù hợp với tình huống thông thường cũng có thể hoàn toàn giải thích được.

Lần này, cảm xúc của mọi người lại tăng cao. Vì mọi biết chắc chắn trong lòng Hàn Đông lúc này đang rất cao hứng, nên tự nhiên cũng muốn cùng vui vẻ một phen.

Được rèn luyện trong một thời gian dài, tửu lượng của Hàn Đông đã khá hơn lúc trước rất nhiều, vả lại mọi người cũng dùng loại chén nhỏ nhất để uống rượu, nên cạn ly liên tiếp với mọi người cũng không có vấn đề gì.

Trong đám người này, người cao hứng nhất là Hùng Chính Lâm, vì anh ta có thể tiếp tục làm việc dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hàn Đông. Như vậy khoảng thời gian u ám bị Phương Trung áp chế sắp qua rồi. Là thân tín của Hoàng Văn Vận, anh ta cũng rõ, sở dĩ Hoàng Văn Vận được đề bạt nhanh chóng như vậy, chủ yếu vì quan hệ của Hàn Đông. Cho nên, Hàn Đông lên làm Bí thư Huyện ủy, Chánh Văn phòng Huyện ủy như anh ta, sau này cũng có thể thoải mái thể hiện một chút.

So ra, lòng dạ Thẩm Tòng Phi cũng có chút không yên. Bản thân mình không đủ tiêu chuẩn, nên có lẽ mình đã vô duyên với chức Chủ tịch huyện này rồi.

Trước đây anh ta đặc biệt tìm Hàn Đông để báo cáo công tác, chính là nhìn vào vị trí dưới mông Hàn Đông, là ngai vàng Chủ tịch huyện, hy vọng Hàn Đông có thể vận động trên Thành ủy giúp mình.

“Ôi, xem ra chỉ có thể đợi chín chút nữa.” Thẩm Tòng Phi thầm thở dài một hơi, đứng lên nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi kính anh một ly.

Hàn Đông nâng ly chạm ly với anh ta. Hàn Đông cũng hiểu được tâm trạng của anh ta. Nhưng lần này Hàn Đông cũng không giúp anh ta.

Cơm nước xong, mọi người lần lượt về nhà.

Đến tối, mọi người lục tục nhận được tin, biết được Hàn Đông được Thành ủy bổ nhiệm đến huyện Vinh Quang làm Bí thư Huyện ủy, người xuống nhận chức Chủ tịch huyện chính là thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Đó chính là nguyên nhân Hàn Đông mời mọi người ăn cơm.

Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ về sự thay đổi này.

Sáng hôm sau, Hàn Đông tới Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.

Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Khải Kiệt đại diện Thành ủy nói chuyện với Hàn Đông, đồng thời cũng giới thiệu cho Hàn Đông một ít tình hình huyện Vinh Quang.

- Hàn Đông này, Thành ủy để cậu đến huyện Vinh Quang chủ trì đại cục, là gởi gắm rất nhiều kỳ vọng vào cậu. Cậu đã làm được nhiều việc xuất sắc ở huyện Phú Nghĩa, cho nên Thành ủy hy vọng cậu tiếp tục cố gắng, khiến huyện Vinh Quang phát triển, có sức sống mới.

Chu Khải Kiệt mỉm cười nói:

- Tình hình ở huyện Vinh Quang tuy vậy lại phức tạp hơn huyện Phú Nghĩa, cậu phải chuẩn bị tâm lý mới được.

Hàn Đông cười nói:

- Có Thành ủy ủng hộ, tôi tin rằng sẽ làm tốt tất cả công tác.

Chu Khải Kiệt gật đầu, đứng dậy, cầm một tập hồ sơ đến, nói:

- Đây là những tài liệu tương quan tôi đã bảo Lỗ Bái Huy chuẩn bị. Cậu có thể xem trước. Chiều tôi đưa Nguyễn Nhất Hiên đến huyện Phú Nghĩa, cậu làm tốt công tác bàn giao với anh ấy. Ngày mốt lại đến Thành ủy, sau đó tôi đưa cậu đến huyện Vinh Quang nhận chức.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Chu.

Chu Khải Kiệt đưa tay vỗ vai Hàn Đông, nói:

- Đừng khách sáo với tôi làm gì, cứ nói thẳng là được. Dù sao Thành ủy cũng toàn lực ủng hộ công tác của cậu ở huyện Vinh Quang.

Sau đó, Hàn Đông đi đến văn phòng Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân.

Nguyễn Nhất Hiên đang bàn giao công việc với một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, nhìn thấy Hàn Đông bèn bước đến đón, mỉm cười nói:

- Bí thư Hàn đến rồi.

Hàn Đông nói:

- Chúc mừng Chủ tịch huyện Nguyễn.

Nguyễn Nhất Hiên khẽ cười nói:

- Bí thư Hàn khách sáo quá. Vị này chính là Trần Bá Thanh, trưởng phòng tổng hợp trong văn phòng. Sau này Trưởng khoa Trần sẽ phục vụ cho Bí thư Đinh.

Trên mặt Trần Bá Thanh có vẻ cung kính nói:

- Xin Bí thư Hàn sau này chỉ bảo nhiều.

Hàn Đông cười nói:

- Trưởng phòng Trần khách khí quá, sau này còn phải xin Trưởng phòng Trần chiếu cố nhiều hơn.

Trần Bá Thanh khách khí nói:

- Xin Bí thư Hàn chờ một chút, tôi vào xin chỉ thị của Bí thư Đinh.

Đợi Trần Bá Thanh đi vào rồi, Nguyễn Nhất Hiên nói với Hàn Đông:

- Bí thư Hàn, buổi trưa có rảnh không? Tôi mời anh dùng cơm.

Hàn Đông cười nói:

- Được, chiều chúng ta còn phải đến huyện Phú Nghĩa mà.

Nghe Hàn Đông nói xong, Nguyễn Nhất Hiên rất phấn khởi. Hàn Đông đã nói như vậy, chứng tỏ hắn muốn giới thiệu những người có liên quan ở huyện Phú Nghĩa cho mình. Như thế, mình xuống làm Chủ tịch huyện, công tác cũng dễ dàng triển khai rồi.

Trước đây Nguyễn Nhất Hiên là Phó Chánh Văn phòng Thành ủy, cấp Cục phó, lần này trao quyền cho cấp dưới, đến huyện Phú Nghĩa đang phát triển không ngừng để làm Chủ tịch huyện, có lẽ không bao lâu sẽ lên cấp Cục trưởng.

Rất nhanh, Trần Bá Thanh đã bước ra mời Hàn Đông vào.

Hàn Đông đẩy cửa bước vào. Đinh Vi Dân ngồi ở bàn làm việc mỉm cười nói:

- Hàn Đông, đến rồi hả, ngồi đi.

Hàn Đông ngồi xuống, nhìn thẳng Đinh Vi Dân, vẻ mặt rất đúng mực.

Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười nói:

- Trưởng ban Chu đã nói chuyện với cậu rồi chứ?

Hàn Đông khẽ gật đầu nói:

- Rồi ạ. Cảm ơn Bí thư Đinh và Thành ủy đã tin tưởng tôi. Tôi nhất định cố gắng làm tốt công tác của mình.

Đinh Vi Dân nói:

- Hàn Đông, cậu đã lập được thành tích rất tốt ở huyện Phú Nghĩa, khiến các hạng mục ở Phú Nghĩa đều đi vào nề nếp. Thành ủy quả thật rất coi trọng năng lực công tác của cậu. Hy vọng sau khi cậu tới huyện Vinh Quang cũng tiếp tục cố gắng, phát huy tinh thần mới, làm tốt công tác ở huyện Vinh Quang.

Đinh Vi Dân chỉ nói những lời khích lệ, để sau khi Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, cứ thoải mái làm việc, tranh thủ xoay chuyển cục diện ở huyện Vinh Quang một cách nhanh chóng.

Hàn Đông đương nhiên phải tỏ vẻ sẽ cố hết sức làm việc, tuyệt đối không phụ lòng Thành ủy đã giao trọng trách cho mình.

Trên thực tế, nhờ Chu Khải Kiệt, Hàn Đông đã biết, mình đến huyện Vinh Quang làm Bí thư huyện ủy, chắc chắn sẽ gặp không ít phiền toái. Cho nên Hàn Đông hạ quyết tâm, nhất định phải mang Cốc Cương qua, không động đến những người khác. Văn phòng Huyện ủy nhất định phải nằm trong tầm khống chế của mình, nếu không, bản thân mình đừng nói gì đến chuyện khống chế thế cục ở huyện Vinh Quang.

Đến trưa, Hàn Đông và Nguyễn Nhất Hiên ăn cơm trong một nhà hàng bên cạnh Thành ủy.

Hai người không uống rượu. Hàn Đông kể thật tỉ mỉ tình hình của huyện Phú Nghĩa cho anh ta nghe.

- Thật sự Bí thư Hàn đã tạo cho tôi áp lực rất lớn.

Nguyễn Nhất Hiên thở dài nói:

- Chủ tịch Hàn đã lập được rất nhiều thành tích ở huyện Phú Nghĩa. Đã tạo được cơ sở tốt như vậy, tôi thật sự lo rằng sẽ không làm được tốt như thế.

Hàn Đông mỉm cười, tất nhiên hắn biết Nguyễn Nhất Hiên chỉ nói khách sáo như vậy. Dù sao, là người trong quan trường, có mấy ai lại không tin tưởng vào bản thân mình chứ.

Đặc biệt là những người như Nguyễn Nhất Hiên. Anh ta đã ở bên cạnh Bí thư Thành ủy một thời gian, trong lòng cũng có nhiều khát vọng, từ văn phòng Thành ủy xuống chủ quản một địa phương, trong lòng nhất định là muốn làm nên một trận oanh liệt.

- Chủ tịch huyện Nguyễn khách khí quá rồi. Thành ủy phái Chủ tịch huyện Nguyễn đến huyện Phú Nghĩa, chắc chắn là rất hài lòng với năng lực của Chủ tịch huyện Nguyễn. Tôi tin rằng dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch huyện Nguyễn, huyện Phú Nghĩa sẽ càng ngày càng phát triển.

Hai người nói chuyện, rất tự nhiên đã đặt Phương Trung sang một bên, có thể nói là đã không thèm chú ý đến y nữa.

Nếu mấy người Thẩm Tòng Phi có thể toàn tâm hỗ trợ cho Nguyễn Nhất Hiên, thì dù Phương Trung là Bí thư Huyện ủy, Nguyễn Nhất Hiên cũng có thể kiềm chế được y như Hàn Đông.

Hơn nữa, Nguyễn Nhất Hiên là thư ký của Bí thư Thành ủy đưa xuống nhậm chức, chỉ cần không phải là tình huống đặc biệt, những người theo phe Hàn Đông chắc chắn sẽ đứng về phía anh ta.

Vì vậy, trong lòng Nguyễn Nhất Hiên rất phấn chấn. Quả thật là Hàn Đông đã để lại cho anh ta nền móng vô cùng tốt đẹp, không chỉ trên phương diện nền móng kiên cố về kinh tế, mà còn về mặt khống chế nhân sự ở huyện Phú Nghĩa, khiến Nguyễn Nhất Hiên có thể tùy ý triển khai theo ý mình. Đây chính là điều quan trọng nhất.

Lúc gần ăn xong bữa cơm, điện thoại di động của Hàn Đông reo vang. Hàn Đông lấy ra xem thì thấy số của nhà Xa Tĩnh Chương, liền nghe máy, nói:

- Lão Xa à? Ăn cơm chưa?

Xa Tĩnh Chương cung kính nói:

- Bí thư Hàn, chúc mừng nha. Khi nào anh có thời gian rảnh, thì mọi người chúng ta lại tụ tập chúc mừng và tiễn anh đi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Ừ, giờ tôi đang ở Vinh Châu, chờ khi tôi quay về sẽ liên lạc với anh.

Xa Tĩnh Chương nói:

- Được, tôi đây chờ Bí thư Hàn triệu tập bất cứ lúc nào.

Gát điện thoại, Xa Tĩnh Chương khẽ thở dài. Hàn Đông thật sự phát triển quá nhanh. Mới chưa được bao lâu, không ngờ đã là Bí thư của một huyện.

Nghĩ lại bản thân mình đã ở huyện Phú Nghĩa làm việc nhiều năm như vậy, giờ cũng chỉ là Chính ủy phòng Công an huyện, cũng không biết đến khi nào mới có thể lên chức được nữa. Hơn nữa, dù có lên chức cũng chỉ có thể đến cấp trưởng phòng thôi.

Ngoài ra, Xa Tĩnh Chương còn thở dài vì Hàn Đông đi rồi, bản thân mình cũng thiếu mất một cây đại thụ để dựa vào.

Ngay từ đầu, lúc Xa Tĩnh Chương và Hàn Đông giao hảo, mối quan hệ cũng rất bình đẳng. Sau Hàn Đông lại cứ nâng cao không ngừng, cấp bậc của Xa Tĩnh Chương tụt hậu rất xa, hiện giờ lại như đất bằng và mặt nước. Nhìn đến mấy người Trương Trường Hà, Lâm Phương Tri, họ đều đã trở thành cán bộ cấp Cục phó, trong lòng anh ta cũng mong dựa vào Hàn Đông để có lúc tiến thêm một bậc.

Thời gian trước, Chu Chính đăng ký tham gia tuyển chọn và chuyển công tác sang Sở Công an tỉnh, thực tế đã dễ dàng được chuyển vào Sở Công an Tỉnh. Chuyện này Xa Tĩnh Chương cũng hiểu được Hàn Đông cũng đã có nói với người ở Sở Công an tỉnh, cho nên anh ta vẫn hy vọng kết giao thêm với Hàn Đông. Nếu Hàn Đông có thể giúp mình giới thiệu với Sở Công an tỉnh một tiếng, vậy tương lai tiền đồ của mình có thể bảo đảm hơn vài phần.

Nhưng giờ Hàn Đông rời khỏi huyện Phú Nghĩa, đến huyện Vinh Quang làm Bí thư, khiến kỳ vọng của anh ta rơi vào khoảng không.

Xa Tĩnh Chương ngắt điện thoại không bao lâu thì Trần Dân Tuyển lại gọi điện thoại đến. Trước tiên anh ta chúc mừng Hàn Đông, sau đó mới cười nói:

- Bí thư Hàn, tôi muốn đi theo anh, anh xem có được không?

Hàn Đông nói:

- Anh Trần, đương nhiên là tôi đồng ý. Nhưng hiện giờ tôi không biết chút gì về tình hình bên đó, tạm thời hơi mù mờ. Nếu anh Trần bằng lòng, thời gian sau hãy nói.

Hàn Đông nói thật lòng, không hề có y đưa đẩy.

Từ ngày đầu tiên Hàn Đông bước vào huyện Phú Nghĩa đã quen biết Trần Dân Tuyển. Giao tình của hai người cũng không phải mới một hai ngày, cho nên Hàn Đông sẵn lòng giúp Trần Dân Tuyển.

Đồng thời, trong lòng Hàn Đông cũng đã có quyết định, nếu như thật sự không được, cũng phải cố giúp Trần Dân Tuyển để anh ta đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy làm việc một thời gian, đến lúc đó nếu có trở lại nhậm chức ở huyện, thì cũng thuận lợi lên làm Ủy viên thường vụ, Trưởng Ban tổ chức cán bộ, trở thành cán bộ cấp Cục phó.

Trần Dân Tuyển nói:

- Tôi sẽ chờ tin tốt của Bí thư Hàn. Khi nào có thời gian thì cùng nhau uống vài ly.

Hàn Đông nói:

- Anh Trần yên tâm đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Sau đó, điện thoại của Hàn Đông bận liên tục, tất cả đều là của cán bộ huyện Phú Nghĩa.

Bọn họ đều gọi điện thoại đến để chúc mừng.

Thấy Hàn Đông có vẻ bận rộn, trong lòng Nguyễn Nhất Hiên không khỏi than thầm: “Xem ra Hàn Đông làm ăn ở huyện Phú Nghĩa cũng không tồi. Nếu có thể nhận hết được người của hắn thì mình ở huyện Phú Nghĩa cũng có thể làm việc xuất sắc như hắn.”

Hàn Đông và Nguyễn Nhất Hiên cùng uống trà ở quán bên cạnh, vừa uống trà vừa nói chuyện, đợi đến gần một giờ bốn mươi phút mới đi về phía Thành ủy.

Hàn Đông đi thẳng đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, còn Nguyễn Nhất Hiên đến Thành ủy trước. Trước khi chính thức nhận chức, anh ta phải từ biệt Đinh Vi Dân.

Hàn Đông đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đợi vài phút, Chu Khải Kiệt đã đến. Y nói:

- Hàn Đông, cậu cứ chờ một chút. Đợi tí nữa tôi nói với Bí thư Đinh một tiếng rồi chúng ta đi ngay.

Hơn 2 giờ, Chu Khải Kiệt đi gặp Đinh Vi Dân, đợi Nguyễn Nhất Hiên đi ra bèn gọi Hàn Đông, cả ba người cùng nhau xuống lầu.

Theo tình huống bình thường, Nguyễn Nhất Hiên chỉ đến huyện Phú Nghĩa đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện thôi, không cần một Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ như Chu Khải Kiệt đích thân đưa đi.

Nhưng vì thân phận của Nguyễn Nhất Hiên hơi khác biệt. Anh ta là thư ký của Đinh Vi Dân, đồng thời chuyện lần này lại liên quan đến Hàn Đông, cho nên Chu Khải Kiệt phải đích thân đi một chuyến.

Trên đường đi đến huyện Phú Nghĩa, Chu Khải Kiệt gọi Hàn Đông vào xe của mình, hai người trên đường đi cũng hàn huyên không ít.

Trước đó Hàn Đông cũng đã xem qua tài liệu mà Chu Khải Kiệt đưa cho mình, nên cũng có chút hiểu biết với huyện Vinh Quang.

- Trưởng ban Chu, tôi tới huyện Vinh Quang rồi, có lẽ phải điều vài người của huyện Phú Nghĩa qua.

Hàn Đông nói.

Chu Khải Kiệt hỏi:

- Chuyện lưu chuyển cán bộ giữa các huyện, nếu không có tình huống đặc biệt thì không cho phép. Đương nhiên, cậu cũng vì công việc, Ban tổ chức cán bộ chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ.

Thấy Chu Khải Kiệt tỏ rõ thái độ, trong lòng Hàn Đông cũng có quyết định, nói:

- Ừ, tôi cảm ơn Trưởng ban Chu trước. Tôi tạm thời muốn mang thư ký của mình theo, còn những người khác thì đợi tôi tìm hiểu tình hình xong mới nói.

Chu Khải Kiệt gật đầu nói:

- Hàn Đông, cậu tự xem rồi giải quyết đi.

Khi đến huyện Phú Nghĩa, mọi người tới Huyện ủy trước, nói chuyện với Phương Trung một chút, rồi lập tức đến đại lễ đường của Ủy ban nhân dân huyện.

Trước đó, bốn thành viên bộ máy huyện Phú Nghĩa, cùng với lãnh đạo các cục, các ban trong Ủy ban nhân dân huyện, còn có cả các Bí thư, Chủ tịch xã và thị trấn, đều chờ cả ở đại lễ đường.

Mọi người cùng đi vào đại lễ đường.

Chu Khải Kiệt ngồi xuống giữa đài chủ tịch. Phương Trung ngồi bên trái, Hàn Đông ngồi bên phải anh ta, còn Nguyễn Nhất Hiên thì ngồi bên trái Phương Trung.

Sau đó, Chu Khải Kiệt liền tuyên đọc quyết định của Thành ủy.

Miễn chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Bí thư huyện Phú Nghĩa của Hàn Đông.

Bổ nhiệm Nguyễn Nhất Hiên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, Phó Bí thư, có thể thay mặt huyện Phú Nghĩa.

Chu Khải Kiệt đại diện Thành ủy, thừa nhận nguyên vẹn và tán dương cao độ thành tích mà đồng chí Hàn Đông đã lập được ở huyện Phú Nghĩa, đồng thời hy vọng bộ máy của huyện Phú Nghĩa sau khi điều chỉnh sẽ tiếp tục cố gắng công tác, làm ra thành công lớn.

Kế tiếp, Phương Trung đại diện phát biểu, trước tiên là hoan nghênh Nguyễn Nhất Hiên đến huyện Phú Nghĩa công tác, tiếp theo là tiến hành đánh giá công tác của Hàn Đông, dù trong lòng y không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nói là Hàn Đông đã làm tốt công việc của mình.

Sau đó, đến lượt Hàn Đông lên tiếng. Hắn chỉ nói ngắn gọn vài câu, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ hắn lúc làm việc ở huyện Phú Nghĩa. Đây đều là những lời khách sáo, nhưng trường hợp này đúng là không thể nói gì khác được.

Họp xong, Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa mời dự họp Hội nghị thường vụ. Hội nghị đồng ý Hàn Đông từ chức Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, đồng thời chọn Nguyễn Nhất Hiên lên làm quyền Chủ tịch huyện.

Tiếp đó, Hàn Đông và Nguyễn Nhất Hiên cùng đến văn phòng, mang công tác bàn giao một cách đơn giản.

Từ lúc hoàn tất bàn giao công việc, Hàn Đông đã không còn quan hệ gì với huyện Phú Nghĩa nữa.

Đương nhiên, chiến tích của Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, còn có đám thuộc hạ, cũng không thể lập tức cắt đứt như vậy.

Sau đó, Nguyễn Nhất Hiên lấy thân phận quyền Chủ tịch huyện Phú Nghĩa mời Chu Khải Kiệt và Hàn Đông dùng cơm chiều.

Chu Khải Kiệt tất nhiên nể mặt anh ta, Hàn Đông cũng không thể từ chối.

Gần 5 giờ 30, Chu Khải Kiệt, Hàn Đông, cùng các Ủy viên thường vụ của huyện Phú Nghĩa đều tới nhà khách Huyện ủy.

Phương Trung cùng đi với Chu Khải Kiệt, tâm trạng hơi nặng nề. Y nhận thấy, quan hệ giữa Hàn Đông và Nguyễn Nhất Hiên không tồi, nói không chừng trước đây họ đã gặp gỡ rồi. Xem ra, mấy Ủy viên thường vụ này, e là phần lớn sẽ nhanh chóng bị Nguyễn Nhất Hiên khống chế.

Thấy Hàn Đông trên mặt luôn giữ nụ cười bình thản, Phương Trung thấy gã thanh niên trẻ tuổi này thật quá âm hiểm đáng ghét, đã rời huyện Phú Nghĩa rồi còn để lại cho mình đống lớn rắc rối.