Người Cầm Quyền

Chương 308: Đợi ở đây




- Thật là cây cỏ đầu tường

Lý Hoán Giai tức giận nói.

Trong lòng Lý Hoán Giai vô cùng bực bội, vừa rồi thư ký của ông ta nhìn thấy Bộ Gia Tài mới đi tới văn phòng của Hàn Đông, sau đó mới tiến vào báo cáo cho ông ta. Vốn dĩ Trưởng ban tổ chức cán bộ tìm Bí thư Huyện ủy để báo cáo công tác là chuyện bình thường, nhưng mà cho đến bây giờ Bộ Gia Tài, cũng không đến chỗ Lý Hoán Giai để thông báo tình hình, loại tình huống này khiến trong lòng Lý Hoán Giai có chút không thoải mái.

Ở Lý Hoán Giai xem ra, Bộ Gia Tài quả thật là cỏ đầu tường, gió thổi hướng nào, gã theo hướng đó mà đi.

Trước kia Lý Hoán Giai giúp Bộ Gia Tài một lần, cho nên bọn họ cũng có thể coi là đồng minh, sau đó trong Huyện ủy hai người cùng tiến lùi, giúp đỡ nhau một số ưu đãi.

Nhưng không thể ngờ được là, lần này Hàn Đông vừa mới tới, Bộ Gia Tài liền trực tiếp đi dựa vào người khác, bỏ Lý Hoán Giai.

Lần này khiến Lý Hoán Giai vô cùng buồn bực, Lý Hoán Giai là Phó bí thư Huyện ủy, ở huyện ủy cũng được xếp vào nhân vật có số má, nếu như bên cạnh có thể đủ đoàn kết một hai Huyện ủy Thường ủy, vậy thì ngôn quyền càng lớn hơn rồi.

Hiện tại Hàn Đông đảm nhậm chức Bí thư Huyện ủy, Lý Hoán Giai vẫn là dựa theo tính toán trước kia, chuẩn bị tự do bên ngoài thế lực của Hàn Đông, hình thành thế lực thứ ba khá lớn, kiểu này một là có thể hình thành thế kiềng ba chân, thế này có thể đảm bảo quyền lực của ông ta không bị chèn ép.

Mà Bộ Gia Tài mới ra đi, khiến cho Lý Hoán giai không thể thực hiện được tính toán của mình.

- Lẽ nào thật là mãnh long không thể qua sông?

Lý Hoán Giai trong lòng nghĩ, Hàn Đông mới đến có mấy ngày, Bộ Gia Tài đã không dựa vào ông ta rồi. Hơn nữa lại thêm lời của Chánh văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn, Hàn Đông bây giờ nắm thế lực. Đã có thể gần như đánh cờ như trước rồi. Giả dụ lấy thời gian, Hàn Đông thật có khả năng đem quyền lực của huyện Vinh Quang nắm trong tay.

Nghĩ chút vậy, trong lòng Lý Hoán Giai có chút bức bách.

Suy tư một lúc, Lý Hoán Giai gọi điện cho văn phòng của Bí thư huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương, ngữ khí vô cùng thân thiết

- Lão Chu, tôi là Lý Hoán Giai, tối có rảnh không, cũng nhau uống rượu đi.

Hàn Đông cảm thấy, thế lực của huyện Vinh Quang, vô cùng phức tạp. Mười một vị Thường ủy, đều phân tán, nếu là thế này, có vấn đề quan trọng gì, cần xem xét càng nhiều vấn đề, đồng thời trên chuyện quan trọng, Hàn Đông càng cần thuyết phục nhiều người.

Đương nhiên, thế cục loại này, cũng không phải không có lợi, ít nhất cơ hội của Hàn Đông cũng nhiều hơn chút, chỉ cần Hàn Đông nghĩ cách, chắc cũng đủ lôi kéo một số trong đó, kiểu này nắm giữ được thế cục toàn huyện sáng tạo ra điều kiện thuận lợi nhất định.

Sắp tới giờ tan ca, Hàn Đông nhận được điện thoại của Huyện ủy Thường ủy, Ban chỉ huy Quan sự Chính ủy huyện Tống Võng, mời đi ăn cơm cùng.

Hàn Đông tự nhiên đồng ý, hắn bây giờ ở huyện Vinh Quang, sau khi tan ca cũng không có việc gì làm.

Khi Tống Võng trưng cầu ý kiến đi đâu ăn cơm, Hàn Đông cười nói

- Chính ủy Tống ngài nói địa điểm đi, tôi không biết địa điểm nào ở Vinh Quang.

Tống Võng nói

- Vậy ở Ngân Hà đi, chính là chỗ nhà khách huyện ủy rẽ trái, ngoài công có cây hoa Quế cổ thụ to ấy.

Sáu giờ, Hàn Đông tan ca, dựa vào đường mà Tống Võng nói, đến được quán Ngân Hà rất nhanh.

Hàn Đông vừa mới tới cửa, Tống Võng đã từ trong đi ra nghênh đón, cười nói,

- Bí thư Hàn, mời vào trong.

Đi cùng Tống Võng vào trong, ở cửa phòng, có một người đàn ông trung niên, tươi cười nói

- Bí thư Hàn, chào ngài.

Người này Hàn Đông chưa gặp qua, có điều nhìn thấy khí chất của ông ta, chắc là người trong thể chế.

Tống Võng giới thiệu

- Bí thư Hàn, vị này là Phó chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân.

Hàn Đông lập tức nhớ ra, Vinh Tiểu Dân là Phó chủ tịch huyện xếp danh thứ ba ở trong Ủy ban nhân dân huyện, đứng sau hai vị Phó chủ tịch Thường ủy, phụ trách công nghiệp, xã thị trấn, phục vụ, mậu dịch, kinh tế các hộ nhỏ, bảo vệ môi trường, lao động tựu nghệ, bảo vệ xã hội, an toàn, phòng cháy, điện lực, tài chính, bảo hiểm quản lý công tác. Phân công quản lý Cục kinh tế thương mại, Cục lao động và xã hội, Cục bảo vệ môi trường, Cục giám sát an toàn, Cục điện than. Liên hệ đại đội phòng cháy chữa cháy, Cục cung cấp điện, công ty trách nhiệm hữu hạn cung cấp điện, liên hệ tài chính, Công Đoàn, Hội liên hiệp Công Thương.

Lúc đó khi xem tài liệu, Hàn Đông đối với cái tên Vinh Tiểu Dân ấn tượng khá sâu sắc, đồng thời ông ta cũng phân công quản lý công tác phương diện điện than toàn bộ huyện, Hàn Đông lại càng để ý, không ngờ hôm nay Tống Võng giới thiệu ông ta với mình, ngược lại là chuyện tốt.

Hàn Đông mỉm cười bắt tay với Vinh Tiểu Dân, sau đó ba người ngồi xuống, Hàn Đông cũng không hỏi vấn đề công việc với Vinh Tiểu Dân.

Vinh Tiểu Dân có thể xuất hiện ở đây, một là nói lên quan hệ giữa ông ta với Tống Võng, hai là biểu hiện lập trường của ông ta, chuyện công việc, đến lúc đó có thể đến văn phòng nói chuyện.

Mà Vinh Tiểu Dân cũng hiểu được điểm này. Bởi vậy chủ yếu là giới thiệu đồ ăn ở quán Ngân Hà này cho Hàn Đông, hoặc là nói phong thổ nhân tình của huyện Vinh Quang.

Cho dù Hàn Đông trước đây không xuất hiện cùng với Tống Võng, nhưng Hàn Đông khá tín nhiệm Tống Võng, trước khi tới huyện Vinh Quang, Lý Đại Dũng đã gọi điện cho Hàn Đông, nói hắn có thể yên tâm sử dụng Tống Võng. Đối với tính kỷ luật của hệ thống quân đội, quân đội của Hoa Hạ Quốc, đối với mệnh lệnh của cấp trên, là luôn chấp hành, tuyệt đối không có chút nghi ngờ. Ở Vinh Châu, Hàn Đông tín nhiệm nhất, tất nhiên là Lý Đại Dũng, trong lòng Hàn Đông, hắn thậm chí còn coi Lý Đại Dũng là người thân.

Ba người uống hết một bình Ngũ Lương, lần đầu tiên uống với nhau, cũng không thể uống quá nhiều.

Sau đó, Tống Võng và Vinh Tiểu Dân cùng nhau đưa Hàn Đông về nhà khách Huyện ủy, đợi sau khi Hàn Đông vào rồi, bọn họ mới cùng nhau đi về.

Hàn Đông uống chừng hai ba cốc gì đó, tuy có chút chóng mặt, nhưng trên cơ bản không có vấn đề gì.

Vừa mới mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh liền mở ra, Trần Lệ thăm dò chút rồi nói

- Bí thư Hàn, ngài về rồi, tôi đem chút đồ ăn nóng lên cho ngài nha.

Hàn Đông giờ mới nhớ ra không nói với Trần Lệ một tiếng, liền nói

- Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.

Trần Lệ gật đầu, đợi sau khi Hàn Đông vào phòng, cô cũng theo vào thu dọn đồ ăn trên bàn.

Hàn Đông mở ra coi ti vi, tùy ý chỉnh kênh, cũng không nhìn thấy tiết mục gì hay, quay đầu nhìn thời gian, chỉ thấy Trần Lệ đang cầm khăn lau bàn, cô cong người, váy ngắn bó chặt trên người. Hai chân dài thon trắng như tuyết, đường cong của cả người vô cùng hoàn mỹ.

Hàn Đông trong lòng không khỏi run lên, lập tức dời ánh mắt.

Trần Lệ dáng quả thật xinh đẹp, giống như gái một con vậy.

Hàn Đông cũng là do uống chút rượu, trong lòng mới có thể không biết cảm giác dâng trào như vậy, nhưng cũng chỉ là gợn sóng mà thôi, giống như mặt hồ tĩnh lặng, chỉ là lóe qua trong đầu, liền lập tức bình tĩnh lại.

- Ừ, thế này là không được, cho dù ta cũng không làm gì, nhưng miệng lưỡi đáng sợ, để một số kẻ dụng tâm kín đáo giở trò quỷ, càng nhiều phiền phức

Lúc này, trong lòng Hàn Đông đã định chủ ý, quyết định mai nói với Mã Thừa Vận một tiếng.

Sáng sớm, Hàn Đông tinh thần sảng khoái tỉnh dậy, hôm nay hắn chuẩn bị đi đến trấn Bảo Hoa xem sao.

Tới Huyện ủy rồi, Hàn Đông nói với Chánh văn phòng Huyện ủy là Trịnh Thành Văn rằng mình đi thăm hỏi xã trấn, sau đó đem Tả Nhất Sơn xuống dưới.

Hàn Đông không chuẩn bị nói cho xã trấn bên dưới biết trước, đã lên xe gọn nhẹ cứ thế mà đi, thế này mới có thể đủ để thấy tinh huống chân thật.

Bạch Hy Lâm là tài xế già, đối với tình hình đường xá ở huyện Vinh Quang vô cùng quen thuộc, lập tức lái xe đi đến trấn Bảo Hoa.

Trấn Bảo Hoa là thị trấn phía Tây Bắc của huyện Vinh Quang, cách huyện thành ba mươi ba km, tổng số nhân khẩu tầm hai nhăm ngàn người, kinh tế tổng thế, trình độ trung hạ du toàn huyện, do cao hơn so với mặt biển, thổ nhưỡng và các nhân tốt khác, trấn Bảo Hòa có hai đặc sản, một là mộc nhĩ núi, hai là lá chè. Hàn Đông thưởng thức qua vị mộc nhĩ núi mà Đường Thành Khánh tặng cho mình, ngon hơn nhiều so với mộc nhĩ mua ở thành phố.

Tuy nhiên, hai loại đặc sản này của trấn Bảo Hoa, không có hình thành quy mô, chủ yếu là kinh doanh mở thống nhất. Mà lần trước Đường Thành Khánh đến tìm Hàn Đông báo cáo công việc, cũng có nói qua chút biện pháp, chủ yếu là muốn nuôi trồng mộc nhĩ, còn có tinh chế sinh sản lá chè. Có điều thiếu tài chính, hy vọng trong huyện có thể ủng hộ chút ít.

Hàn Đông cũng biết, điều kiện chuẩn mực của giao thông huyện Phú Nghĩa, phát triển kinh tế các kiểu, đích thực khó có thể hấp dẫn các doanh nghiệp đến đầu tư, bởi vậy kinh tế huyện Vinh Quang phát triển, chủ yếu là lấy chỗ nọ bù chỗ kia, đồng thời tự mình nghĩ cách làm chút tài chính. Mà những xã trấn dưới đây, cũng có khả năng cố gắng nghĩ hết biện pháp lấy tài chính từ trong huyện đến các xí nghiệp.

Đối với thái độ công việc loại này của Đường Thành Khánh, Hàn Đông khá là vừa lòng. Có điều Hàn Đông đối với loại phương thức này, lại không ủng hộ.

Thử nghĩ tài chính của huyện Vinh Quang cũng không tốt lắm, cũng không thể ủng hộ nhiều tài chính cho các xã trấn ở dưới được, cho nên thông qua phương thức này mà phát triển kinh tế, thật sự không phải là biện pháp lâu dài.

Huyện Vinh Quang so với huyện Phú Nghĩa, các loại tài nguyên đều phong phú, chẳng qua giao thông kém chút xiu, bởi vậy chỉ cần làm tốt giao thông, chính sách thu hút đầu tư sẽ được chứng thực, tin rằng nhất định sẽ ngày càng có nhiều doanh nghiệp đến đầu tư, đến lúc đó kinh tế huyện Vinh Quang sẽ sinh động lên.

Cho dù đối với đường xá khá quen thuộc, nhưng Bạch Hy Lâm lái xe khá chậm, từ huyện đi, đến đường của trấn Bảo Hoa mất khoảng bốn mươi phút. Hôm nay vừa hay là ngày phiên chợ của trấn Bảo Hoa, xe không được vào đường lớn trong trấn, phía trước đều biển người, xe đạp, xe máy, mua bán, đều bận rộn hỗn loạn.

Thấy tình trạng này, Hàn Đông đoán xe muốn đi qua cũng tốn khá nhiều thời gian, huống hồ mình là muốn điều tra nghiên cứu, không thể ngồi mãi trên xe được, liền nói với Bạch Hy Lâm

- Hy Lâm đến đây thì dừng xe, tôi và Nhất Sơn đi bộ lên trước, cậu đưa xe đến ủy ban nhân dân trấn đợi là được rồi.

Bạch Hy Lâm ứng tiếng, liền dừng xe lại, đợi sau khi Hàn Đông và Tả Nhất Sơn xuống xe, anh ta mới lại xe luồn lên phía trước. Từ đầu đến cuối, Bạch Hy Lầm không nói lời vô nghĩa, lặng lẽ lái xe, Hàn Đông hỏi gì, anh ta mới trả lời đó. Đối với cái này Hàn Đông tương đối hài lòng, đối với lái xe, yêu cầu của Hàn Đông rất đơn giản, một là kỹ thuật lái xe tốt, hai là không có tâm tư lệch lạc gì, không thích người nói luyên thuyên. Mà Bạch Hy Lâm bây giờ trên cơ bản đáp ứng được hai điều đó, bởi vậy Hàn Đông cũng chuẩn bị về sau dùng anh ta.

Đường quốc lộ đi qua trấn Bảo Hoa, bởi vậy mỗi khi đến phiên chợ, người thôn xóm tứ phía đều đổ về đây, lúc này người lái xe đều rất là buồn bực, từ phía tây đường đến phía đông đường, cũng chỉ có một hai con đường như thế, nhưng muốn lái xe qua, tiêu tốn không ít thời gian.

Hàn Đông và Tả Nhất Sơn hòa lẫn vào trong đám người, những người này, chủ yếu đều là nông dân vùng phụ cận, quần áo bọn họ khá cũ, không có theo phong cách gì, có một số người trên người còn có mùi mồ hôi. Tuy nhiên, Hàn Đông để ý đến không phải những thứ đó, hắn và Tả Nhất Sơn vừa đi vừa hỏi nông dân đang bày bán, nói chuyện với bọn họ về chuyện buôn bán, rồi nhờ bọn họ dẫn đường đến trấn Bảo Hoa.

Cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện, Hàn Đông cũng hiểu một chút về tình hình trấn Bảo Hoa.

Tổng thể mà nói, thu nhập kinh tế nông dân của trấn Bảo Hoa vẫn còn thấp lắm, mà sản phẩm, cũng chủ yếu là buôn bán trên chợ của trấn, lượng tiêu thụ không lớn, giá cũng không cao.

Tả Nhất Sơn nói

- Bí thư, tôi cảm thấy điều kiện trấn Bảo Hoa cũng được, nếu như có thu hút đầu tư được, có thể phát triển rất nhanh.

Hàn Đông cười nói

- Vậy cậu cảm thấy phải thu hút loại hình doanh nghiệp nào thì tốt.

Tả Nhất Sơn nói

- Tôi cảm thấy tốt nhất là thu hút xí nghiệp gia công, nhằm vào đặc sản nơi đây mà tiến hành gia công, thế này thì doanh nghiệp đầu tư mới có thể có lợi nhuận, mà nông dân ở đây cũng có thể phát triển gieo trồng, thu nhập cũng theo đó mà gia tăng. Ngoài ra, công nghiệp gia công, cũng có thể thu hút được lao động địa phương, cũng là một cách gia tăng thu nhập

Hàn Đông gật đầu nói

- Ừ, cậu nói đúng, có điều tại sao trấn Bảo Hoa vẫn không thành công trong việc thu hút doanh nghiệp bên ngoài đến thu hút đầu tư?

Tả Nhât Sơn trả lời rất nhanh, nói

- Chủ yếu là vấn đề giao thông, ngoài ra, còn có là tôi nghe nói, xí nghiệp bên ngoài đến thu hút đầu tư, thường có ma sát với xí nghiệp bản địa, ở bên ngoài hình thành hình tượng không tốt, cho nên thu hút đầu tư hơi khó! Bởi vậy, tôi cho rằng việc cấp bách, là phải làm hai việc. Một là làm tốt giao thông, cái này cơ sở phần cứng, hai là phải hoàn thiện sách lược thu hút đầu tư, đối với kinh doanh hợp pháp đầu tư phải tiến hành bảo hành, đây là xây dựng thực lực phần mềm.

Hàn Đông vui vẻ mỉm cười, xem ra ngộ tính của Tả Nhất Sơn đích thực không tồi, cùng mình đến huyện Vinh Quang, biết quan tâm đến sự phát triển huyện Vinh Quang, và còn có thể đủ để nhằm vào mà đề xuất thực thi, ngược lại thật sự không tồi.

- Được đấy, xem ra cậu cũng cố gắng suy nghĩ.

Hàn Đông biểu dương nói.

Tả Nhất Sơn ngượng ngùng cười nói

- Bí thư, đây là cách ngài chỉ bảo.

Hàn Đông nói

- Ừ, tiếp tục duy trì, phàm làm chuyện gì cũng phải động não.

Đối với lúc này, đối mặt với mấy người đi qua, chính là Bí thư Đảng ủy trấn Bảo Hoa Đường Thành Khánh, vẻ mặt gã hưng phấn tươi cười, chen vào nói

- Bí thư Hàn, hoan nghênh ngài đến thị sát trấn Bảo Hoa.

Sau đó giới thiệu Chủ tịch thị trấn cho Hàn Đông, và mấy người khác.

Hàn Đông bắt tay bọn họ, sau đó nói

- Nếu mọi người đã đến rồi, vậy thì cùng đến ủy ban nhân dân trấn đi.

Lúc này. Hàn Đông cũng không thể đi cùng mọi người. Lại đi khắp nơi xem, quyết định đi đến ủy ban nhân dân trấn, nghe bọn họ báo cáo công việc.

Đường Thành Khánh vô cùng hạnh phúc, Hàn Đông lần đầu tiên điều tra nghiên cứu chính là trấn Bảo Hoa, như vậy xem ra trước đó đã tìm Hàn Đông báo cáo công việc, nước cờ này đi là chuẩn rồi. Nếu không Bí thư Hàn dựa vào cái gì mà đến trấn Bảo Hoa

Bởi vậy, trong lòng Đường Thành Khánh vô cùng kích động.

Ông ta giờ hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu không nỗ lực thêm, đời này dường như chỉ ngồi ở vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn mà thôi.

Phàm là người trong thể chế, lại có mấy người không nghĩ thăng chức cho bản thân đâu chứ, cho dù là người sắp về hưu, cũng hy vọng trước khi về hưu có thể thăng một cấp, thế này đãi ngộ sau khi về hưu cũng cao không ít.

Trong phòng hội nghị ủy ban nhân dân trấn Bảo Hoa, Hàn Đông nghe báo cáo công việc của Trấn ủy và ủy ban nhân dân trấn.

Đồng thời, Hàn Đông kết hợp với hiểu biết tình hình của bản thân, nêu ra mấy điểm yêu cầu đối với công việc của trấn Bảo Hoa, yêu cầu trấn Bảo Hoa phải thúc đẩy động não, khai thác tư duy, toàn lực phát triển.

Sau đó, Hàn Đông cũng không ở lại ăn cơm, mà đi xe tới trấn Cổ Song, trấn có mỏ than lớn nhất huyện, tổng sản lượng than đá toàn huyện, tổng giá trị sản lượng, chiếm một phần ba tổng số thuế của toàn huyện nộp lên, tiếp cận một phần ba.

Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, phải tiến hành điều chính tài nguyên than đá toàn tỉnh, tiến hành hợp lý, chỉnh đốn hành vi khai thác loại vô tổ chức này.

Tài nguyên than đá huyện Vinh Quang khá phong phú, nhưng là trên diện khai thác thì gặp trục trặc.

Tài nguyên than đá toàn huyện cũng không được thống nhất khai thác, mỏ than lớn nhỏ, đều là tự mở, phương tiện an toàn gì gì đó cũng khó được đảm bảo, bởi vậy một khi xẩy ra chuyện, thì rất phiền phức. Ngoài ra mọi người tự khai thác, cũng bất lợi cho việc thống nhất điều phối và giá cả, đối với lợi dụng khai thác toàn huyện mà nói, mang đến ảnh hưởng không tốt.

Xe vừa tiến vào trấn Cổ Song, cảm thấy tình hình ở đây rất không giống nhau, trước tiên là lạch ngòi ở đây, đến đâu cũng đều là nước đen, phỏng đoán là vấn đề bụi của khai thác than đá.

Mặt khác, có rất nhiều xe chở than đá chạy đường quốc lộ, có những xe vẫn chưa làm tốt, rơi nhiều xỉ than trên đá.

Nhìn thấy hiện tượng này, Hàn Đông liền nhíu mày, trong lòng xem ra khai thác than đá ở đây, đích thực tồn tại vấn đề quản lý quy hoạch nghiêm trọng.

Hàn Đông nói với Bạch Hy Lâm

- Tìm lấy một chỗ dừng xe, chúng ta đi vài chỗ khai thác than xem xem.

Bạch Hy Lâm nghĩ một chút, nói

- Bí thư Hàn, ở đây không có chỗ dừng xe, chỉ có thể dừng ở đường trong trấn.

Hàn Đông nghĩ một chút, liền hỏi Bạch Hy lâm tình hình ở đây, hiểu được phía trước không xa có ba chỗ khai thác than, bởi vậy nói

- Vậy được rồi, cậu lái xe lên phía trước đợi, tôi và Nhất Sơn đi xem hiện trạng khai thác than đá.

Bạch Hy Lâm nói nhiều hơn một câu

- Bí thư Hàn, vậy ngài cẩn thận một chút, chỗ đó có đội bảo hộ.

Hàn Đông mỉm cười gật đầu nói

- Tôi biết rồi, tôi và Nhất Sơn đi tìm hiểu tình hình, không để xảy ra rắc rối đâu.

Xuống xe, Hàn Đông và Tả Nhất Sơn dọc theo quốc lộ đi về phía trước.

Bời vì vừa mới mưa xong, đường quốc lộ có chút đen lầy lội, giầy giẫm lên trên, liền lưu lại dấu giầy, giầy biến thành màu đen xì xì.

Tả Nhất Sơn thấy Hàn Đông không để ý gì, liền đi cùng Hàn Đông.

- Bí thư thật là một lòng vì công việc, đổi lại là người khác đến điều tra, chỉ sở là sẽ trực tiếp đến ủy ban nhân dân trấn, sau đó nghe bọn họ khoe khoang một phen, đưa ra chút chỉ thị rồi quay về, nhưng Bí thư Hàn lại có thể tự mình đi thăm dò tình hình, loại thái độ công việc này, cũng không phải lãnh đạo bình thường có được, tiền đồ tương lai Bí thư Hàn chắc chắn vô cùng rộng mở, ta nhất định phải làm thư ký của ông ta thêm mấy năm nữa mới được.

Tả Nhất Sơn âm thầm nghĩ trong lòng.

Sở dĩ bằng lòng đi theo Hàn Đông, Tả Nhất Sơn chủ yếu là dựa vào mấy nguyên nhân sau, một là Hàn Đông đưa gã từ huyện Phú Nghĩa qua đây là thư ký cho mình, thay đổi hoàn toàn vận mệnh của gã, hai là người bên cạnh Hàn Đông khá được, bây giờ Tả Nhất Sơn đã là cán bộ cấp Phó phòng rồi, ba là gã mơ hồ nghe thấy bối cảnh của Hàn Đông vô cùng thâm hậu, người như vậy làm quan chắc chắn sẽ lên cao, bốn là Tả Nhất Sơn vô cùng bội phục đối với thái độ làm việc của Hàn Đông, cái này ở các cán bộ khác khó có thể thấy được, đi làm việc cùng người này, mới là tốt, cũng có thể đủ để làm ra chuyện.

Hơn nữa, Tả Nhất Sơn cảm thấy, bản thân đi theo Hàn Đông, quả thật học được không ít. Người đi theo bên cạnh Hàn Đông, quan sát học tập cách tư duy làm việc của Hàn Đông, đối với gã mà nói, có tác dụng rất lớn.

- Phía trước có chỗ khai thác than, chúng ta qua xem đi

Hàn Đông nói.

Tả Nhất Sơn ngẩng đầu xem, chỉ thấy phía trước có mầy gian phòng cũ nát, trước cửa có tấm biển, trên đó viết mấy chữ

- Mỏ than Trịnh lão đại.

Phía sau gian phòng, có một cái động bị đào ở giữa gò đất núi nhỏ, không phải có công nhân từ bên trong kéo giỏ than đi ra, những công nhân này cả người đều đen xì, chỉ có thể nhìn thấy màu trắng của đôi mắt.

Hàn Đông không khỏi nhíu mày, công nhân vừa mới đi ra, không ngờ cũng không đội nói bảo hộ, đào than đá như vậy, một khi gặp chuyện không may, những công nhân này rất dễ dàng bị chết.

- Đi, đi lên trước hỏi

Hàn Đông nói, liền đi lên trước chỗ mấy cửa hàng bán lẻ như gian phòng ở, trong đó có mấy thanh nhiên đang vây quanh cái bàn đánh mạt chược, xem bộ dạng bọn họ, chắc là người của đội bảo hộ mà Bạch Hy Lâm nói đến.

Thấy Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đi vào, một đại hán trong đó nói

- Làm gì thế?

Hàn Đông nói tiếng phổ thông

- Chúng tôi đến xem than đá, không biết than đá ở đây tiêu thụ thế nào?

- Ừ, mua than àh

Tên đó khinh thường nói, sau đó gọi vào trong

- Bà chủ, buôn bán kìa.

Hàn Đông liền hỏi nói

- Các anh không phải là công nhân ở đây sao?

Tên kia trừng mắt nói

- Hỏi nhiều vậy làm gì, ngươi xem bọn ta giống bộ dạng công nhân lắm sao?

Người bên cạnh cười

- Đúng vậy, bọn ta là bảo hộ than đá ở đây.

Một người đàn bà mập mạp mặc áo mầu hồng ló đầu ra nói

- Ai mua than?

Hàn Đông nói

- Chúng tôi.

Đi qua, Hàn Đông liền giả vờ là người mua than. Bắt chuyện với mụ đó, bắt đầu nghe được Hàn Đông muốn mua than đá số lượng lớn, mụ đó rất vui, cũng rất nhiệt tình, cầm cái bình đen xì xì rót nước cho Hàn Đông và Tả Nhất Sơn, có điều nghe thấy Hàn Đông hỏi đến thu thập sản xuất than đá, quản lý, phương tiện an toàn, mụ đàn bà liền ngưng trệ lại, trừng mắt nói

- Các người rốt cuộc là đến làm gì?

Hàn Đông cười nói

- Mua than mà.

- Hứ, ta thấy không giống

Mụ chủ đó tự tin nói hàn Đông, bỗng nhiên chỉ vào Hàn Đông nói

- Cậu là người trong huyện phải không?

Hàn Đông lập tức sửng sốt, không ngờ ánh mắt mụ này quả thật không tồi, liền cười nói

- Sao bà biết?

Mụ chủ cười lạnh nói

- Người trong huyện tôi gặp nhiều rồi, có điều chưa thấy cậu, cậu không phải là người của Cục than đá.

Mụ nói cũng khá chính xác, có điều Hàn Đông đối với loại này càng ngày càng có hứng thú, hỏi

- Sao bà biết tôi không phải là người của Cục than đá?

Mụ chủ khinh miệt cười

- Người của Cục than đá tôi đều gặp qua, cậu không giống, tôi nói cho cậu, cậu là người ở đâu, đến làm gì?

Hàn Đông đã bị bại lộ, liền cười nói

- Không làm gì, chỉ đển hiểu chút về tình hình sản xuất than đá nơi đây.

Mụ chủ thấy Hàn Đông không nói, cũng ngại nói võ mồm, thấy Hàn Đông và Tả Nhất Sơn tuổi tác cũng không lớn, nghĩa cũng không phải là quan lớn gì, phỏng đoán đến kiếm ít nước canh, liền quay người đi vào trong lấy ra năm trăm nhân dân tê, đưa cho Hàn Đông nói

- Hai cậu vất vả rồi, cầm lấy chút tiền rồi đi đi.

Hàn Đông ngẩn người ra, hỏi

- Ý gì vậy?

Mụ chủ nói

- Ý gì là ý gì? Muốn tiền không cần phải ngại, được rồi, ở đây cậu cũng coi qua rồi, đi nhà khác đi.

Hàn Đông nói

- Chúng tôi đến không phải là đòi tiền.

- Cậu không cần tiền thì đến làm gì?

Mụ chủ nghi ngờ nhìn Hàn Đông.

Trong ý thức của mụ chủ, người trong huyện đến, bất kể là đến vì cớ gì, cuối cùng chỉ có một mục đích, đó là lấy tiền, càng nhiều càng tốt, đối với tình huống này, mọi người đều hiểu rõ cách đối phó thế nào, người bình thường thì đưa hai ba trăm tệ, quan càng lớn thì đưa càng nhiều, hơn nữa người của Cục than đá và Cục giám sát an toàn thì đưa theo từng đơn vị.

Hàn Đông nheo ánh mắt mỉm cười nói

- Bà chủ đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình hình. Không phải cần tiền của bà. Bà chủ tôi thấy thiết bị an toàn chỗ bà không chuẩn, vừa rồi công nhân từ trong mỏ đi ra, đến mũ an toàn cũng không đội, xảy ra chuyện thì làm thế nào?

- Phì phì, tiểu tử người mồm thối

Vẻ mặt mụ chủ không hài lòng

- Cầm tiền rồi đi sớm cho tôi nhờ, nếu không cậu tự chịu. Bưu Tử.

- Có chuyện gì

Đám người lúc trước chơi mạt chược liền quay lại. Tên trước đối đáp trước đây với Hàn Đông chính là Bưu Tử, gã trừng mắt nhìn Hàn Đông

- Bà chủ, tên này nguồn gốc thế nào, tôi thấy hắn lấm la lấm lét, cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Bà chủ nhìn Hàn Đông nói

- Cậu cần tiền, hay là muốn bị ném ra ngoài?

Đây chính là uy hiếp lộ liễu, Hàn Đông thế nào cũng không ngờ được, mụ này là quá hung hãn, tuy nhiên Hàn Đông tuyệt nhiên không để ý,nói

- Tôi không cần tiền, cũng không muốn bị ném ra ngoài.

Tả Nhất Sơn đứng bên cạnh trong lòng lo lắng, thấy mấy tên vây quanh không có ý tốt, liền đứng trước mặt Hàn Đông và nói

- Các ngươi làm gì, đấy là Bí thư Hàn của Huyện ủy.

Đám người đó sửng sốt, tất cả đều cười to đứng dậy

Bưu Tử cười to nhất, gã chỉ vào Hàn Đông

- Hắn, là Bí thư Huyện ủy, ta còn là Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy ấy chứ! Hừ, cáo mượn oai hùm ít thôi, nghe lời, cầm tiền rồi đi. Nếu không, để cho các ngươi xem rõ ha.

Hàn Đông nhíu mày, xem ra tình huống phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, liền nhìn Bưu Tử nói

- Các cậu uy hiếp nhân viên chính phủ, chẳng lẽ không sợ cơ quan công an bắt các cậu?

Lúc này, những tên đó lại càng cười to hon, dường như nghe thấy giống như châm biếm vậy.

Mụ chủ cũng cười run rẩy hết cả người, có lẽ thấy bộ dạng Hàn Đông khá thuận mắt nói

- Tiểu huynh đệ, hay cậu cầm tiền đi đi, nếu không đợi chút nữa công an đến, những ngày sau của cậu khó qua lắm, đến lúc đó không lột da mới lạ.

- Thật không, Cục công an cũng là người nhà của bà sao?

Hàn Đông hỏi, nhớ tới chuyện Thất Lý Bình thu phí, xem ra phòng Công an huyện không chỉnh đốn một chút quả thật không được rồi.

Mụ chủ đắc ý nói

- Nói với cậu cũng chẳng sao, mỏ than ở trấn Cổ Song, đều là Cục công an bảo hộ đấy, cậu cho rằng bọn họ thu tiền thật không làm việc.

Hàn Đông gật đầu

- Thì ra là thế, xem ra hôm nay chúng ta không cầm tiền không đi được

Mụ chủ thấy bộ dạng khuất phục của Hàn Đông, liền cười

- Thế là đúng rồi, tiểu huynh đệ, cầm chút tiền đi mua thuốc hút, mua rượu uống, ở đây không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Hàn Đông nói

- Quả thật không đơn giản.

Nói rồi, Hàn Đông kéo Tả Nhất Sơn ra sau, nói với đám người vây quanh

- Các cậu tốt nhất không được tiến lên, nếu không, tôi chỉ có thể tự vệ.

Thân làm Bí thư Huyện ủy, nếu Hàn Đông thật phải động thủ với bọn họ, tự nhiên phải có cớ mới được.

- Ha ha, tiểu tử ngươi thật ương bướng

Bưu Tử cười nói, bước lên trước, đưa ta ra kéo cổ Hàn Đông lại.

Hàn Đông thấy thế, cười hừ một tiếng, dạng chân ra, lập tức đá cho Bưu Tử một cái ngã xuống đất.

Nếu đã động thủ rồi, Hàn Đông cũng không lưu tình, xông lên, quyền cước tề động, trong nháy mắt đã cho mấy tên đo đất, sau đo phủi tay, khinh thường nói

- Chỉ dựa vào các ngươi, cũng muốn động vào ta

Mấy tên đó ngã xuống, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, bọn họ lần đầu tiên thấy nhân vật lợi hại như vậy, bọn họ đều chỉ là những tên côn đồ vùng phụ cần, đánh nhau cũng là chuyện quen rồi, nhưng gặp phải cao thủ như Hàn Đông, làm gì là đối thủ của Hàn Đông.

Bị Hàn Đông kéo ra sau, Tả Nhất Sơn vẻ mặt kinh hãi, thầm nghĩ

- Bí thư lợi hại quá, quá lợi hại, không ngờ Bí thư lại là cao thủ võ lâm.

Đích thực khiến Tả Nhất Sơn vô cùng khiếp sợ, mấy tên đó rõ ràng là quen đánh nhau, nhưng Hàn Đông tiến lên hai ba chiêu là đánh ngã, không phải là cao thủ thì là gì.

Mà mụ chủ kia, cũng trợn tròn mắt trước cảnh này, liền quay người cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho công an thị trấn, kêu

- Alo alo, đây là mỏ than của Trịnh lão đại, ở đây có người gây chuyện, các cậu mau qua đây, nhanh.

Hàn Đông nghe mụ chủ gọi điện, cười lạnh nói

- Bà chủ không phải vội, tôi ở đây đợi, xem bọn họ đến đây thì thế nào.

Đồn công an Vân Lý không ngờ lại câu kết với mở than, vì những bảo hộ mỏ than không dựa theo những chế độ điều lệ kinh doanh này, lại thêm chuyện trạm thu phí ở Thất Bình lần này, khiến cho Hàn Đông càng hạ quyết tâm chỉnh đốn cho tốt cục công an.

Hàn Đông đến huyện Vinh Quang, cho đến bây giờ, vẫn chưa làm được chuyện quan mới đến phải đốt ba đống lửa.

Xem ra lúc này, đống lửa thứ nhất, chỉ sợ không thể không đốt cháy cục công an rồi.

Đưa điện thoại cho Tả Nhất Sơn, Hàn Đông nói

- Gọi điện cho Bí thư trấn Cổ Song, trưởng trấn trong vòng ba phút phải đến đấy, nếu không tôi sẽ bãi chức họ.

Tả Nhất Sơn rút ra cuốn sổ mang theo bên mình, lật đến số điện thoại của văn phòng Ủy ban của trấn Triệu Hoa gọi điện.

Mấy tên ngã trên mặt đất, nghe thấy thế, vẻ mặt tất cả đều thay đổi, có thể bãi chức Bí thư Đảng ủy trấn, Chủ tịch thị trấn, thân phận quả không đơn giản đâu.

Chẳng lẽ người thanh niên này, thật sự là Bí thư Huyện ủy.

Nhưng bọn họ lại cảm thấy quá hoang đường, xem dáng Hàn Đông, mới có tý tuổi đầu, sao có thể làm được đến chức Bí thư Huyện ủy cơ chứ?