Người Cầm Quyền

Chương 382: Ăn mảnh




Buổi trưa ngày 8/9, sau khi ăn cơm xong, tranh thủ thời gian nghỉ trưa, lớp bồi dưỡng cán bộ họp lại lần nữa.

Lần họp lớp này, chủ yếu là trong tình huống mọi người đã biết tình hình rồi, lớp bắt đầu tuyển cử ban cán bộ lớp. Tuy lớp bồi dưỡng kéo dài có 3 tháng, nhưng dù có nhỏ thì vẫn phải đầy đủ bộ phận. Theo ý của chủ nhiệm lớp, không chỉ phải chọn ra ban cán bộ lớp, mà còn phải xây dựng Chi bộ Đảng lâm thời. Cán bộ lớp có 3 người, bao gồm lớp trưởng, lớp phó sinh hoạt và lớp phó học tập. Còn Chi bộ Đảng lâm thời sẽ do 3 người phụ trách là Bí thư chi bộ, Ủy viên ban tổ chức, Ủy viên tuyên truyền.

Lúc đầu Lưu Bị Tuyên đề xuất chọn Hàn Đông làm lớp trưởng cũng là có suy nghĩ riêng của y, tổng thể mà nói chức lớp trưởng vẫn là phù hợp để hắn tranh cử.

Chủ nhiệm lớp nói qua điều kiện tranh cử, đồng thời viết lên bảng đen 6 vị trí, nói:

- Bên dưới bắt đầu tiến cử nào. Người muốn tranh cử mời lên phía trước, ghi tên mình phía dưới vị trí muốn tranh cử, sau đó diễn thuyết 2 phút.

Chủ nhiệm lớp cũng biết, những người ngồi đây đều là cán bộ lãnh đạo, nếu phải diễn thuyết thì dài hơi khỏi phải nói, do đó thầy quy định mức thời gian trước, nếu không thì buổi họp lớp này cũng không biết đến lúc nào mới xong.

Người đầu tiên lên bục giảng là Giám đốc sở Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy Quách Tĩnh Vũ, y muốn tranh cử vị trí Bí thư chi bộ Đảng, lúc diễn thuyết tràn đầy khí thế, khó khăn lắm mới dừng lại 2 phút, nhưng lại nhận được một tràng vỗ tay.

Đợi Quách Tĩnh Vũ đi xuống, Hàn Đông liền bước bước lớn lên bục giảng.

Nếu đã quyết định tranh giành, thì phải làm cho ra ngô ra khoai.

Bây giờ mọi người đều biết đến Hàn Đông rồi, tất cả đều hiếu kỳ nhìn hắn, không biết người thanh niên này chuẩn bị tranh vào vị trí nào đây.

Hàn Đông viết tên mình vào dưới hai chữ “lớp trưởng” trên bảng, sau đó quay người, mỉm cười nhìn tất cả các bạn học ngồi dưới, hơi ngưng lại một chút rồi nói:

- Tôi là học viên nhỏ nhất ở trong lớp, mục đích tôi tranh chọn chức lớp trưởng là vì muốn đem sự phục vụ đến cho mọi người, rất mong được mọi người ủng hộ, xin cảm ơn.

Một câu nói đơn giản coi như là xong bài diễn thuyết, mọi người ngồi dưới nghe xong đều bị sửng sốt, nhóm Lưu Bị Tuyên lập tức vỗ tay nhiệt liệt, những người khác cũng vỗ tay theo, trên mặt ai ai cũng nở nụ cười, đều cảm thấy cái tên Hàn Đông này thật đúng là rõ ràng lưu loát.

Những người muốn tranh cử kế tiếp rộn ràng lên bục diễn thuyết.

Nhìn thấy Tôn Căn Tiến cũng lên bục giảng tranh vị trí Ủy viên tổ chức Chi bộ Đảng, trong lòng Hàn Đông nghĩ, tên này quấy rối Kiều San San, vậy thì không được cho hắn sống dễ dàng được. Sau đó hắn nói nhỏ với Lưu Bị Tuyên ngồi bên cạnh, còn Lưu Bị Tuyên liền nói nhỏ với người ngồi bên cạnh khác.

Đợi mọi người diễn thuyết xong, liền bắt đầu tiến hành bỏ phiếu kín. Chủ nhiệm lớp chọn ra 3 người không tham gia tranh cử lên bục giảng, một người phụ trách xướng tên, một người phụ trách kiểm phiếu, một người phụ trách giám sát, rất nhanh kết quả được thống kê hoàn tất.

Kết quả cuối cùng là, Hàn Đông được 23 phiếu, cao phiếu nhất nên được chọn làm lớp trưởng. Quách Tĩnh Vũ được 19 phiếu, trúng cử vị trí Bí thư Chi bộ Đảng, đem ra so sánh thì ít hơn Hàn Đông 4 phiếu, ngoài ra số phiếu của mấy cán bộ khác cũng vượt qua một nửa lớp.

Kết quả như vậy khiến Hàn Đông khá hài lòng, có thể đạt được số phiếu ủng hộ cao đó, ngoài nhóm người Lưu Bị Tuyên giúp đỡ lôi kéo được không ít người ủng hộ, bản thân Hàn Đông cũng rất quan trọng. Tân ban cán bộ lớp được thành lập, Hàn Đông làm lớp trưởng, sau này phụ trách liên lạc các bạn học trong lớp, có chuyện gì cũng phải phụ trách.

Ngẫm lại, đây cũng là một kiểu rèn luyện.

Những ngày tiếp theo, Hàn Đông làm lớp trưởng lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên, lại là học viên nhỏ tuổi nhất lớp nên nhanh chóng trở nên thân thiết với mọi người, đây chính là một lợi ích khi làm cán bộ lớp, mối quan hệ với bạn học trở nên gần hơn.

Về phần Tôn Căn Tiến, lúc đầu y muốn tranh làm Ủy viên tuyên truyền Chi bộ Đảng, dưới sự can thiệp của đám người phe Hàn Đông, kết quả là ít hơn đối thủ mấy lá phiếu, không được chọn. Thấy Hàn Đông hàng ngày nhàn nhã tự do, và bạn học cùng lớp đều thân mật gọi hắn “tiểu Đông”, trong lòng y vô cùng buồn bực. Mỗi lần khi nhìn thấy Hàn Đông, đôi mắt y lại toát lên sự nham hiểm.

Hàn Đông cũng biết chuyện này, có điều hắn coi thường không thèm để tâm. Tôn Căn Tiến chỉ là Bí thư thành Đoàn của thành phố Phù Thành mà thôi, dù y đối nghịch với mình thì cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.

5h30 chiều, sau khi tan lớp Hàn Đông và nhóm người Lưu Bị Tuyên đi ra ngoài, vừa đi đến cổng, liền nhìn thấy Thẩm Tòng Phi đứng đợi ở đó.

- Chào anh, Bí thư Hàn.

Thẩm Tòng Phi tiến lên trước, khách khí nói. Tuy hiện tại Hàn Đông đã bàn giao công việc ở huyện Vinh Quang rồi, nhưng Thẩm Tòng Phi có chuyện hơi quan trọng một chút nên vẫn muốn báo cáo với Hàn Đông, hơn nữa lúc trước y cũng đã đến thăm Hàn Đông rồi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Anh Thẩm đến rồi à. Chúng tôi đang định đi ăn cơm, đi cùng luôn nhé.

Theo ý tưởng của Hàn Đông, hắn chuẩn bị tiến cử Thẩm Tòng Phi lên làm Bí thư Huyện ủy huyện Vinh Quang, nên Hàn Đông muốn Thẩm Tòng Phi cùng đi ăn cơm, giới thiệu y với nhóm người Lưu Bị Tuyên có lợi cho công việc về sau của Thẩm Tòng Phi.

Trong lòng Thẩm Tòng Phi rất vui mừng, y cũng hiểu ý đồ của Hàn Đông và vô cùng cảm kích hắn.

Sau đó Hàn Đông giới thiệu thân phận mấy người đi cùng, trong lòng Thẩm Tòng Phi lại càng sung sướng hơn. Tạo mối quan hệ tốt với mấy người này, thì công việc sau này của y sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Buổi tối ăn cơm, đương nhiên là Thẩm Tòng Phi đứng ra mời. Có lời giới thiệu của Hàn Đông rồi, nhóm người Lưu Bị Tuyên khá khách sáo với Lưu Bị Tuyên, và để lại số liên lạc cho nhau.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông nhận được điện thoại của Hàn Mạn Lương, nói là y đã đến Thục Đô, mang xe đến cho hắn.

Hàn Đông không ngờ Hàn Mạn Lương lại đích thân đến Thục Đô. Khi nhìn thấy y, khiến Hàn Đông càng kinh ngạc hơn là Hàn Mạn Lương đưa cả Bạch Vũ Giai đến, ngoài ra còn có đạo diễn Vương Tiểu Phong, và một người đẹp mà hắn chưa từng gặp.

Nhìn thấy Hàn Đông, khuôn mặt hơi hơi hồng đỏ, Bạch Vũ Giai gọi nhẹ nhàng:

- Anh Đông.

Hàn Đông hơi gật đầu nói:

- Chào em, Vũ Giai.

- Không phải chứ, trọng sắc khinh bạn nghiêm trọng.

Hàn Mạn Lương kêu lên.

Hàn Đông giơ nắm đấm đấm nhẹ vào vai y, nói:

- Vậy anh còn muốn thế nào?

Hàn Mạn Lương cười ha ha, vô cùng vui vẻ trước hành động thân mật vừa rồi của Hàn Đông.

Hàn Đông hỏi:

- Mọi người tự lái xe đến sao?

Hàn Mạn Lương cười đáp:

- Không phải cậu cần xe sao, tôi cho người làm một cái, lái xe đến đây tiện thể thử qua một chút, sau này cậu dùng cũng tiện.

Hàn Đông gật đầu, rồi quay đầu qua nhìn chiếc Santana, không khác mấy xe mới, cũng không biết Hàn Mạn Lương cho người cải tạo lại như thế nào.

Hàn Mạn Lương nói:

- Tiểu Đông, cậu lên lái thử, xe này chắc chắn làm cậu hài lòng.

Hàn Đông cười nói:

- Đương nhiên em tin, tốn bao nhiêu tiền?

Hàn Mạn Lương phất tay, đáp:

- Giữa chúng ta nói tiền cái gì, nói đến tiền chẳng khác nào cậu sỉ nhục anh?

Hàn Đông cười ha ha:

- Vậy cả ngày anh nghĩ cách kiếm tiền, không phải là tự sỉ vả mình?

Hàn Mạn Lương cười ha ha, đáp:

- Chuyện đấy lại khác. Chúng ta là anh em, nói đến tiền là sỉ nhục. Nếu là với người khác thì cái gì cần tính vẫn phải tính.

Hàn Đông cũng hiểu đại khái ý của Hàn Mạn Lương, nên không nhắc đến tiền nong nữa. Buổi trưa Hàn Đông mời bọn họ đi ăn cơm, trong lúc nói chuyện mới biết, lần này bọn họ đến là bàn việc hợp tác với Điện ảnh Nga Mi. Điện ảnh Nga Mi là một công ty sản xuất điện ảnh lâu đời, công ty của Hàn Mạn Lương hợp tác với bọn họ thì sẽ có được không ít lợi ích.

Lúc ăn cơm, biết được Hàn Đông mua một căn nhà gần trường Đảng Tỉnh ủy, Hàn Mạn Lương liền nói:

- Vậy tối nay Vũ Giai nghỉ ở chỗ Hàn Đông đi.

- Á?

Bạch Vũ Giai kêu lên kinh ngạc, tuy lần trước khi ở Hội sở quen sau của Yên Kinh, Hàn Đông và cô ôm nhau cả một đêm, nhưng khi nghe Hàn Mạn Lương đột nhiên nhắc lại, cô liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hàn Đông trừng mắt nhìn Hàn Mạn Lương, nói:

- Nói cái gì thế, anh làm ông chủ, không thể keo kiệt đến nỗi tiết kiệm tiền nghỉ khách sạn chứ.

Hàn Mạn Luơng cuời ha ha, nói:

- Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm chứ.

Hàn Đông bó tay, có điều hắn không thể để Bạch Vũ Giai nghỉ trọ tại nhà mình được, dù sao hiện giờ Bạch Vũ Giai là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của cả nước. Nếu bị người chụp ảnh được thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nhìn vẻ e thẹn của Bạch Vũ Giai, tim Hàn Đông bất giác rung lên, cô gái này dường như càng ngày càng đẹp lên theo sự nổi tiếng của chính mình.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Hàn Đông định đến thành phố Phù Thành thăm Kiều San San, nhưng khi nghe tới Bạch Vũ Giai cũng đang ở Thục Đô, cô liền thích thú đòi đến Thục Đô để gặp Bạch Vũ Giai. Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều San San liền có mặt tại Thục Đô. Gặp được Hàn Đông, câu đầu tiên là hỏi hắn Bạch Vũ Giai ở đâu?

Hàn Đông cười méo, đáp:

- Nhóm người Bạch Vũ Giai đang bàn việc với Điện ảnh Nga Mi, anh liên hệ xem thế nào.

Sau đó hắn liền gọi điện cho Hàn Mạn Lương, biết được bọn họ đang ở quán Nhà nông vui vẻ, đang uống trà cùng người của Điện ảnh Nga Mi.

- Hàn Đông, chúng ta cùng đi đi.

Kiều San San khoác tay hắn, nói dịu dàng.

Hàn Đông gật đầu:

- Được rồi, chúng ta đến đó xem.

Rồi hai người đi xuống tầng, Hàn Đông vào trong nhà xe lái chiếc Santana ra, Kiều San San ngồi lên xe, lập tức phát hiện ra chỗ khác lạ. Cô sờ tay lên đệm ngồi, lưng ghế, kêu lên kinh ngạc:

- Cái Santana này khang khác.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nghĩ thầm Kiều San San cũng khá biết để ý, nói:

- Cái xe này được anh Hàn Mạn Luơng độ lại, vỏ ngoài là mượn dùng vỏ Santana mà thôi.

Chiếc xe này ngoài vỏ khung xe ra, các chi tiết khác đều được phối hợp bằng những vật liệu tốt nhất. Do vậy, khi ngồi lên xe là liền cảm nhận được ngay sự khác biệt.

Kiều San San thở ra một hơi:

- Vậy thì chắc phải tốn không biết bao nhiêu tiền.

Hàn Đông đáp:

- Anh cũng không rõ, trả tiền cho Hàn Mạn Luơng thì anh ấy không nhận, về sau anh sẽ dùng xe này.

Kiều San San gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt. Anh lái loại xe này sẽ khiêm tốn hơn là lái xe nổi tiếng khác.

Rất nhanh hai người đến chỗ mà Hàn Mạn Lương kể, Hàn Đông đỗ xe tại cổng rồi đi vào, nhanh chóng tìm ra nhóm Hàn Mạn Lương.

Tuy nhiên, vừa nhìn thấy cái tên tai to mặt lớn đang nhìn Bạch Vũ Giai đầy vẻ dê cụ, trong lòng Hàn Đông liền nổi lên ác cảm, quét ánh mắt lạnh lùng về phía Hàn Mạn Lương, nói:

- Mấy người bàn việc gì vậy?

Còn Kiều San San lại tới ngồi cùng với Bạch Vũ Giai, nói chuyện vui vẻ.

Lúc này tên tai to mặt lớn nhìn thấy Kiều San San, ánh mắt lập tức lại sáng lên.

Ngồi cạnh y là hai người đàn ông, bọn họ cũng có cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp.

Hàn Đông nói:

- Mấy anh cứ ngồi đây từ từ uống, tôi xin đi trước, Vũ Giai cũng đi cùng chúng tôi luôn.

Bạch Vũ Giai cũng bực mình khi bị tên tai to mặt lớn nhìn như lợn ngắm nhìn, nghe Hàn Đông nói vậy, rồi nhìn sang Hàn Mạn Lương một cái lập tức gật đầu, khoác lấy tay Kiều San San, đi đến bên cạnh Hàn Đông.

Thái độ của Hàn Đông làm cho mấy tên kia vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Tên tai to mặt lớn nói:

- Người bạn nhỏ đã đến đây rồi, thì cùng ngồi một chút mà.

Hàn Đông không thèm nói chuyện với y. Hắn tức giận như vậy là vì y nhìn dê Bạch Vũ Giai. Lúc trước Hàn Đông gọi điện qua cho Hàn Mạn Lương, nhờ anh ta trông nom Bạch Vũ Giai, ai ngờ anh ta lại đưa Bạch Vũ Giai đến gặp loại người này nên Hàn Đông không thèm nể mặt Hàn Mạn Lương.

Thấy Hàn Đông không thèm nói chuyện đã đi mất, tên tai to mặt lớn cực kỳ bực tức, sắc mặt trở nên giống như màu gan lợn vậy. Y đứng mạnh dậy, với tay nắm lấy vai Hàn Đông, miệng nói:

- Anh bạn nhỏ quá là không nể mặt tôi rồi.

Thật ra y bực tức chủ yếu là vì thích Bạch Vũ Giai sau đó có thêm Kiều San San tới đâm ra sinh lòng dê, Hàn Đông vừa đến liền lạnh mặt đưa cả hai người đẹp đi. Trong lòng y liền nghĩ, cái tên oắt này quá tham lam, dám muốn ăn mảnh.

Là Phó giám đốc sở Văn hoá tỉnh, đứng trước mặt người của công ty điện ảnh, tên mặt to có cảm giác tự cho mình hơn người, chỉ tay năm ngón, chỉ cần có cơ hội là y liền tìm cách lợi dụng chức quyền, làm một chút tiếp xúc thân mật với các ngôi sao. Lần này gặp được người thật Bạch Vũ Giai, y liền hạ quyết tâm, nhất định phải vuốt ve. Do đó, Hàn Đông vô căn cứ xen vào giữa khiến y rất không thoải mái.