Người Cầm Quyền

Chương 40: Duyên phận




Cô gái ho khan vài cái, sau đó khẽ rụt người lại, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra khẽ lau miệng, cuối cùng ngồi về vị trí, thở phì phò.

Vẻ mặt cô gái trắng bệch, tóc trên trán rối loạn, nàng khẽ nhíu mày, xem ra rất khó chịu.

Hàn Đông đứng lên nói:

- Chúng ta đổi vị trí đi.

- Cám ơn anh!

Cô gái nói, nàng dùng một tay cầm khăn tay che miệng, cùng Hàn Đông đổi chỗ, sau khi ngồi xuống thì liên tục cau mày, vẻ mặt tái nhợt.

Hàn Đông suy nghĩ rồi nói:

- Nếu cảm thấy khó chịu thì dùng hai ngón tay cái ấn vào gan bàn tay, sẽ đỡ hơn.

Cô gái dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông, sau đó dựa theo lời hắn, hai bàn tay trắng nắm lại một chỗ, hai ngón cái cùng ấn vào lòng bàn tay. Một lát sau vẻ mặt nàng khá hơn một chút, nàng thở phào một hơi, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó cảm kích nói:

- Dễ chịu hơn khá nhiều, cám ơn anh, biện pháp rất hữu hiệu.

Hàn Đông khẽ gật đầu nói:

- Khi say xe thì làm vậy sẽ rất hữu hiệu, mặt khác để bụng đói rất dễ say xe.

- Ơ!

Cô gái hô lên một tiếng:

- Sao anh biết tôi chưa ăn gì?

Cô gái kinh ngạc rất đáng yêu, cặp mắt sáng như sao.

Hàn Đông cười ha hả:

- Bụng cô kêu rột rột vài tiếng.

Cô gái hơi đỏ mặt, ánh mắt chợt lóe lên, nàng xấu hổ nói:

- Tôi thi xong thì vội vàng chạy đến, vì vậy không có thời gian ăn cơm.

Cô gái nói xong thì lấy ra một hộp bánh quy, sau đó lấy ra bỏ lên miệng nhai nuốt.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đông, vẻ mặt cô gái thêm đỏ, lớp da thịt nõn nà càng thêm nhẵn mịn dưới sự phụ trợ của bộ áo khoác màu trắng. Nàng khẽ cúi đầu, ngồi bên cạnh có thể thấy làn mi cong khẽ chớp.

- Anh có ăn không?

Cô gái cầm hộp bánh đưa đến trước mặt Hàn Đông rồi hỏi.

- Ha ha, đây là bữa tối của cô, cứ từ từ ăn đi.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Cô gái gật đầu nói:

- Tôi là Yến Lâm, anh là người Phú Nghĩa sao?

Hàn Đông cười cười:

- À, cũng có thể coi là vậy, tôi là Hàn Đông.

Yến Lâm chợt sững sờ, nàng nở nụ cười:

- Hàn Đông, ha ha, anh cũng tên là Hàn Đông sao?

Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Yến Lâm:

- Cô biết một người tên là Hàn Đông nào khác sao?

- Cũng không phải, nhưng tôi có biết một người tên khác cũng tên là Hàn Đông, gần đây anh không xem báo sao?

- Ha ha, có lẽ người kia cũng chính là tôi.

- Anh...

Yến Lâm chợt kinh ngạc, nàng xoay người nhìn Hàn Đông:

- Anh chính là Hàn Đông kia sao? Là người có những bài viết kia sao?

Hàn Đông gật đầu, Yến Lâm chợt kích động, nàng xoay người nhìn Hàn Đông, trong tay còn cầm hộp bánh:

- Thật quá tốt, không thể tưởng được có thể gặp anh, ha ha, đúng là kích động...

Hàn Đông có chút nghi hoặc, hắn cười nói:

- Tôi cũng không phải là ngôi sao, có gì đáng kích động đâu?

- Ha ha, anh không biết đấy thôi, anh là thần tượng trong lớp chúng tôi, mà giảng viên của tôi cũng rất tôn sùng anh.

Yến Lâm có chút kích động, cũng nói nhiều hơn.

Thì ra Yến Lâm đang theo học lớp quản trị doanh nghiệp của đại học Tây Xuyên, giảng viên của các nàng có xu hướng thiên về cải cách, vì vậy đã từng mở ra cuộc thảo luận đặc biệt về những bài viết của Hàn Đông.

- Anh Đông, ha ha, tôi có thể gọi anh như vậy chứ?

Yến Lâm nhìn Hàn Đông, nàng mở to cặp mắt đẹp, giống như hai ngôi sao đang lóe sáng trên dãi ngân hà.

Hàn Đông cười nói:

- Tất nhiên không có vấn đề.

Yến Lâm nở nụ cười vui sướng, nàng vừa ăn bánh vừa hưng phấn hỏi nhiều vấn đề, giống như một phóng viên đang phỏng vấn vậy.

Hai người cùng trò chuyện, vô tình xe đã đến bến xe huyện Phú Nghĩa, khi xe dừng lại, Yến Lâm thở dài một hơi nói:

- Cuối cùng cũng đến nơi, thật kỳ quái, nói chuyện với anh lại không say xe.

Hàn Đông cười cười giúp Yến Lâm nhấc va li, hắn nói:

- Vì cô đã ăn bánh quy, hơn nữa khi nói chuyện thì phân tán lực chú ý, vì vậy mới dễ chịu hơn. Đi thôi, cô ở đâu?

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bây giờ là mười giờ rưỡi tối, nếu để một cô gái đáng yêu và một chiếc vali lớn ở ngoài đường là không hay, vì vậy Hàn Đông quyết định đưa nàng về nhà.

Yến Lâm nói:

- Đến cục lương thực, ngồi xe về là được, anh Đông đi đâu?

"Lại là công tác ở cục thống kê!"

Hàn Đông không nhịn được cười nói:

- Tôi cũng ở cục lương thực.

- Thật vậy sao? Chúng ta thật sự rất có duyên phận.

Yến Lâm dùng giọng kinh ngạc nói, vẻ mặt hưng phấn, cặp mắt đẹp khẽ chớp chớp.

Hàn Đông giúp nàng xách va li rồi nói:

- Đi thôi, ra ngoài gọi xe.

Dù là buổi tối nhưng xe vẫn còn khá nhiều, Yến Lâm leo lên xe thì không ngừng nói chuyện, có vẻ rất hoạt bát, vui vẻ.

Ngay sau đó đã đến cổng cục lương thực, Hàn Đông xuống xe thanh toán tiền, hắn ngẩng đầu thấy bà chủ dì Vương của quán cơm trước cổng cục lương thực đang đứng trước cửa, vì vậy cười nói:

- Dì Vương vẫn chưa đóng cửa sao?

Lúc này Yến Lâm mới nũng nịu hô lớn:

- Mẹ, con đã về.

Hàn Đông chợt sững sờ, không thể tưởng một cô gái đáng yêu như Yến Lâm lại là con gái của dì Vương, xem ra đúng là có duyên.

Dì Vương cũng cười nói:

- Lâm Lâm, sao con lại cùng về với Tiểu Đông?

Yến Lâm sôi nổi đi qua, mái tóc tung bay, nàng nói:

- Chúng con gặp nhau trên xe.

Dì Vương thấy bộ dạng vui vẻ của Yến Lâm thì đưa tay sờ đầu con, sau đó trìu mến nói:

- Nha đầu này, sao còn bắt Tiểu Đông xách va li?

Hàn Đông xách va li của Yến Lâm đi vào trong nhà rồi đặt xuống cười nói:

- Không có gì...

Yến Lâm ngịch ngợm nói:

- Đúng vậy, anh Đông rất ga lăng. Mẹ, có gì ăn không, con đói chết mất.

Dì Vương nói:

- Mẹ đi nấu mì, Tiểu Đông cũng ở lại ăn cùng nhé?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Dì Vương, cháu không đói bụng, cháu về trước, mai còn đi làm.

Dì Vương cũng không miễn cưỡng:

- Vậy cũng được, cám ơn cậu nhé, Tiểu Đông.

Yến Lâm dịu dàng nói:

- Anh Đông, hôm nào tôi mời anh dùng cơm.

Hàn Đông cười nói:

- Được, cô chứ chuẩn bị tiền là vừa.

Hàn Đông quay về phòng ký túc xá, hắn nhanh chóng tắm rửa, ngồi trong phòng khách xem tivi một lát, lại cảm thấy khá nhàm chán, một căn phòng thế này có một người ở cũng hơi lạnh. May mà huyện ủy tuy đã cách chức của hắn nhưng vẫn chưa thu phòng, lại bắt hắn đóng tiền mỗi tháng ba trăm đồng, nếu không hắn sẽ phải ra thuê phòng.

Hàn Đông nằm trên giường đọc sách trong chốc lát, chợt chuông điện thoại vang lên, Hàn Đông vươn tay cầm ống nghe, chợt nghe thấy âm thanh của Yến Lâm:

- Anh Đông làm gì thế?

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Đang học tập lý luận.

- Phải không, nhà lý luận lớn còn cần học lý luận sao? Tôi không quấy rầy anh, hôm nay cảm ơn anh nhé, chúc anh có một giấc mộng đẹp.