Người Cầm Quyền

Chương 408: Cô bé kia cũng không tệ




Lỗ Quang Vinh và Thi Trung Xuân đều biết rằng, ngay từ đầu Thôi Khánh Đổng đã không ngồi cùng một bên với Hàn Đông, thế nhưng, bọn họ đều không nghĩ rằng Hàn Đông sẽ vận dụng mối quan hệ của mình mà điều Thôi Khánh Đổng đến trung tâm giáo dục điện khí hóa như vậy. Từ nay, con đường làm quan của Thôi Khánh Đổng coi như đã xong rồi, ra khỏi Phòng cán bộ số hai rất dễ, nhưng nếu như muốn trở về, không có người có thể lực mạnh mẽ ủng hộ là không được.

Mà lần này, nếu như Thôi Khánh Đổng đã bị điều tới trung tâm giáo dục điện khí hóa rồi, sau này cơ bản là không có khả năng trở mình được nữa.

Hàn Đông sau khi đến Phòng cán bộ số hai, ngoại trừ đối với công tác có yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút, thì bình thường đều giữ vẻ mặt mỉm cười, bộ dáng tao nhã, có ai biết được một khi hắn động thủ, thì thủ đoạn lại vô cùng rõ ràng, lưu loát như vậy.

Từ sau chuyện này, cả Lỗ Quang Vinh và Thu Trung Xuân đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hàn Đông, và rốt cục, bọn họ cũng đã hiểu được, Triệu Nhạc Ủng hộ Hàn Đông mãnh liệt đến mức độ nào. Phải biết rằng, việc điều chỉnh giống như của Thôi Khánh Đổng vừa rồi, nếu như không được nhân vật số một của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ủng hộ, thì quả thực là không có khả năng.

Đối với việc Triệu Nhạc kịp thời phản ứng, Hàn Đông cũng là rất khiếp sợ

Cho dù Hàn Đông tin rằng Triệu Nhạc khẳng định sẽ ủng hộ hắn, thế nhưng thật không ngờ là Triệu Nhạc nhanh như vậy đã động thủ rồi, hơn nữa lại còn trực tiếp đem Thôi Khánh Đổng điều tới Trung tâm giáo dục điện khí hóa nữa, quả thực giống như là kẻ tung người hứng vậy.

Đương nhiênn, Hàn Đông cũng không có hảo cảm gì với Thôi Khánh Đổng cả, nếu như cô ta chỉ tỏ ra bất đồng chính kiến với hắn trên phương diện công tác thôi, thì cũng không có việc gì, thế nhưng cô lại vì muốn được tiến lên làm Trưởng phòng phòng cán bộ hai mà đã tự cắt đứt đi con đường thăng tiến của mình, không chỉ ngáng chân Hàn Đông trong việc công tác bình thường, mà Hàn Đông còn có thể khẳng định rằng, chuyện Hoàng Kiến An kia sở dĩ lại cứ gắt gao bám trụ tố cáo hắn như vậy, nhất định có liên quan đến Thôi Khánh Đổng, hoặc đó chính là kết quả do cô cố tình thúc đẩy.

Điện thoại trên bàn vang lên, là do Phó trưởng ban Thẩm Hàm Thần gọi tới, buổi chiều ông ta muốn tới Phòng cán bộ hai để tuyên bố văn kiện bổ nhiệm, đồng thời đưa Nghiêm Húc đi nhậm chức. Nghiêm Húc là thư ký của Triệu Nhạc, là cán bộ cấp Cục trưởng, anh ta được điều đến phòng cán bộ số hai đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng thường vụ, tuy rằng Ủy ban và Phòng cán bộ số hai chỉ cách nhau có một tầng lầu, thế nhưng nghi thức này vẫn cứ phải thực hiện.

Hàn Đông liền lập tức gọi điện cho Phó chánh văn phòng Dương Nguyên Hi, bảo ông ta thông báo với mọi người buổi chiều dự họp.

Hơn hai giờ chiều, Thẩm Hàm Thần cùng Nghiêm Húc đến Phòng cán bộ số hai, tuyên bố văn kiện bổ nhiệm của ban tổ chức cán bộ, sau khi tuyên bố và phát biểu xong, thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Đông mời Thẩm Hàm Thần đến phòng mình ngồi nói chuyện một lúc. Lần trước khảo sát cũng là do Thẩm Hàm Thần dẫn đoàn, Hàn Đông cảm thấy thái độ của Thẩm Hàm Thần đối với mình cũng không tệ cho nên cũng hy vọng làm tốt quan hệ với Thẩm Hàm Thần.

Dù sao, Hàn Đông cũng biết, Triệu Nhạc nếu như đã đạt được sự đồng ý của lực lượng nhà họ Hàn, thì sẽ không có khả năng cứ ở mãi trong tỉnh Tây Xuyên. Một cán bộ có tiền đồ phát triển, dưới tình hình chung, thì sẽ không bao giờ ở quá lâu trên cùng một cương vị, thông thường thì một chức vị sẽ được làm trong khoảng hai năm, sau đó, sẽ lại được đổi đến một chỗ khác, như thế thì mới chó thể nhanh chóng thăng quan được. Bởi vậy, Triệu Nhạc sẽ không có khả năng luôn luôn ở tại Tây Xuyên mà chăm sóc Hàn Đông, cho nên, Hàn Đông nhất định phải thiết lập được một lực lượng của riêng mình, như vậy thì sau này mới có thể dễ dàng ứng đối với bất cứ vấn đề gì.

Thẩm Hàm Thần vừa rời khỏi thì Nghiêm Húc liền tới văn phòng của Hàn Đông, trên mặt mang theo vẻ tươi cười thân thiết, nói:

- Trưởng phòng, tôi đến báo cáo công tác một chút.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, Nghiêm Húc này cũng khá hiểu quy củ, cũng không vì anh ta từng là thư ký của Triệu Nhạc mà có nửa phần buông lỏng.

Nghiêm Húc biết rõ thái độ của Triệu Nhạc đối với Hàn Đông, hơn nữa cũng biết, sở dĩ lần này anh ta được điều đến phòng cán bộ hai đảm nhiệm Phó Cục trưởng thường vụ, là do Hàn Đông đề nghị.

- Hàn Đông chắc chắn cũng sẽ không ở lại phòng cán bộ hai này lâu, đợi đến lúc đó, khi mình được thăng nhiệm lên cấp trưởng phòng thì cơ bản cũng có thể thuận thế tăng cấp, đảm nhiệm thêm Ủy viên thường vụ, cũng chính là cán bộ cấp Phó Giám đốc sở rồi.

Nghiêm Húc nghĩ thầm trong lòng. Hàn đông tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, anh ta đương nhiên cũng muốn làm tốt quan hệ với Hàn Đông, chuyện này đối với việc phát triển sau này của anh ta nhất định rất có lợi, bởi vì anh ta cảm giác được, thái độ của Triệu Nhạc đối với Hàn Đông, thậm chí còn thân thiết hơn cả với một thư ký như anh ta.

Buổi tối, nhân viên phòng cán bộ số hai cùng nhau đón mừng Nghiêm Húc, dưới sự công kích của mọi người, Nghiêm Húc uống đến say mèm.

- Trưởng ban, tết âm lịch tôi chuẩn bị về nhà mừng năm mới, cho nên muốn xin nghỉ thêm hai ngày.

Hàn Đông nói với Triệu Nhạc. Tết âm lịch nguyên bản là có báy ngày nghỉ, thế nhưng Hàn Đông muốn ở nhà thêm mấy ngày, cho nên mới đến xin nghỉ phép.

Triệu Nhạc biết được tình huống của Hàn Đông, mỉm cười nói:

- Không thành vấn đề, cậu trở về nhớ thay tôi hỏi thăm Hàn lão gia.

Lấy cấp bậc hiện tại của ông ta, thì vẫn chưa có đủ tư cách để được đến chúc tết Hàn lão, thậm chí, tự gọi điện thoại cũng không được mà phải do Hàn Lão thái gia tự mình gọi điện thoại đến đây mới được.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Trưởng ban, tôi nhất định sẽ chuyển lời.

Ra khỏi văn phòng của Triệu Nhạc, hàn đông liền gọi điện cho Kiều San San. Ngày mai đã là chủ nhật rồi, Hàn Đông chuẩn bị đến nhà Kiều San San thăm hỏi một chút. Chuyện giữa Hàn Đông và Kiều San San, bởi vì nguyên do gia đình, cho nên vẫn còn là một vấn đề khó khăn rất lớn. Hàn Đông vốn rất muốn nói lời xin lỗi tới cha mẹ của Kiều San San, cho nên, trong dịp năm mới mua ít quà đến nhà thăm hỏi cũng là ciệc nên làm. Kiều San San biết Hàn Đông phải về nhà mừng năm mới cho nên cũng hy vọng trước khi đến tết, có thể được ở cùng một chỗ với Hàn Đông lâu hơn. Nhận được điện thoại của Hàn Đông nói là muốn đến nhà cô, trong lòng cô rất vui vẻ.

Ở cửa hàng, Hàn Đông chọn mua một ít rượu, thuốc lá và một ít bánh kẹo để làm quà và thắp hương.

Nhìn thấy Hàn Đông, mẹ của Kiều San San vô cùng vui vẻ, trên mặt tươi cười hiền lành cùng nói chuyện phiếm với Hàn Đông. Khi biết được Hàn Đông phải về nhà mừng năm nới, cô lại nhắc khéo Hàn Đông nói chuyện với cha mẹ hắn, hy vọng cha mẹ hai nhà sớm ngày gặp mặt, định đoạt chuyện của hắn và Kiều San San.

Kiều Hiếu Nghĩa ngồi bên cạnh cũng nói:

- Vấn đề cá nhân đối với việc khảo sát cán bộ cũng rất quan trọng, Hàn Đông, cháu hiện tại đã là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, chuyện cá nhân cũng nên sớm quyết định đi.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Cha, mẹ, chúng con bây giờ vẫn còn quá trẻ, đợi qua một thời gian nữa rồi nói.

Mặc dù trong lòng cô cũng vô cùng mong chờ có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Hàn Đông, thế nhưng cô biết được tình hình của Hàn Đông, bởi vậy, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, lại còn ra mặt hòa giải giúp Hàn Đông.

Mẹ cô oán trách nói:

- Con bé này, nói gì vậy, các con hiện tại cũng đâu còn nhỏ nữa đây, ông Vương nhà bên cạnh có đứa con cũng trạc tuổi con, bây giờ cũng đã có cháu trai hơn một tuổi rồi.

Kiều San San vừa nghe, liền hờn dỗi quấn quýt lấy mẹ làm nũng, trải qua một trận như vậy, chuyện hai nhà gặp mặt cũng không bị nhắc lại nữa.

Tuy nhiên, Hàn Đông mặc dù rất đau đầu về chuyện này, thế nhưng một chút biện pháp cũng không có. Hắn hy vọng lần này về nhà mừng năm mới, có thể nói chuyện một chút cùng lão thái gia, cố gắng tranh thủ, hy vọng có thể lấy được sự tán thành của lão thái gia.

Tuy rằng việc này khá khó khăn, thế nhưng Hàn Đông vẫn hy vọng có thể nhờ vào sự kiên trì của mình mà lấy được hạnh phúc cho bản thân.

Kiều San San ngồi ngây người ở trong nhà cả ngày. Khoảng hơn tám giờ tối, Hàn Đông mới lái xe trở về Thục Đô, khi về đến nơi thì cũng đã là hơn mười hai giờ đêm. Sau khi gọi điện cho Kiều San San xong, Hàn Đông liền tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng Thứ Hai hôm sau, Hàn Đông nhận được điện thoại của mẹ hắn, Dư Ngọc Trân, nói là ngày mai bà sẽ tới Thục Đô rồi cùng nhau trở về.

- Cha không về nhà dự lễ mừng năm mới sao mẹ?

Hàn Đông hỏi.

- Cha anh sáng ngày mốt mới đi được, ông ấy sẽ trực tiếp bay thẳng về Yên Kinh.

Dư Ngọc Trân nói.

Ngày mai là hai mươi tám tháng chạp, ngày mốt đã là hai mươi chín tháng chạp, hiện tại cũng không có việc gì quan trọng nữa, Hàn Đông liền sắp xếp lại công tác một chút, để Nghiêm Húc phụ trách chủ trì công tác hàng ngày khi không có hắn.

Trưa hôm sau, Hàn Đông lái xe đến sân bay Thục Đô, đợi một lúc, đã thấy máy bay hạ cánh, rất nhanh liền thấy Dư Ngọc Trân đi ra từ trong đám người, bà đeo một chiếc kính màu trà, mặc một bộ áo gió khá thời trang. Tuy bà đã hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng bởi vì được chăm sóc rất tốt, cho nên thoạt nhìn trông Dư Ngọc Trân giống như chỉ mới khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khi đứng cạnh Hàn Đông, trông hai người giống như hai chị em vậy.

Hàn Đông mua hai vé máy bay lúc hơn sáu giờ, rồi lái xe chở mẹ đi mua sắm. Thời điểm lễ tết, con cháu trong nhà, trừ phi là gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không đều phải trở về chúc tết Lão thái gia.

Hàn lão thái gia tổng cộng có năm người con, cháu trai, cháu ngoại tổng cộng cũng có hơn mười người, mỗi người đều có cuộc sống và công tác của riêng mình, bình thường cũng đều khá bận rộn, cơ bản rất ít khi trở về, đồng thời, lão thái gia cũng thường khá nghiêm khắc đối với mọi người, không cho mọi người không có việc gì mà lại cứ về nhà.

Mua một đống đồ để đầy hai chiếc thùng xong, Hàn Đông liền lái xe đến sân bay. Khi tới sân bay, Hàn Đông liền gọi điện cho Lữ Nam Phương, bảo anh ta cho người đến lái xe của mình về. Kết quả là Lữ Nam Phương lại đưa cả em gái Lữ Nhạc của mình đến nữa.

- Cháu chào thím.

Lữ Nhạc nũng nịu chào hỏi Dư Ngọc Trân.

- Ha ha, cháu là Nhạc Nhạc hả, trông cháu càng lớn càng xinh.

Dư Ngọc Trân tươi cười, giơ tay lấy một chiếc vòng cổ pha lê đưa cho Lữ Nhạc, nói:

- Lần đầu gặp mặt, món quà nhỏ này tặng cháu, coi như là quà gặp mặt.

- Ấy, cháu không dám nhận quà của thím đâu.

Lữ Nhạc hơi ngượng ngùng nói.

- Ha ha, không có việc gì, cháu cứ cầm lấy đi.

Dư Ngọc Trân cười nói.

Lữ Nhạc cũng không từ chối nữa, đeo vòng cổ lên, trong mắt hiện lên nét vui mừng, chiếc vòng cổ pha lê trong suốt vô cùng xứng với cô, càng thôn thêm vẻ đẹp của cô.

Bởi vì còn một lúc nữa máy bay mới cất cánh, cho nên mấy người vào trong quán cà phê uống cà phê, nói chuyện một lúc. Lữ Nhạc nũng nịu nói chuyện cùng Dư Ngọc Trân, hai người vô cùng tâm đầu ý hợp, rất vui vẻ.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Lữ Nhạc nói nhiều như vậy, trong lòng có chút kỳ quái, còn Lữ Nam Phương, bình thường nói khá nhiều, hôm nay lại tỏ vẻ trầm mặc, khiêm tốn, hai người giống như bị tráo đổi với nhau vậy.

Sáu rưỡi, khi máy bay cất cánh phi lên trời, Dư Ngọc Trân bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Cô bé Lữ Nhạc kia cũng không tồi, có phải nó sắp tốt nghiệp Đại học Quốc phòng đúng không?

- Đúng vậy. Cuối tháng sáu năm nay sẽ tốt nghiệp.

Hàn Đông gật đầu nói. Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, không biết mẹ hỏi làm gì.