Người Cầm Quyền

Chương 411: Đối thủ định mệnh




Đế Hào là nơi giải trí rất nổi tiếng của Yến Kinh, trang hoàng rất lộng lẫy. Các hạng mục giải trí cũng rất nhiều, đồng thời cung cấp các phòng, là nơi mà một vài công tử bột thích đến chơi nhất ở Yến Kinh.

Đến cửa nhà quyền quý, chỉ thấy ở đó dừng rất nhiều chiếc xe Limousine, trong đó còn có không ít xe thể thao sang trọng, lần lượt có người xuống xe, nói nói cười cười đi vào trong.

Vào bên trong, Hàn Mạn Lương muốn một căn phòng lớn, mọi người liền vào trong rồi ngồi xuống, Hầu Tiểu Anh và Tiêu Bối Bối đi hát một cách hào hứng tràn đầy.

Đèn ở Yến Kinh tiên tiến hơn hẳn so với tỉnh Tây Xuyên, đi hát đều là dùng hệ thống máy vi tính này.

Hàn Mạn Lương gọi lên mấy bình rượu tây, mọi người ngồi xuống với nhau, vừa nói chuyện, vừa uống rượu, vừa nghe Tiêu Bối Bối và Hầu Tiểu Anh hát. Giọng hát của hai cô gái này vô cùng tuyệt vời, lời bài hát cũng rất hay.

- Tiểu Đông, tôi kính anh một ly.

Trịnh Đồng giơ ly rượu lên nói với Hàn Đông.

Hàn Đông cầm lấy ly chạm cốc với anh ta rồi nói:

- Mọi người là anh em với nhau, khách sáo như vậy làm gì chứ.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Đúng vậy, mọi người đều là anh em với nhau, sau này giúp đỡ lẫn nhau, khách sáo như vậy không phải xem nhau như người ngoài sao?

Trịnh Đồng nói:

- Cũng phải. Tuy nhiên giữa chúng ta, Tiểu Đông là người phát triển tốt nhất, tương lai chắc chắn có tiền đồ hơn chúng ta, sau này chúng tôi phải nhờ vào sự chiếu cố của Tiểu Đông rồi.

Hàn Đông nghiêm mặt nói:

- Mọi người đều là người thân ruột thịt của nhau, sau này bất luận đi đến đâu, đều nên chăm sóc lẫn nhau. Nhưng chúng ta cũng phải nhớ rằng, thân phận của chúng ta, trách nhiệm của chúng ta, bất kì lúc nào, bản thân cùng đều phải cố gắng, đừng làm mất mặt người trong nhà.

Sở dĩ nói với mọi người một cách thận trọng như vậy, Hàn Đông hi vọng thông qua những lời nói và việc làm mẫu mực của mình, có thể khiến mọi người dâng lên một sự trách nhiệm, trong cuộc sống và công việc sau này đều có thể nỗ lực không ngừng, chỉ có mọi người đồng tâm đồng đức cùng nhau cố gắng, cả gia tộc mới có thể phát triển được tốt hơn.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, bọn Trịnh Đồng sớm đã bị nhiễm phải một vài thói quen không tốt, nhưng Hàn Đông vẫn hi vọng thông qua sự nỗ lực của bản thân, có thể ảnh hưởng đến họ, chỉ cần có thể có đủ tác dụng, cũng là tốt rồi.

Lời nói của Hàn Đông, khiến cho không khí nơi này trở nên trang nghiêm.

Hàn Mạn Lương khẽ cười cười nói:

- Hàn Đông nói đúng đấy, bất luận mọi người làm gì, đều phải ra sức làm cho tốt, đồng thời mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất tốt. Đương nhiên, trong số chúng ta, Hàn Đông là chủ lực, Hàn Đông anh cố gắng tiến về phía trước, chúng tôi ở phía sau tiếp sức cho anh. Anh mà phát triển càng tốt, thì cuộc sống sau này của mọi người cũng tốt hơn.

Hầu Khôn nói:

- Đúng vậy, mọi người cùng nhau cố gắng.

Trịnh Phượng giơ ly lên, nói:

- Vì tương lai sau này, cạn ly.

Những chiếc ly được chạm vào nhau, những tiếng loảng xoảng tạo thành một tiếng đồng thời, sau đó mọi người đều đưa lý rượu ra uống một hơi cạn sạch.

Lúc này Tiêu Bối Bối và Hầu Tiểu Anh cũng lại đây, Tiêu Bối Bối hỏi:

- Xem mọi người nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, đã nói được những gì rồi?

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Bàn về kế hoạch tương lai của chúng ta.

Tiêu Bối Bối bĩu môi, cầm lấy cái ly, rót một ly rượu, nói với Hàn Đông:

- Anh Đông, em kính anh một ly.

Hàn Đông nhìn cô, nói:

- Con gái uống rượu không tốt đâu.

Tiêu Bối Bối chu cái miệng nhỏ nhắn ra, rồi khi Hàn Đông ngồi xuống, nũng nịu nói:

- Uống một chút thôi mà. Hơn nữa, có phải em uống rượu với người ngoài đâu, uống một chút không sao đâu.

Nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của cô, Hàn Đông không kìm được liền cười ha ha, nói:

- Vậy thì được, uống một chút thôi nhé.

- Thấy Hàn Đông đồng ý, Tiêu Bối Bối lúc này mới cảm thấy vui mừng hẳn lên, trên mặt nở một nụ cười đầy sự vui vẻ. Chạm ly với Hàn Đông, rồi ừng ực uống.

Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng uống rượu của cô, không kìm được liền lắc đầu. Cô bé này quả thực xem ra tửu lượng tốt hơn nhiều so với mình lúc đầu.

Vì Hầu Tiểu Anh còn đang học cấp 3, nên cô chỉ uống đồ uống, nhưng cũng cũng học theo Tiêu Bối Bối, cùng Hàn Đông và những người khác chạm ly.

Hàn Mạn Lương nói:

- Tiểu Đông, anh dự định ở Yến Kinh trong bao lâu?

Hàn Đông nói:

- Một tuần, tôi xin phép nghỉ hai ngày.

Trịnh Đồng nghe vậy, nói một cách hưng phấn:

- Vậy tôi cũng phải xin phép nghỉ mấy ngày, ở đây chơi vài hôm mới được.

Hầu Khôn cũng nói:

- Đúng vậy, tôi cũng muốn ở đây chơi vài hôm, ha ha, cái này lại có lí do rồi.

Hàn Đông không khỏi một trận cười khổ, hai người này chắc là muốn tìm cơ hội ở lại Yến Kinh một khoảng thời gian, chỉ sợ bố mẹ của họ, vừa bắt đầu đã muốn họ nghiêm túc dựa theo ngày nghỉ, cho dù quay về đi làm, nhưng bây giờ vì quan hệ của bản thân, họ chỉ có thể tìm cái cớ để ở lại đây chơi vài hôm, nói vậy bởi vì bản thân, bố mẹ của họ cũng sẽ không từ chối được.

Đương nhiên, tiếp xúc cùng với anh em họ, tăng thêm tình cảm, rút ngắn khoảng cách, cũng là điều mà Hàn Đông muốn. Hơn nữa, chức vụ của họ cũng không phải là chức vụ quan trọng gì, xin nghỉ phép vài hôm cũng không sao cả.

Hàn Mạn Lương nói:

- Vậy là tốt rồi, mấy anh em chúng ta có thể tụ họp được với nhau, mai tôi gọi thêm mấy người bạn nữa cùng ra đây chơi.

Do tối nay còn có tiết mục truyền thống của người Hoa Hạ là “Đón giao thừa”, nên mọi người cũng không thể chơi quá muộn, tối thiểu trước 12h là phải quay về rồi.

Tiêu Bối Bối và Hầu Tiểu Anh tiếp tục ca hát một cách vui vẻ hào hứng, tiếng ca tuyệt đẹp, giống như tiếng chim hoàng anh hót vậy. Đám Hàn Đông thì vừa nói chuyện trên trời dưới biển, vừa uống rượu và những nguời này nói chuyện, trong lòng Hàn Đông cảm thấy mơ hồ, bản thân và họ dường như còn có một sự ngăn cách, quan trọng nhất là khoảng cách trên phương diện suy nghĩ, đây có lẽ có liên quan đến trí nhớ của mình được tái sinh, dù sao trong đầu còn đọng lại một vài kí ức của kiếp trước, ý thức tư tưởng còn có chút không giống với những người này. Song Hàn Đông cũng biết, sự khác biệt đó rất tự nhiên, còn điều mà bản thân mình muốn làm chính là thông qua sự nỗ lực của bản thân, có thể thay đổi mọi người, có sự chuyển biến và nâng cao, đó mới là điều tốt nhất.

Khoảng 10h30, mấy người chơi cũng đã đủ rồi, liền đi ra ngoài chuẩn bị về nhà.

Lúc này, một vài người vào vào ra ra, có người vừa mới đến, còn có người liền chuẩn bị ra về.

Mọi người vây quanh lấy Hàn Đông rồi đi ra, đi đến phòng lớn, phía trước có một đám người đi về phía đó. Đám người này, một đám vệ tinh vây xung quanh một người đàn ông.

Trong lòng bỗng nhiên tim đập nhanh lạ thường.

Ánh mắt của Hàn Đông, nhanh chóng nhìn vào người của người đàn ông kia.

Người đàn ông này cao khoảng 1m7, thân hình cao ráo, khuôn mặt trắng nõn, đeo một chiếc kinh viền vàng, đầu hơi hơi cuốn khúc, cả người để lộ ra một khí chất của một công tử bột.

Dưới sự vây quanh của đám người, anh ta tỏ ra tự tin vô cùng, có cảm giác hạc bay giữa bầy gà.

“Người này” không ngờ cũng có sự thay đổi rất lớn. Vẻ ngoài của Hàn Đông xem ra rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng của Hàn Đông lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Hắn cũng không thể tưởng tượng ra được, trong tình huống này, bản thân sẽ gặp kẻ thù lớn nhất ở kiếp trước tại đây.

Tô Xán, cái tên giống như một vết sao khắc sâu vào trong tim Hàn Đông.

Kiếp trước, sau khi cây đại thụ là lão thái gia bị đổ xuống một cách vang dội, Hàn Đông chính là bị Tô Xán cho người đi ám sát.

Cũng chính là như vậy, Tô Xán, làm cho Bạch Vũ Giai nhảy lầu, lại khiến Hàn Đông lâm vào cảnh đau khổ vô hạn. Trong cơn điên cuồng vô tận, cũng thúc đẩy Hàn Đông liên tiếp phạm phải một sai lầm, cuối cùng dẫn đến cái chết của Hàn Đông.

Tô Xán này, gia thế cũng vô cùng lừng lẫy, cha là Tô Trọng Vi sau này cũng trở thành một trong những nguời đứng đầu của đất nước Hoa Hạ. Tuy sự ảnh hưởng của người đứng đầu Tô gia ở đất nước Hoa Hạ không lớn bằng Hàn lão thái gia, nhưng trong sự phát triển sau này của Tô gia lại đi về phía trước. Đây cũng thể hiện sự ủng hộ sự ngôn luận của phái ôn hòa trong cuộc tranh luận lớn với lão thái gia lúc đầu. Bởi vậy mà quan hệ với Nam Tuần Trưởng càng lúc càng xa, cứ như vậy, không có sự ủng hộ mạnh mẽ của Nam Tuần Trưởng, sự phát triển của nhà họ Hàn rất gian nan.

Sau khi Hàn Đông tái sinh, tuy không thể đi nghe ngóng, nhưng trong lòng Hàn Đông, áp lực lớn nhất chính là vì nhiều chuyện của kiếp trước, khiến cho Hàn Đông không dám nửa phần buông thả. Cho dù đối diện với Kiều San San, người mà mình yêu thương sâu đậm, vì sự phát triển của gia tộc, vì con đường không đến mức đi đến kiếp trước, Hàn Đông lựa chọn sự nhẫn nhịn, không đi đấu tranh một cách liều mạng.

Đương nhiên, sự cố gắng của Hàn Đông, cũng có được sự đền đáp. Không chỉ bản thân Hàn Đông phát triển một cách thuận lợi, hơn nữa điều quan trọng là, lão thái gia vì quan hệ của Hàn Đông, quan hệ với Nam Tuần Trưởng càng thân mật. Phải biết rằng Nam Tuần Trưởng là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, là vị lãnh đạo có sự hấp dẫn và ảnh hưởng lớn nhất ngoại trừ lãnh tụ lập quốc. Từ bây giờ, sự phát triển của nhà họ Hàn, có thể nhìn thấy, cùng với Hàn Đông, sự xuất hiện của chú bướm nhỏ, rất nhiều thứ đã tạo ra sự thay đổi của Hàn Đông.

Ví dụ như bố của Hàn Đông, bây giờ Hàn Chính đã là Chủ tịch tỉnh tỉnh Vân Điền, cao hơn so với chức Thứ trưởng bộ Tài chính của kiếp trước, tiền đồ rộng lớn hơn rất nhiều. Lại ví dụ về Lã Quốc Trung, cấp dưới của lão thái gia này, cũng sắp từ quân khu Thục Đô đi đến quân ủy, tương lai có lẽ sẽ còn đi xa hơn nữa. Cho dù là lúc đầu làm khó cái chức Phó bí thư tỉnh Tây Xuyên của Hàn Đông thì cũng phải bị rớt thê thảm, cũng thể hiện thế lực của nhà họ Hàn. Đã có sự bất đồng rất lới với kiếp trước, thấy ánh mắt Hàn Đông nhìn chăm chú vào Tô Xán, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng hẳn. Hàn Mạn Lương có chút nghi hoặc, vội nói:

- Anh ta tên Tô Xán, người của nhà họ Tô, nghe nói bây giờ ở thành phố Minh Châu, phát triển khá thuận lợi, hình như cũng là cấp Cục trưởng.

Hàn Đông sửng sốt, ở kiếp trước, Tô Xán dường như giống mình vậy, cũng không đi vào con đường làm quan này, mà là cùng với người ta mở công ti, chính là vì mâu thuẫn về phương diện làm ăn, mâu thuẫn giữa hai người mới càng lúc càng sâu, đồng thời tính cách của hai người đều khá kiêu ngạo, với quan hệ như nước với lửa của hai người, cuối cùng càng trở thành đối thù một mất một còn của nhau.

- Hàn Mạn Lương, các anh cũng đến đây chơi à.

Lúc này Tô Xán cười nói, bộ dạng của anh ra tự tin như vậy, mang theo chút tao nhã:

- Người anh em này, nói vậy chính là Hàn Đông rồi, tôi đã nghe danh tiếng của anh từ lâu rồi.

- Chào anh. Tôi là Hàn Đông.

Trong lòng Hàn Đông lúc này đã rất bình tĩnh, nghĩ không ra Tô Xán không ngờ cũng theo chính trị, hơn nữa cũng phát triển rất thuận lợi.

Chẳng lẽ, đây là số mệnh, hai người cuối cùng phải kẻ địch sống chết với nhau?