Người Cầm Quyền

Chương 44: Bạn học của Yến Lâm




Yên tâm đi, dù có lạnh anh cũng không bị cảm.

Hàn Đông tức giận nói, sau đó nhịn không được phải cốc lên đầu Yến Lâm một cái.

- Ôi, đừng cốc em.

Yến Lâm bất mãn quệt miệng, hai tay trắng nõn ôm đầu, dịu dàng nói:

- Đi thôi, đã sắp đến giờ hẹn rồi.

- Ha ha, yếu ớt như vậy sao?

Hàn Đông mỉm cười:

- Các em gặp mặt ở đâu? Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi.

- Không có gì, ở trước Bách Vị Viên, đi đến đó chỉ mười phút thôi.

- Đi thôi.

Hàn Đông nói rồi bước về phía trước.

Yến Lâm chợt sững sờ, nàng cắn môi, đi nhanh đến phía trước Hàn Đông, hai tay bỏ trong túi áo, vừa đi vừa giậm chân.

Hàn Đông hỏi:

- Sao vậy, lạnh lắm sao?

Yến Lâm quay đầu cười thản nhiên:

- Không lạnh, em thích đi như vậy.

- Tiểu nha đầu nghịch ngợm.

Hàn Đông cười, tiến lên hai bước.

Không khí rét lạnh, Yến Lâm mặc một bộ đồ trắng, trên cổ là một chiếc khăn hồng, thỉnh thoảng lại nhảy lên hai cái, giống như một tinh linh đáng yêu.

Đi thẳng về phía trước, không bao lâu đã đến Bách Vị Viên, lúc này đúng là giờ cơm, trong Bách Vị Viên tiếng người nói ồn ào huyên náo, người đến người đi, kinh doanh rất nóng.

- Lâm Lâm, Lâm Lâm...

Trước cổng Bách Vị Viên, một cô gái mặc áo lông đỏ nũng nịu kêu lên, sau đó vẫy vẫy tay.

- Mai Tử.

Vẻ mặt Yến Lâm lộ ra chút vui vẻ, nàng bước nhanh lên, cùng ôm cô gái mặc áo lông đỏ kia, sau đó hai người kéo tay cùng cười, lại líu ríu nói chuyện.

Khóe miệng Hàn Đông khẽ nhếch lên, các cô gái đúng là rất hoạt bát.

Một người đàn ông đeo giày tây từ bên trong đi ra, khi thấy Yến Lâm như tinh linh thì ánh mắt chợt sáng lên, sau đó bước nhanh đến và cười tươi nói:

- Yến Lâm, em đến rồi, các anh đều chờ em.

Yến Lâm khẽ mỉm cười:

- Liêu Hiểu Binh, anh càng ngày càng có phái đoàn.

Liêu Hiểu Binh nói:

- Nào có, anh thấy em mới càng ngày càng đẹp ra.

Lúc này một cô gái tóc dài mặc áo lông màu vàng đi đến, các cô cùng nói cười trong chốc lát, lúc này Yến Lâm mới nhớ đến Hàn Đông, nàng tranh thủ quay đầu nói:

- Anh Đông, đến đây, em giới thiệu cho anh, đây là bạn thân của em thời phổ thông, Ngải Mai, Trương Hiểu Giai...

- Chào anh, tôi họ Liêu, là Liêu Hiểu Binh.

Không đợi Yến Lâm giới thiệu, Liêu Hiểu Binh tiến lên một bước rồi vươn tay nói.

- Tôi là Hàn Đông.

Hàn Đông thản nhiên nói, hắn rõ ràng thấy trong mắt Liêu Hiểu Binh lóe lên chút tàn khốc, trong lòng thầm nghi hoặc, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Yến Lâm.

- Mọi người vào đi, bên ngoài lạnh lắm.

Yến Lâm giống như không dám đối mặt với Hàn Đông, nàng kéo tay Ngải Mai rồi nói.

Hàn Đông lập tức hiểu rõ, hắn trừng mắt nhìn Yến Lâm, tất nhiên hắn cũng không muốn so đo với đám tiểu hài tử này. Tuy hắn lớn hơn Yến Lâm ba bốn tuổi nhưng tâm tình thì không giống, dù sao đối diện với các cô gái cũng sinh ra cảm giác con cháu đối diện ông nội.

Ngải Mai và Trương Hiểu Giai cũng có chút nghi hoặc, hai người một trái một phải kẹp lấy Yến Lâm vào giữa, vừa đi vừa khẽ nói, cùng nhau tiến vào bên trong.

Hàn Đông thở dài một hơi, coi như một lần quay về thời trai trẻ.

Liêu Hiểu Binh đi bên cạnh Hàn Đông, tây trang thẳng thớm, lồng ngực ưỡn cao, ánh mắt nhìn Hàn Đông có chút oán giận.

Trong phòng còn có hai nam hai nữ khác, cũng là bạn thời phổ thông của Yến Lâm, hai người kia ăn mặc chất phác, có lẽ còn là sinh viên. Người hơi mập à vẻ mặt tái nhợt tên là Triệu Tài Đống, đen gầy là Ngô Á Lỗi, hai người bọn họ thấy Hàn Đông thì trên mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó khôi phục như thường.

- Mọi người đều đã đến đông đủ, vậy mang thức ăn lên đi.

Liêu Hiểu Binh đã khôi phục lại vẻ vui sướng, hắn phân phó nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên.

Hàn Đông ngồi bên cạnh Yến Lâm, trên mặt là nụ cười thản nhiên, bây giờ có người khác nên hắn cũng không so đo, lát nữa sẽ tính sổ.

Gương mặt Yến Lâm có hơi hồng, nàng cùng nói chuyện ríu rít với Ngải Mai ở bên cạnh, giống như không hết chuyện.

Triệu Tài Đống cười tủm tỉm hỏi thăm:

- Anh Đông, anh cũng học ở đại học Tây Xuyên sao?

Hàn Đông lắc đầu:

- Bây giờ tôi đã đi làm rồi.

- Vậy à? Anh Hàn Đông đang làm ở đâu vậy?

Liêu Hiểu Binh sửa sang lại tây trang, sau đó dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Hàn Đông quét mắt nhìn Liêu Hiểu Binh rồi nói:

- Tôi tạm thời đang công tác ở khối chính quyền huyện.

Ngải Mai chợt kinh ngạc:

- Công tác ở khối chính quyền huyên, thì ra anh Đông là quan lớn.

Những người khác đều có chút bất ngờ, ai cũng nhìn Hàn Đông, vừa kinh ngạc, vừa có chút hâm mộ.

Là người lớn lên trong một thị trấn nhỏ, ai cũng có cảm giác hâm mộ thật lòng với những nhân viên công tác của khối chính quyền.

Liêu Hiểu Binh chấn động tinh thần, hắn cười nói:

- Khối chính quyền là nơi tốt, tôi và chủ nhiệm Vương của các anh có chút quen biết, cũng thường hay dùng cơm.

Nụ cười trên mặt Liêu Hiểu Binh rất vui vẻ, khi nói đến chủ nhiệm Vương thì có vẻ rất tùy ý, giống như quan hệ giữa hai người là rất thân thiết.

Hàn Đông cũng mặc kệ đối phương có quan hệ gì, hắn lạnh nhạt nói:

- Tôi và phó chủ nhiệm Vương cũng không quen biết.

Liêu Hiểu Binh có vẻ cực kỳ nhiệt tình:

- Không có gì, không quen tôi có thể giới thiệu, anh công tác ở khối chính quyền, có lẽ là nằm dưới sự quản lý của chủ nhiệm Vương, nếu làm tốt quan hệ với anh ấy, sau này cũng sẽ dễ cầu tiến.

Triệu Tài Đống cũng cười nói:

- Đúng vậy, có Hiểu Binh giới thiệu, anh Đông chắc chắn sẽ nhanh chóng thăng quan.

Hàn Đông rất hiểu ý của Liêu Hiểu Binh, nhưng cũng không muốn hát cùng điệu nhạc với đối phương:

- Nếu có cơ hội thì tốt, nhưng rất tiếc tôi không nằm dưới phạm vi quản lý của chủ nhiệm Vương.

Liêu Hiểu Binh nhếch miệng từ chối cho ý kiến, hắn tiếp tục nói:

- Tôi cũng thường đi dùng cơm với chủ nhiệm Lô, tôi và anh ấy khá quen thuộc.

- Coi như xong, tôi và chủ nhiệm Lô cũng không có liên hệ gì.

Xem ra trong nhà Liêu Hiểu Binh kia có chút quan hệ, nhưng Hàn Đông và khối chính quyền huyện không thân ai, nếu không phải nể mặt Yến Lâm, hắn thậm chí còn lười nói chuyện.

Hàn Đông tuy bây giờ trên danh nghĩa là nhân viên cục thống kê nhưng cả ngày chỉ ở trong văn phòng khối chính quyền, vì vậy dù đi làm ở văn phòng khối chính quyền nhưng không trực thuộc. Hơn nữa thế cục hôm nay thì các vị chủ nhiệm ở văn phòng khối chính quyền huyện cũng không dám đến tìm phiền phức với hắn, vì vậy hắn cũng mặc kệ.

Vì vậy Hàn Đông rõ ràng đã nói thật.

Nhưng Liêu Hiểu Binh thấy Hàn Đông rõ ràng đang khoác lác, nếu đã công tác ở văn phòng khối chính quyền, sao không nằm dưới sự quản lý của các vị chủ nhiệm văn phòng? Lại nói không có quan hệ sao? Lừa gạ con nít à? Tưởng người ta không biết gì sao?

- Ha ha, xem ra Hàn Đông anh phát triển rất tốt, ngay cả chủ nhiệm văn phòng cũng không quản được anh.

Liêu Hiểu Binh lớn tiếng cười, tỏ ý muốn vạch trần những lời dối trá của Hàn Đông.

Những người khác nghe xong đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông, người này rốt cuộc đang làm gì, sao nói gì cũng không giống như vậy.

Yến Lâm đỏ mặt, nàng cho rằng Hàn Đông bực bội vì trước đó mình không giới thiệu, vì vậy mới cố ý nói như thế, thầm nghĩ người này thật nhỏ mọn.

Hàn Đông nhếch miệng cười, hắn chậm rãi nói:

- À, có lẽ tôi cũng không ở lại văn phòng khối chính quyền được bao lâu nữa.

- Sao...

Mọi người chợt sững sờ, ai cũng kêu lên sợ hãi.

Liêu Hiểu Binh thầm vui vẻ, nàng nghiêng người nhìn Hàn Đông rồi ân cần hỏi:

- Sao vậy, phạm lỗi gì à?