Người Cầm Quyền

Chương 746: Điên rồi sao?




“Có lẽ, trong nửa năm này, đã là ân huệ của ông trời ban cho chăng?”

“Vào kiếp trước, ông cụ chưa hoàn thành tâm nguyện đến Hongkong, mà trong kiếp này, ông đi chung với lão thái gia, đặt chân lên mảnh đất Hongkong, toại nguyện ước mơ trong lòng.”

“ Có thể một tay đưa nước Trung Hoa đi lên con đường phát triển, ông cụ, chắc cũng đã hài lòng”

Hàn Đông trầm ngâm hút thuốc, trong lòng suy nghĩ.

Lữ Nhạc cũng đã tỉnh, nhìn thấy Hàn Đông như vậy, cũng ngồi dậy, thân hình tựa vào Hàn Đông, đưa ra hai tay nắm lấy tay của Hàn Đông.

Hành động đơn giản của cô ta, đã khiến trong lòng của Hàn Đông tràn ngập ấm áp, còn có cảm kích.

Có những lúc, dù bạn quá đau khổ, quá buồn, nhưng lại không cần người khác nói quá nhiều để an ủi bạn

Mà Lữ Nhạc là người vợ, những lúc tâm trạng của Hàn Đông phiền toái, bất an, đau khổ, chỉ ngồi bên cạnh, nắm lấy tay của Hàn Đông.

Như vậy, dường như đã mang cho Hàn Đông lực lượng vô vàn và lòng can đảm.

Tâm trạng của Hàn Đông, cũng rất kỳ lạ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Tắt điếu thuốc, Hàn Đông ôm Lữ Nhạc vào lòng, sau đó chậm rãi nói:

- Lúc nãy vừa mới nhận được cuộc điện thoại, Nam Tuần trưởng từ trần rồi.

Lữ Nhạc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Tụi mình phải biến đau thương, hoài niệm thành động lực.

Hàn Đông ra sức ôm chặt lấy cô ấy, nói:

- Đúng, chúng ta phải tiếp tục nỗ lực.

Còn chưa thành công, đồng chí cần nỗ lực hơn.

Phát triển của nước Trung Hoa, còn cần đến phấn đấu của ngàn vạn người.

Còn Hàn Đông, bây giờ cũng dựa vào toàn bộ sức mạnh của mình, cố gắng làm ra nhiều cống hiến hơn nữa.

Ngày thứ hai, trang đầu của tờ báo Trung Hoa đã đăng tin khiến người dân chìm trong nỗi buồn.

Khắp nơi trong nước, đột nhiên khơi dậy kỷ niệm đối với ông cụ, thông qua các hình thức kỷ niệm khác nhau, các hoạt động để biểu đạt tưởng niệm.

Ngày hai mươi lăm tháng tám, Trung Ương, hội nghị thường vụ Quốc hội toàn quốc, nội các Chính phủ, Mặt trận Tổ quốc toàn quốc, quân ủy Trung Ương long trọng cử hành lễ truy điệu Nam Tuần trưởng

Tổng thư ký trong lúc đọc lời tưởng niệm nhấn mạnh cuộc đời huy hoàng của Nam Tuần trưởng, nêu lên cuộc sống thăng trầm hơn bảy mươi năm của ông, là liên quan mật thiết cùng với sự phát triển và xây dựng của nước Trung Hoa, sáng tạo và phát triển của giải phóng quân Trung Hoa, sáng tạo và phát triển của nước cộng hòa Trung Hoa. Ông là người có công lớn khai quốc của Cộng hòa nhân dân, sau khi dựng nước trở thành thành viên quan trọng của tập thể lãnh đạo Trung Ương của đời đầu tiên. Sau đại hội Đảng lần thứ mười một, ông trở thành trung tâm của tập thể lãnh đạo đời thứ hai của Trung Hoa, lãnh đạo chúng ta khai quật xây dựng con đường mới đặc sắc của chủ nghĩa xã hội nước Trung Hoa.

Tổng thư ký đưa ra, Nam Tuần trưởngđể lại cho chúng ta tài sản đáng quý chính là lý luận chủ nghĩa đặc sắc của nước Trung Hoa cùng với dưới lãnh đạo với giai đoạn của chủ nghĩa xã hội. Càng nêu cao lý luận chủ nghĩa đặc sắc của nước Trung Hoa do cảnh sát Nam dựng lên, càng nói lên việc chấp hành Đảng, đây chính là quyết tâm và tín niệm kiên quyết của tập thể lãnh đạo Trung Ương, cũng là nhận thức và nguyện vọng của toàn Đảng toàn quân đội toàn nước. Do đó, người dân của toàn Đảng toàn nước nhất định phải kế thừa nguyện vọng của đồng chí cảnh sát Nam, mang chủ nghĩa xã hội đặc sắc của nước Trung Hoa thúc đẩy phát triển.

Tuân theo ý nguyện của Nam Tuần trưởngvà thân quyến, tro cốt của Nam Tuần trưởngsẽ được rải ra biển vào ngày hai tháng chín.

Hàn Đông không có tham gia vào buổi truy điệu này.

Vì cấp bậc của Hàn Đông còn chưa đủ tư cách tham gia.

Tuy nhiên, Hàn Đông dựa theo phương thức của mình, biểu đạt lòng tưởng niệm đối với Nam Tuần trưởng

Thời gian này, Hàn Đông trầm lặng hơn, bắt đầu từ thị trấn của khu Hưng Đoàn, đến cơ sở để nghiên cứu, làm như vậy chủ yếu vì muốn tìm hiểu tình hình của cơ sở hạ tầng, vì chính sách của Thành ủy cung cấp chứng thực có hiệu quả.

Từ ngày hai mươi tháng tám cho đến khoảng ngày hai mươi tháng chín, Hàn Đông chuẩn bị dùng thời gian một tháng, tranh thủ đối với mười mấy thị trấn tương đối lạc hậu trong thành phố, đều đi một chuyến, xác nhận tình hình thực tế của mỗi nơi.

Trước khi đến một nơi, Hàn Đông cũng không thông báo để người khác biết, mà đến trực tiếp, sau đó thâm nhập vào hạ tầng, đến ruộng vườn, gia đình nông dân cùng làm quen, tìm hiểu vấn đề mà họ gặp phải trong sản xuất, cuộc sống sinh hoạt, tìm hiểu các chính sách của thị trấn, khu Huyện có thực hiện không, có những khó khăn nào không.

Tuy lão bá tánh bình thường đối với quan viên đều có cảm giác cảnh giác, do đó khi vừa bắt đầu, Hàn Đông hỏi gì, họ đều không nói, không thì nói đều tốt, không nói gì, căn bản không nói sự thật.

Tuy nhiên dưới sự kiên trì của Hàn Đông, cũng khiến không ít người mở rộng lòng ra, đem tình hình thực tế nói ra.

Sau khi tìm hiểu cuộc sống, tình hình sản xuất của lão bá tính, tâm trạng của Hàn Đông càng trầm lặng hơn.

Điều này khiến Hàn Đông nghĩ về vài năm sau này, một vị Bí thư Đảng ủy đã viết một lá thư cho Thủ tướng, nói:

“Nông dân rất cực khổ, nông thôn thật nghèo, nông nghiệp thật nguy hiểm”

Kết quả “Một hành động rồi nổi tiếng”, cũng vì thế mà Trung Ương chú trọng cao độ về vấn đề Tam nông.

Còn bây giờ, Hàn Đông nhìn thấy và tìm hiểu được, thực tế đã phản ánh lên tình hình gian nan của nông dân.

Điều này khiến Hàn Đông hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách giúp những người dân này nâng cao thu nhập, đề cao chất lượng cuộc sống.

Trong vòng một tháng viếng thăm, sắc mặt của Hàn Đông cũng ngăm đen rất nhiều.

Điều này khiến Lữ Nhạc vô cùng thương xót.

Nhưng Hàn Đông không cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, buồn lòng.

Sau khi kết thúc điều tra nghiên cứu, Hàn Đông cùng Khương Vinh Quang đã bàn luận gần ba tiếng đồng hồ, đem những gì mình thấy và nghe, cùng với suy nghĩ của mình, cùng với Khương Vinh Quang tiến hàn xâm nhập vào trao đổi.

Khương Vinh Quang cũng bị run sợ.

Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Đông đen hơn hồi trước, anh ta cảm thán nói:

- Cuộc sống của lão bá tánh rất vất vả, đấy là trách nhiệm của chúng ta Bí thư Hàn à, chúng ta nhất định phải nghĩ cách, để cải thiện cuộc sống của lão bá tánh.

Hàn Đông ra sức hút một hơi, nói:

- Cuộc sống của lão bá tánh, vấn đề sinh tồn, đối với toàn nước, đây là một ấn đề nghiêm túc, chúng ta nhất định phải đối đãi chính xác, nhất định phải xem trọng cao. Hiện tại chúng ta tuy đã tiến hành công việc giúp đỡ, tuy nhiên nhưng dối với rất nhiều xã, thị trấn mà nói, còn chưa đủ, tôi đề nghị Tài chính thành phố nên lấy ra một nguồn vốn tài trợ, bắt đầu từ thành thị lạc hậu nhất trong thành phố, từng nơi từng nơi hỗ trợ, tìm hạng mục, kiếm đặc sắc, trăm phương vạn kế thúc đẩy phát triển, số tiền này không nên tiết kiệm, xem như lấy từ những nơi khác cũng được. Ngoài ra, tôi xem có thể từ Thành ủy, các đơn vị Ủy ban nhân dân, lựa chọn cán bộ cấp phòng, cấp phó phòng tuổi trẻ sức khoẻ có năng lực công việc đến các thị trấn nhận chức, đối với những người này Ban tổ chức Thành ủy chuyên lập phương án, đề bạt, nhậm chức, phải có ưu đãi, đối với những người làm ra thành tích tại cơ sở hạ tầng, nên can đảm phá lệ đưa lên...

Khương Vinh Quang nhìn bộ dạng Hàn Đông, trong lòng tự than:

“Hàn Đông quả thật nhẫn tâm, tuy nhiên cuộc sống của lão bá tánh quả thật rất phiền não, không phải có một câu “Hưng, dân chúng khổ; vong, dân chúng khổ” sao, hơn nữa nước ta hiện nay đang trong quá trình phát triển, tỉnh Tây Xuyên lại là khu phía Nam, mà thành phố Vinh Châu cũng xem như lạc hậu của toàn tỉnh Tây Xuyên, cuộc sống của lão bá tánh chắc chắn không tốt đẹp.”

- Bí thư Hàn, đối với cách anh đề nghị rèn luyện, tôi có một đề nghị, chính là để tăng cường tính tích cực của mọi người, cán bộ đến cơ sở hạ tầng, có thể suy xét cho một cấp bậc, chỉ cần có thể làm ra thành tích, thông qua kiểm tra của liên hiệp Ủy ban nhân dân Thành ủy, như vậy cũng có thể sớm một chút điều về thành phố. Như vậy tình hình có qua có lại, có cục diện hy vọng, trước tiên khiến cán bộ nhậm chức không thấy phản cảm đối với chuyện này.

Hàn Đông gật đầu, trong lòng thở một hơi dài, đây cũng là việc không còn cách nào khác. Để cán bộ trong thành phố đến thị trấn lạc hậu để nhận chức, rất nhiều người chắc chắn là không muốn đi. Do đó, muốn đạt đến mục đích, như vậy phải cho ra một điều kiện ưu đãi, hành động có lợi.

Đối với người trong quan trường mà nói, lợi ích lớn nhất, chính là đề cao của cấp bậc.

Khương Vinh Quang đề ra nếu người tự nguyện đến nhận chức ở cơ sở hạ tầng, trước tiên để cho họ một bậc phân công, đối với nhiều người đặc biệt là cán bộ trẻ tuổi mà nói, vẫn là rất hấp dẫn.

- Ừm, đề nghị này không tồi, chỉ cần đồng ý làm việc, đồng chí tự nguyện vì lợi ích của lão bá tánh, Thành ủy sẽ ủng hộ cho người đó. Tuy nhiên có một điểm, đối với cán bộ được đề lên một bậc, nếu không thể làm ra hiệu quả tại cơ sở hạ tầng, vậy thì không được điều về thành phố, hơn nữa cũng không được điều về cơ quan khu huyện, nếu không mọi người đều thừa cơ hội này để tìm cấp bậc vậy sao mà được.

- Đúng, cho nên yêu cầu Ban tổ chức Thành ủy, xây dựng cơ chế chuyên môn, nghiêm túc kiểm tra, đối với mục tiêu công việc của cán bộ phải có quy định rõ ràng, ví dụ trung bình người dân trong thôn thu nhập bao nhiêu, phải xác nhận đúng. Phải có thưởng có phạt, thưởng phạt xen kẽ lẫn nhau.

Hàn Đông và Khương Vinh Quang càng nói càng hợp nhau, giữa chừng Hàn Đông lại cho gọi Ban tổ chức Thành ủy Mạnh Tuyết Mai đến, cùng nhau thảo luận vấn đề này.

Ngày thứ hai, Hàn Đông phải mở cuộc họp ủy viên thường ủy, cuộc họp này, chủ yếu sắp xếp đề cử cán bộ thanh niên ưu tú đến các thị trấn để làm việc.

Hàn Đông nói trước, đem tình hình nghiên cứu của mình nói qua một lượt, nhấn mạnh gia tăng tính quan trọng và khẩn cấp của công việc, chỉ ra ý nghĩa quan trọng của cán bộ thanh niên khi đến hạ tầng nhận chức.

Sau đó Ban tổ chức Mạnh Tuyết Mai cũng đưa ra phương án chuẩn bị giải thích một phen, mọi người bèn bắt đầu thảo luận từ trong phương án này.

Nhìn thấy mọi người đang thảo luận nhiệt tình, trong lòng Khâu Hiểu Mai không mấy vui.

Chuyện lớn như vậy, là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, không ngờ cô ta lại không biết.

Điều này nói ra đúng thật xấu hổ.

“Hàn Đông điên rồi sao? Hiện nay tình hình của thành phố Vinh Châu đã không tệ rồi, hắn lại làm cái này để làm gì, rốt cuộc muốn làm bao nhiêu công trình thành tích đây?”