Người Cầm Quyền

Chương 84: Đừng đánh




Trưởng phòng tài chính Đinh Hồng Sinh nhanh chóng đến báo cáo công tác với Hàn Đông, hắn ngồi xuống rất quy củ, vẻ mặt cẩn trọng. Hắn vừa báo cáo với Hàn Đông vào lần trước thì địa vị đã chuyển lên một bước, hắn cảm thấy mình đi đúng hướng, sau này hắn phải chịu khó đến báo cáo công tác mới được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Đinh, hy vọng phòng tài chính dưới sự lãnh đạo của anh sẽ phát triển tỏa sáng và bừng bừng sức sống, nên làm tốt những công tác bản chức, đồng thời cũng phải chú ý liên hệ với các lãnh đạo thượng cấp.

Đinh Hồng Sinh chợt sững sờ, thầm nghĩ không phải tôi đến báo cáo công tác rồi đây sao? Chẳng lẽ lãnh đạo còn thấy chưa đủ? Hàn Đông cũng thấy bộ dạng khó hiểu của Đinh Hồng Sinh, vì vậy hắn mỉm cười nhắc nhở một câu:

- Trưởng phòng Dương phòng tài chính huyện rất liên quan đến thị trấn Triệu Hoa.

Đinh Hồng Sinh cuối cùng cũng hiểu ý của Hàn Đông, tranh thủ thời gian nói:

- Chủ tịch Hàn có cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng liên hệ.

Hàn Đông gật đầu nói:

- À, vậy thì anh đi mau lên.

Đinh Hồng Sinh đi rồi thì Hàn Đông mới gọi Đặng Đạt Hòa đến, sau đó mới nói ra phương án áp dụng công khai công tác tài chính:

- Tiểu Đặng, cho anh ba ngày, anh phải làm cho tốt, phải chú ý kết hợp với công tác thực tế.

Hàn Đông chuẩn bị giao cho Đặng Đạt Hòa hoàn thành phương án công khai công tác hành chính, dù sao thì hắn cũng không quá minh bạch tình huống ở cấp xã thị trấn, giao cho Đặng Đạt Hòa phát huy là tốt nhất.

Đặng Đạt Hòa cẩn thận tiếp nhận tờ giấy kia của Hàn Đông, hắn quét mắt nhìn, khi thấy vài chữ "công khai công tác hành chính", tuy không rõ đó là gì nhưng lãnh đạo có thể giao cho mình, đó rõ ràng là khảo nghiệm và tín nhiệm mình, vì vậy hắn cẩn thận nói:

- Chủ tịch Hàn còn có chỉ thị cụ thể gì không?

Hàn Đông lắc đầu cười nói:

- Tôi chỉ viết ra ý nghĩa đại khái, anh cứ dựa theo đó mà tự do phát triển.

Sau đó Hàn Đông thấy thời gian còn sớm, vì vậy mà gọi Lâm Phương Tri, sau đó để cho Tiểu Vương chở hai người xuống thôn Bình Phong. Thôn Bình Phong cách ủy ban thị trấn không quá xa, giao thông lại tiện lợi, vì vậy mà Hàn Đông định chọn đó làm nơi thí điểm áp dụng công khai công tác hành chính, bây giờ cho người xuống tìm hiểu tình huống thực tế thì sau này sẽ nắm chắc hơn.

- Chủ tịch Hàn, sao không thông báo cho người trong thôn?

Lâm Phương Tri dùng giọng nghi hoặc hỏi, cũng không biết Hàn Đông đến thôn Bình Phong làm gì, vì trong khoảng thời gian này giống như không có việc gì quan trọng.

Hàn Đông cười nói:

- Sau này tôi chủ yếu sẽ liên lạc với thôn Bình Phong, hiện tại muốn đi làm quen tình huống.

Lâm Phương Tri nghe xong thì gật gật đầu, vài vị lãnh đạo trong thị trấn đều phải có liên hệ với một thôn, Hàn Đông chọn thôn Bình Phong cũng không có gì sai, vì sau sự kiện Chu Tam Oa lần trước thì Hàn Đông đã để lại ấn tượng rất sâu ở trong thôn, hắn liên lạc với thôn Bình Phong cũng dễ dàng khai triển và mở rộng công tác về sau này.

Ven đường phía trước là những dãy hàng quán, một số người buôn bán đang ngồi nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ha hả. Hàn Đông để cho Tiểu Vương dừng xe lại, sau đó cùng Lâm Phương Tri xuống xe. Khi thấy hai người xuống xe thì đám thôn dân kia cũng không đứng lên, chỉ tùy tiện chào hỏi mà thôi.

Hàn Đông lấy ra một gói thuốc đến nở nụ cười nói:

- Mời mọi người hút thuốc.

Một ông lão nhận lấy điếu thuốc, xem xét rồi cười nói:

- Hồng Tháp Sơn, đúng là thuốc tốt.

Ông lão lấy bật lửa châm thuốc, sau đó hít vào một hơi, những nếp nhăn trên mặt giãn ra như đẩy bàn là trên mặt vải vậy.

Bà chủ tiệm tạp hóa đưa ra hai chiếc ghế, Hàn Đông nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, sau đó cười nói với mọi người:

- Sau này tôi sẽ phụ trach liên lạc với thôn Bình Phong, bây giờ chủ yếu đến để làm quen, cùng mọi người tùy tiện tâm sự.

Lâm Phương Tri lên tiếng giới thiệu, hắn nói:

- Chủ tịch Hàn rất coi trọng công tác ở thôn Bình Phong, mọi người có ý kiến gì cứ tùy ý nói ra.

Lâm Phương Tri cũng không biết Hàn Đông cuối cùng muốn tìm hiểu điều gì, vì vậy mới tùy tiện nói ra một câu như vậy.

Một người đàn ông đầu tóc rối loạn như ổ gà lên tiếng:

- À...Chủ tịch Hàn, anh đã từng luyện võ sao? Lần trước Chu Tam Oa đã bị dọa cho sợ hãi, một cây đòn gánh bị anh bẻ cho gãy đôi, thật lợi hại.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua tôi chỉ có chút khí lực, tôi thấy mọi người hình như có ý gì đó với Chu Tam Oa hay sao vậy?

Hàn Đông vừa nói như vậy thì mọi người giống như tìm được tổ chứ vậy, vẻ mặt ai cũng trở nên bất mãn. Chu Tam Oa này trước kia rất phá phách, tụ tập đám bạn bè không ra gì để ức hiếp thôn dân, thường xuyên trộm cắp.

Ông lão tóc trắng nói:

- Lần trước chủ tịch Hàn đưa vợ của Chu Tam Oa đi, hắn đã đánh tiếng trong thôn, nói là anh làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, vì vậy sẽ cho anh đẹp mắt. Mấy ngày nay tôi không thấy hắn ta đâu, sợ là đã lên huyện Phú Nghĩa tìm người, chủ tịch Hàn nên cẩn thận một chút.

Hàn Đông gật gật đầu, sau đó nói với Lâm Phương Tri:

- Xem ra sự phẫn nộ của dân chúng là khá lớn, tôi thấy cần chào hỏi với đồn công an, một kẻ làm hại thôn dân như Chu Tam Oa, nhất định phải nhận lấy đả kích thật mạnh mới được.

Một chiếc xe ba bánh chợt chạy ào đến dừng lại trước quán tạp hóa, Chu Tam Oa từ trên xe nhảy xuống, hắn thấy Hàn Đông ngồi bên trong thì chợt sững sốt, sau đó quay sang nói với người trên xe:

- Đao ca, hắn có ở đây.

- Vậy thì quá tốt, cho hắn một trận rồi chúng ta đi ăn cá.

Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, Hàn Đông nghe và cảm thấy có chút quen thuộc, khi ngẩng đầu lên thì quả nhiên là người quen, vì vậy mà khóe miệng hơi vểnh lên, lạnh lùng nhìn về phía tên mặt thẹo.

Những thôn dân trước đó lên án Chu Tam Oa đều ngậm miệng lại, khi thấy một tên mặt thẹo từ trên xe nhảy xuống thì vẻ mặt ai cũng trở nên căng thẳng, xem ra đối phương cũng không phải loại người gì tốt, cũng không biết Chu Tam Oa mời được từ đâu.

Lâm Phương Tri dùng giọng lo lắng nói:

- Chủ tịch Hàn, chúng ta về trước đi.

- Không có gì.

Hàn Đông vung tay nói, hắn đứng lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mặt thẹo, sau đó cười lạnh nói:

- Được thả nhanh như vậy sao?

Làn trước cũng vì chuyện của tên mặt thẹo mà Hàn Đông bị bắt vào đồn công an phía Tây, sau này náo loạn đến mức vị cục trưởng cục công an phải rớt chức. Còn tên mặt thẹo, tất nhiên hắn sẽ được quan tâm đặc biệt, Tần Đại Lương trở thành đồn trưởng đồn công an phía Tây đã tự mình đi bắt tên mặt thẹo, sau đó nhốt mười ngày vì tội tụ tập gây rối, coi như tên mặt thẹo bị giam qua tết.

Tính cả lần ở bến xe thì tên mặt thẹo đã bị Hàn Đông đánh hai lần, đồng thời còn bị giam cả chục ngày, hắn vừa được đưa ra khỏi nhà giam thì Chu Tam Oa chạy đến mời xuống thị trấn Triệu Hoa sửa người, kết quả là lại gặp Hàn Đông. Khi thấy Hàn Đông cười lạnh nhìn mình, tên mặt thẹo không khỏi rùng mình lùi lại vài bước, vài tên đàn em được hắn mang đến khi thấy Hàn Đông thì cũng lui hết về phía sau.

Chu Tam Oa cũng không chú ý đến tình huống vào lúc này, hắn chỉ vào Hàn Đông rồi hưng phấn nói:

- Đao ca, chính là nó, cắt đứt chân chó của nó đi.

Chu Tam Oa đã quyết định, sau khi thu thập Hàn Đông sẽ trốn đi một thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng phải giải hận mới được.

Chu Tam Oa muốn thu thập lại là sát tinh của mình, tên mặt thẹo hít vào một luồng hơi lạnh, không phải muốn chết sao? Vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Đông rồi tát cho Chu Tam Oa một cái trời giáng, trong miệng mắng lớn:

- Gào cái gì? Con bà mày.

Chu Tam Oa bị tát mà ngây ngốc, hắn che mặt nói:

- Đao Ca, sao anh...

Đám thôn dân bên cạnh cũng sợ ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Chu Tam Oa mời giang hồ đến đánh người, sao bây giờ lại là kẻ bị đánh? Có vài người đầu óc nhanh nhạy đã dùng ánh mắt kinh nghi nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông thấy tên mặt thẹo dùng ánh mắt quá căng thẳng nhìn mình thì cười nói:

- Đừng đánh.

Tên mặt thẹo chợt bừng tỉnh, sau đó hắn nhảy dựng lên vừa đánh Chu Tam Oa vừa mắng lớn, đám huynh đệ cũng xông vào, liên tục đấm đá Chu Tam Oa, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ.