Người Cầm Quyền

Chương 952: Con gái




Nghe Chu Chính hỏi như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hàn Đông, vẻ mặt thiết tha.

Mọi người đã phát triển như hiện nay, tiền đồ rộng lớn, đương nhiên có thể hiểu được, sở dĩ họ có thể phát triển tốt như vậy, đều là nhờ quan hệ với Hàn Đông, còn tiềm lực phát triển của Hàn Đông thì đúng là vô cùng to lớn, nếu họ muốn phát triển thêm một bước thì nhất định phải theo sát gót Hàn Đông, nếu có thể công tác ngay dưới quyền Hàn Đông là tốt nhất.

Nếu Hàn Đông có thể về tỉnh Tây Xuyên nhậm chức, thì đối với mọi người mà nói, đó là một chuyện quá tốt.

- Việc này rất khó nói, đi đâu công tác, đó không phải là chuyện mà một người có thể quyết định được.

Hàn Đông nói, lời nói của hắn là sự thật, dù đằng sau hắn có bối cảnh hùng mạnh, nhưng nói đến chuyện sắp xếp công việc, đặc biệt là đã làm cán bộ tới tầng cấp này, cần có cơ duyên nhất định và sự thỏa hiệp, đọ sức về các phương diện.

- Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mọi người cũng không thể đổi tới đổi lui ở một chỗ, Trung Hoa rộng lớn như vậy, nơi có thể tạo dựng sự nghiệp có rất nhiều, tầm nhìn của mọi người phải mở rộng hơn một chút.

Hồng Tiến Phong gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Hiện nay có một cơ hội, căn cứ vào bố trí thống nhất của Trung ương, quốc gia đang dồn sức lực để tiến hành công tác phát triển phía tây, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng đang chuẩn bị cho việc giao lưu cán bộ phía đông tây, tôi thấy Bí thư Phạm cũng có ý tưởng, đến lúc đó nếu tiến hành giao lưu cán bộ với các tỉnh khu phía đông, mọi người có thể nắm lấy cơ hội rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, việc này đối với mọi người mà nói, nhất định là một cơ hội luyện tập không tồi.

Mọi người vừa nghe, ai cũng đều rất phấn khích, Chu Chính la to:

- Vậy thì tốt quá rồi, tôi sẽ chuyển tới làm việc dưới quyền của lãnh đạo.

Vì đã uống rượu nên mặt Chu Chính đỏ lừ, hai mắt như đang phát sáng vậy.

Theo đà tiệc rượu tưng bừng, tính đàm luận của mọi người cũng càng thêm đậm, và cũng càng thêm thoải mái hơn.

Chu Khải Kiệt cười, nói:

- Cho tên tiểu tử như cậu tới thành phố Ninh Hải làm tên lính quèn cậu có chịu không?

Chu Chính vỗ ngực, nói:

- Đương nhiên chịu làm, đừng nói là lính quèn, dù là làm lái xe cho lãnh đạo tôi cũng tình nguyện.

Hàn Đông hơi bực mình, nói:

- Để cậu lái xe tôi thật chẳng yên tâm chút nào, chỉ lo xe bị đè bẹp ấy.

Mọi người cười ầm cả lên.

Chu Chính bất đắc dĩ, nói:

- Đó cũng chẳng phải là lỗi của tôi mà.

Nhìn mọi người tươi cười vui vẻ, trong lòng Hàn Đông bỗng dâng lên một sự cảm khái, cơ hội để mọi người cùng nhau tụ họp thế này, quả là rất hiếm có.

Dù cho là trước đây cũng khó có được cơ hội như vậy, nói gì tới sau này, cơ hội ấy hẳn là càng nhỏ nhoi, vì theo đà phát triển của mọi người, ai cũng có việc của mình, rất khó để chọn một ngày nào đó mọi người cùng sắp xếp thời gian tới tụ họp. Hơn nữa, sau này mọi người có thể mỗi người một phương, tuy tâm vẫn gần nhau, nhưng mà muốn gặp mặt cũng chẳng dễ dàng thế đâu.

Sau bữa tối, Chu Khải Kiệt, Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi và Tả Nhất Sơn liền rời khỏi châu A Sơn ngay trong đêm, công việc của bọn họ đều rất bận, cho nên dù có muốn ở lại với Hàn Đông thêm chút nữa, nhưng cũng đành phải lưu luyến cáo từ mà về.

Bọn họ cũng biết, mọi người đều rất bận, cho nên không phải lúc nào cũng có cơ hội gặp mặt.

Trong khoảng thời gian Hàn Đông điều tra nghiên cứu, những doanh nhân mà hắn đưa tới, chủ yếu là do người của Cục Xúc tiến đầu tư châu A Sơn tháp tùng, đương nhiên còn có cả Phó chủ tịch châu phân công quản lý công việc thu hút đầu tư xúc tiến thương mại đi cùng, để giới thiệu cho họ các loại tài nguyên ở châu A Sơn, thu hút họ đầu tư về đây.

Trải qua mấy ngày điều tra nghiên cứu, Hàn Đông đã tìm hiểu tương đối đầy đủ tình hình ở châu A Sơn, thời gian mấy ngày qua, Hàn Đông đã đi khắp các nơi thuộc châu A Sơn, gặp các cán bộ tầng cơ sở và nói chuyện với dân chúng, như vậy mới có được cái nhìn toàn vẹn về diện mạo kinh tế của châu A Sơn, thậm chí là về tình hình cán bộ chính quyền.

Tổng thể mà nói, hiệu suất làm việc của cơ quan chính quyền châu A Sơn tương đối thấp, các phương diện như chấp hành chính sách cũng có chút chênh lệch so với những nơi khác. Đương nhiên, Hàn Đông cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, chủ yếu là vì ở châu A Sơn, quá nửa dân là dân tộc thiểu số, hễ liên quan tới dân tộc thiểu số là khi xử lý công việc các cấp cán bộ đều phải cẩn thận hơn, vì vậy cả bộ máy châu A Sơn đều bộc lộ có chút bảo thủ.

“Vấn đề này, cũng không thể chỉ trong một thời gian ngắn là có thể giải quyết được, nhìn điệu bộ của Mạc Hoành Thiên, có lẽ cũng không phải là người có chí tiến thủ. Dù La Lập Thanh có muốn làm một số chuyện lớn gì đó, thì cũng bị kiềm chế, hơn nữa cũng dễ bị người khác nắm được nhược điểm, cho nên con đường duy nhất của anh ta, đó chính là nghĩ ra biện pháp về phương diện kinh tế, khai thác cho tốt nguồn tài nguyên du lịch, tranh thủ làm ra thành tích ở trên phương diện này.”

Năm nay là năm 2000, bắt đầu từ năm sau, các tỉnh khu vực sẽ bắt đầu tiến hành tuyển cử nhiệm kỳ mới rồi, nói cách khác, La Lập Thanh chỉ có thời gian trì hoãn là 1 năm ở vị trí Chủ tịch châu, nếu anh ta có thể nắm bắt cơ hội, dùng thời gian một năm này tạo dựng được thành tích tốt, nói không chừng sang năm, anh ta vẫn có thể tiến thêm một bước về phía trước, trở thành Bí thư Châu ủy, vậy thì tiền đồ sẽ bước vào giai đoạn mới rồi.

Trong lúc Hàn Đông và La Lập Thanh đang nói chuyện, hắn đem cái suy nghĩ này nói một cách hàm súc, điều này cũng khiến trong lòng La Lập Thanh tràn đầy ý chí chiến đấu và hăng hái.

Chỉ cần làm nên thành tích, thêm vào đó quan hệ giữa Hàn Đông và Bí thư Phạm Đồng Huy cũng không tệ, như vậy chỉ cần đẩy đưa một chút, anh ta có thể tiến thêm một bước về phía trước, thực hiện tiến bộ.

Chiều ngày thứ sáu, cũng là ngày thứ tư Hàn Đông dẫn nhóm tới tìm hiểu châu A Sơn, mở hội nghị tọa đàm với Ủy ban nhân dân, Châu ủy châu A Sơn, tiến hành giao lưu về tình hình khảo sát mấy ngày qua, căn cứ vào tình hình khảo sát mấy ngày qua, trong số những nhà doanh nghiệp Hàn Đông đưa tới, đã có 13 nhà doanh nghiệp xác định được ý đồ đầu tư, chỉ chờ tiến thêm một bước bàn bạc mà thôi.

Việc này đối với châu A Sơn mà nói, là một tin tức không tệ.

Trên mặt La Lập Thanh tràn ngập nụ cười, các Phó chủ tịch châu khác cũng đều tươi cười rạng rỡ.

Cho dù là Bí thư Châu ủy Mạc Hoành Thiên, cũng vui vẻ tươi cười, bất kể nói thế nào, sự phát triển kinh tế của châu, đối với Bí thư Châu ủy như ông ta mà nói, cũng có chỗ hay. Tuy Mạc Hoành Thiên biết cái chức Bí thư Châu ủy của mình làm cũng chẳng được bao lâu nữa, dù sao mấy năm nay ông ta ở châu A Sơn cũng không làm nên được chút thành tích nào, vốn muốn từ phương diện sân bay A Sơn làm ra chút danh tiếng, kết quả lại thành ra một đống rối mù, lần này ông ta có thể giữ được cái ghế Bí thư Châu ủy, cũng là đã cố gắng hết sức nhất rồi, thêm vào đó Tỉnh ủy đang suy nghĩ về tính ổn định của châu A Sơn, cho nên mới không điều chỉnh vị trí của ông ta. Nhưng ông ta tin rằng, chỉ cần qua một thời gian trì hoãn và chờ đợi, Tỉnh ủy nhất định điều chỉnh vị trí của ông ta. Dù sao thì ông ta ngoài chuyện không có thành tích gì, tuổi tác cũng gần đến lúc rồi, tuy nói hiện tại cách thời gian ông ta làm chức cán bộ cấp Giám đốc sở lui về tuyến hai còn những ba năm nữa, nhưng sang năm lại trùng với thời gian bầu nhiệm kỳ mới, vậy thì Tỉnh ủy có thể khiến ông ta rời vị trí sớm hai năm cũng là điều bình thường.

Sau khi kết thúc hội nghị tọa đàm, Châu ủy đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu, coi như cảm ơn chuyến đi lần này của Hàn Đông.

Sau tiệc rượu, một đoàn người và xe đi về hướng thành phố Thục Đô.

Tối nay, mọi người đều ở lại Thục Đô, sau đó sẽ bay về thành phố Ninh Hải vào ngày mai.

Đến Thục Đô, đã là 9h30 tối, Hàn Đông kêu Vương Tĩnh bố trí chỗ nghỉ cho mọi người, rồi tìm một cái cớ để tới cư xá Ngọc Lan – nơi Kiều San San đang ở - tới cổng cư xá, Hàn Đông liền gọi điện cho Kiều San San.

- Hàn Đông, anh vẫn chưa đi ngủ sao?

Giọng Kiều San San có chút mệt mỏi, hiện tại bé con trong bụng cô cũng đã hơn bốn tháng, bụng cũng bắt đầu to lên, tuy nhiên cô cố gắng mặc đồ rộng, nên người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra điều gì, nhưng trạng thái, tinh thần…của cô, vẫn là khác xa một trời một vực so với trước đây.

Thời điểm nhận được điện thoại của Hàn Đông, Kiều San San đang ngồi trên giường, trên tay đang cầm một cuốn sách về nuôi dạy trẻ nhỏ, vừa nghe điện thoại, tay cô vừa vỗ nhè nhẹ vào bụng mình, mỉm cười ngọt ngào, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hàn Đông cười, nói:

- Em ở phòng số bao nhiêu? Tòa nhà số mấy?

- Anh hỏi chuyện này làm gì?

Kiều San San nghi hoặc, nói.

Hàn Đông đáp:

- Em cứ nói đi.

Kiều San San trong phút chốc nghĩ ra điều gì, giọng có chút trầm xuống:

- Anh…anh đang ở Thục Đô à?

- Haha, trước mặt anh có một bức tượng điêu khắc hoa ngọc lan rất lớn.

Hàn Đông nói.

- Thật không?

Kiều San San vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói, thả cuốn sách trong tay xuống, cô mau chóng xuống giường đi đôi dép trong nhà màu hồng vào, mới đi được mấy bước liền dừng lại, tòa nhà cô đang ở nằm ở phía trong, có tới bên cửa sổ cũng chẳng thể nào biết được tình hình ngoài cổng, ban nãy chỉ là vì cô quá phấn khích mà thôi, không kìm được muốn đi ngó một cái:

- Dạ, em ở phòng số 6, cầu thang số 2, tòa số 6.

- Được, anh lập tức lên chỗ em.

Hàn Đông nói, từ cổng lớn đi vào, bên trong cư xá xanh hóa môi trường rất khá, phía trong lại càng yên tĩnh, cư xá như vậy ở Thục Đô, giá tiền nhất định rất xa xỉ, nhưng với thu nhập của Kiều San San, thì cũng có thể tùy ý mua được.

- Con ơi, ba con đến rồi nè.

Trong phòng, vẻ mặt Kiều San San vô cùng hạnh phúc nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Tâm trạng Hàn Đông cũng có chút kích động, rảo bước lên lầu, có chút thở dốc, nhìn thấy Kiều San San đứng tựa ở bên cửa, vẻ mặt hạnh phúc vuốt ve bụng mình, trong lòng Hàn Đông chợt rung lên, tiến thêm vài bước, nhẹ nhàng ôm Kiều San San vào trong lòng.

Thời gian dường như ngưng đọng lại vậy.

Qua một lúc lâu, Kiều San San mới khẽ cử động, nhẹ nhàng nói:

- Hàn Đông, vào phòng ngồi đi.

Vài sợi lông tơ quét qua mặt Hàn Đông, tựa như có bàn tay bé nhỏ mềm mại đang vuốt ve trái tim Hàn Đông.

Hàn Đông nắm lấy tay Kiều San San, hai người ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại ở phòng khách, ánh mắt Hàn Đông từ đầu tới cuối không hề rời khỏi Kiều San San, còn như trong phòng bố trí ra sao, căn bản là hắn chẳng có thời gian mà chú ý.

Lúc đó Kiều San San bỗng nhiên phì cười, dịu dàng hỏi:

- Hàn Đông, sao anh không nói gì thế.

Hàn Đông nâng khuôn mặt Kiều San San lên, nói:

- Anh vui quá đi mất…

- Đúng rồi, Hàn Đông, anh thích con trai hay là con gái?

Vẻ mặt Kiều San San tình cảm dịu dàng nhìn Hàn Đông, nhưng trong mắt vẫn ẩn chút lo lắng.

Hàn Đông cười, nói:

- Chỉ cần là con anh, anh đều thích, nếu là con gái thì càng tốt, con gái nghe lời hơn, ngoan ngoãn hơn, có thể làm điệu cho con thật đẹp…

- Anh thật sự nghĩ như vậy sao?

Kiều San San rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Anh nghĩ như vậy đấy, em vẫn nghĩ là anh trọng nam khinh nữ à, anh mong bé con trong bụng em là con gái.

- Ừm! Cái này thì anh có thể hài lòng rồi, tuần trước em đã đặc biệt đi khám, là con gái.

Kiều San San dịu dàng nói.