Người Cầm Quyền

Chương 955: Bộ trưởng Nguyên đến thị sát




Phó bí thư Ngô Thời Hi bĩu môi không khách khí, nói:

- - Đồng chí Hiên Dật nói vậy sai rồi, công tác của thành phố Ninh Hải quan trọng, công tác của thành phố Biện Châu không quan trọng sao? Năng lực làm việc của đồng chí Tống Kiến Quốc xuất sắc, kinh nghiệm làm việc phong phú, làm việc vất vả ở chức vụ Phó chủ tịch thường trực thành phố Ninh Hải cũng khá lâu rồi, tôi thấy để anh ta đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thành phố Biện Châu là thích hợp nhất, về phần thành phố Ninh Hải, lẽ nào đồng chí Hiên Dật lại không có lòng tin về đồng chí Lam Nghiệp và đồng chí Hàn Đông sao? Chúng ta cần phải có lòng tin đối với bộ máy của thành phố Ninh Hải, tôi không tin thành phố Ninh Hải không có Tống Kiến Quốc thì không làm được việc, lại đi xuống dốc.

Ngô Thời Hi từng làm việc cùng với Tống Kiến Quốc mấy năm rồi, quan hệ rất tốt, sau đó Ngô Thời Hi phát triển tốt hơn một chút, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn không dứt. Lần trước vì có thể để cho Tống Kiến Quốc ngồi vào chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải, Ngô Thời Hi bỏ ra không ít công sức, nhưng tầm ảnh hưởng của người đứng phía sau Vương Vĩnh Ninh cũng không nhỏ, hai người giằng co không thôi mới khiến cho Trung ương trực tiếp can dự, kết quả để cho Hàn Đông ngồi vào vị trí Chủ tịch thành phố Ninh Hải.

Bây giờ chức Chủ tịch thành phố Biện Châu đang còn trống, mà Vương Vĩnh Ninh lại rút ra khỏi cuộc cạnh tranh, bởi vậy cơ hội của Tống Kiến Quốc rất lớn, Ngô Thời Hi lần này quyết tâm toàn lực ứng phó, đẩy Tống Kiến Quốc đi lên.

“Điều Tống Kiến Quốc đến thành phố Biện Châu, đối với người khác mà nói cũng rất ủng hộ, ngoại trừ một hai người, e là không có ai hi vọng Hàn Đông nắm thành phố Ninh Hải trong tay.” Ngô Thời Hi trong lòng thầm nghĩ, bởi vậy lần này ông ta tin rằng, ứng cử viên trên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định là Tống Kiến Quốc, chỉ cần định ra ứng cử viên, như vậy báo lên Ban Tổ chức Trung ương về cơ bản không có vấn đề gì.

Âu Dương Hiên Dật sắc mặt không thay đổi, ông ta nói:

- - Tôi vô cùng tin tưởng thành phố Ninh Hải, nhưng cũng không thể bởi vì vô cùng tin tưởng thành phố Ninh Hải là có thể tùy ý làm bậy. Một mặt Tống Kiến Quốc rất hiểu rõ tình hình của thành phố Ninh Hải, ông ta ở lại rất có lợi cho việc giữ ổn định bộ máy của thành phố Ninh Hải, thúc đẩy sự phát triển của thành phố Ninh Hải, ngoài ra chức vụ Chủ tịch thành phố Biện Châu cũng có thể lựa chọn một trong hai đồng chí khác hiểu rõ tình hình thành phố Biện Châu, đây không phải là một công đôi việc sao, sao nhất định phải điều từ thành phố Ninh Hải sang.

Ngô Thời Hi phản ứng gay gắt, nói:

- - Cán bộ của một nơi cứ bị giới hạn ở một khu vực, một địa phương lớn như vậy, chuyển tới chuyển lui hiểu rõ được tình hình, nhưng cũng bất lợi đối với công tác.

- - Từ tình hình trước mắt cho thấy, có chỗ nào bất lợi đâu?

Âu Dương Hiên Dật hỏi lại.

Ngô Thời Hi nhất thời nghẹn lời, mặt lập tức đỏ ửng lên, ông ta uống một ngụm trà lớn định phản bác lại.

Nhưng lúc này Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị mở miệng, nói:

- - Được rồi, không cần làm to chuyện nữa, mọi người tiến hành thảo luận ba người này, chủ yếu là lựa chọn ra ứng cử viên thích hợp làm Chủ tịch thành phố Biện Châu, đương nhiên ở phương diện khác cũng có thể căn cứ tình hình thực tế để điều chỉnh.

Ban đầu Ngô Thời Hi và Âu Dương Hiên Dật cãi nhau ầm ĩ, Tào Hoành Vị cảm thấy đau đầu, tuy nhiên rất nhanh ông ta bèn suy nghĩ thông suốt, Ngô Thời Hi và Âu Dương Hiên Dật đấu với nhau cũng tốt, người bên dưới nếu bất hòa, quyền phát biểu của Bí thư Tỉnh ủy ông ta mới nặng hơn.

Huống hồ có lúc mâu thuẫn xảy ra lại là chuyện tốt, còn tốt hơn so với mọi người lén lút giở trò.

Tào Hoành Vị nói xong, cuộc tranh cãi giữa Ngô Thời Hi và Âu Dương Hiên Dật coi như chấm dứt.

Tiếp theo hai gã Phó bí thư khác cũng lần lượt nói, Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành và Tào Hoành Vị đã sớm nhất trí ý kiến, tiến hành trao đổi ở mấy chức vị, bây giờ đương nhiên cũng đồng ý Tống Kiến Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Biện Châu.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trần Viêm Lâm lại đưa ra một ứng cử viên khác, chính là đương nhiệm Phó bí thư thành phố Biện Châu.

“Mọi người đều đã bày tỏ ý kiến, tổng hợp tình hình khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ, tôi cho rằng đồng chí Tống Kiến Quốc chắc chắn là ứng cử viên Chủ tịch thành phố Biện Châu thích hợp nhất, đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta thảo luận chỉ là ứng cử viên, còn phải được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương phê chuẩn, nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy ứng cử viên Chủ tịch thành phố Biện Châu sẽ quyết định như vậy, thứ 5 sẽ quyết định trên Hội nghị thường vụ, sau đó nhanh chóng báo lên Ban Tổ chức Trung ương phê chuẩn. Đối với việc đề cập đến thay đổi ứng cử viên, Ban Tổ chức cán bộ cũng phải nhanh chóng làm công tác chuẩn bị, đến lúc đó cùng thảo luận trên Hội nghị thường vụ.

- - Bí thư Tào, tôi có ý kiến.

Âu Dương Hiên Dật nói.

- - Mời đồng chí Hiên Dật nói.

Tào Hoành Vị nhìn lão ta, không hiểu Âu Dương Hiên Dật lại đưa ra chuyện gì, ông ta biết ai đứng đằng sau Âu Dương Hiên Dật, đương nhiên cũng không hy vọng quan hệ với Âu Dương Hiên Dật trở nên bế tắc.

Âu Dương Hiên Dật nói:

- - Sự việc dính líu đến thành phố Ninh Hải, mọi người đều biết tính quan trọng của công tác Đảng ủy Công an là không thể nghi ngờ, mà chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ninh Hải mấy năm này đều không bổ nhiệm chức Phó, điều này gây nên ảnh hưởng không tốt đối với lãnh đạo và chỉ đạo công tác của các ban ngành như Công an, Kiểm sát, Tòa án, theo đà phát triển không ngừng của kinh tế xã hội, mâu thuẫn xã hội cũng nhiều vô kể, tác dụng của công tác Đảng ủy Công an càng rõ rệt. Nếu điều chỉnh lần này của Tỉnh ủy đã dính líu đến thành phố Ninh Hải, tôi thấy cùng giải quyết vấn đề này cho xong.

Tào Hoành Vị trong lòng kích động, không khỏi liếc nhìn Âu Dương Hiên Dật một cái.

Bây giờ Tào Hoành Vị đã hiểu rồi, hóa ra mục đích thực sự của Âu Dương Hiên Dật ở đây, lão ta hẳn là biết rằng trong cuộc hội ý Bí thư, cho dù lão ta đưa ra phản đối đề cử Tống Kiến Quốc, cũng không thể thay đổi thế cục cuộc hội ý Bí thư, hơn nữa Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cũng là người của mình nắm giữ, cho nên lão ta đề xuất ý kiến phản đối, vốn là có dụng ý khác, đó là chức vị Phó bí thư ở thành phố Ninh Hải.

Chuyện này chủ yếu là ban đầu Lam Nghiệp vì muốn nắm giữ tốt hơn thế cục của thành phố Ninh Hải, cứng rắn bố trí chức vị Phó bí thư này cho Ủy viên thường vụ Thành ủy Chu Tân phụ trách quản lý công tác Khu công nghệ cao, mà Bí thư Đảng ủy Công an cũng đành phải nhàn rỗi, từ tình hình của mọi phương diện hiện tại, vấn đề này cũng cần phải giải quyết.

- - Ừ, chuyện này đến lúc đó thảo luận trong Hội nghị thường vụ đi.

Tào Hoành Vị cũng không thể hiện phản đối hay ủng hộ, Âu Dương Hiên Dật đã đưa ra ý tưởng này, vậy lão ta chắc chắn phải tự mình cố gắng, đến lúc đó mình tùy theo tình hình rồi định đoạt, dù sao chỉ là một chức vụ Phó bí thư, điều chỉnh hay không cũng đơn giản.

Tin tức về cuộc hội ý Bí thư Tỉnh ủy nhanh chóng được truyền ra.

Hàn Đông biết được tin tức này, liền biết rằng Tống Kiến Quốc đã được quyết định là sẽ rời khỏi thành phố Ninh Hải rồi, dù sao lần này Tỉnh ủy có thể nhanh chóng nhất trí ý kiến, như vậy báo lên Ban Tổ chức Trung ương chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Như vậy ai sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực thành phố Ninh Hải? Theo Hàn Đông thấy, Tống Kiến Quốc đi rồi, như vậy tốt nhất để Lôi Hữu Hạ thay thế vị trí của Tống Kiến Quốc, như vậy ít ra sẽ không thay đổi sự khống chế của mình đối với Ủy ban nhân dân thành phố.

Về phần Hội nghị thường vụ Thành ủy, biến số sẽ lớn rồi.

Nhưng chỉ một Tống Kiến Quốc đi, cho dù Ủy viên thường vụ Thành ủy mới tới đứng về phía Lam Nghiệp cũng không thể giúp cho Lam Nghiệp thay đổi được thế cục.

“Chỉ có điều Tỉnh ủy sẽ không quyết định theo cách nghĩ của mình.” Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, trong lòng có chút bực tức.

Nếu chỉ là tranh đấu trong phạm vi thành phố Ninh Hải, Hàn Đông cũng có thể dễ dàng nắm bắt được, nhưng nếu tỉnh nhúng tay vào, hắn đành phải bó tay không có cách nào. Dù sao thế lực nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Việt cũng không mạnh lắm, mà ở giữa lại cách một Tỉnh ủy Giang Việt, cho dù đại lão nhà họ Hàn cũng không tiện can dự quá nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Thư ký Vương Lập Bình đến báo cáo nói Tống Kiến Quốc đến.

Hàn Đông cười cười, đứng lên đi đến cửa nghênh đón.

- - Chủ tịch thành phố Hàn…

Tống Kiến Quốc hai tay bắt lấy tay Hàn Đông, dường như có chút luyến tiếc.

- - Phó chủ tịch thành phố Kiến Quốc, chúc mừng anh, nghe nói Tỉnh ủy chuẩn bị đề cử anh đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Biện Châu, thành phố Biện Châu là thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Giang Việt chúng ta, Phó chủ tịch thành phố Kiến Quốc đến Biện Châu nhất định có thể phát triển mạnh.

- - Chủ tịch thành phố Hàn, sự việc quá đột ngột, tôi cũng không ngờ đến.

- Tống Kiến Quốc thở dài một hơi, nói:

- - Tuy rằng thời gian làm việc cùng với Chủ tịch thành phố Hàn không nhiều, hơn nữa tôi cũng từng có hiểu lầm với Chủ tịch thành phố Hàn, trong lòng từng không thoải mái, nhưng thông qua làm việc cùng nhau, cảm thấy Chủ tịch Hàn rất đáng để tôi học tập ở nhiều phương diện, tôi cũng mong rằng có thể cùng làm việc với Chủ tịch thành phố Hàn.

Hàn Đông cười ha hả, nói:

- - Phó chủ tịch thành phố Kiến Quốc, anh lần này thăng chức là việc tốt, mặc dù tôi cũng luyến tiếc, nhưng tôi thấy mừng cho anh, về sau chúng ta là thành phố anh em, còn phải tăng cường giao lưu và trao đổi thêm nữa.

Tống Kiến Quốc gật đầu, nói:

- - Chủ tịch thành phố Hàn nói đúng, tất cả đều phải nhìn về phía trước, về sau tôi còn phải thỉnh giáo học tập Chủ tịch thành phố Hàn.

Ông ta nói những lời này là từ tận đáy lòng, ông ta nhận được tin tức vấn đề thăng tiến lần này của mình không lớn, lập tức phải rời khỏi thành phố Ninh Hải, như vậy về sau cơ hội xung đột với Hàn Đông sẽ không còn nữa, đối với cán bộ cấp Thứ trưởng trẻ tuổi có tiềm lực phát triển vô cùng mạnh mẽ như vậy, quan hệ với hắn cũng tốt, nói không chừng lúc nào đó có thể dùng đến. Đúng lúc mình cũng cần hợp tác với hắn, như vậy nhân dịp rời đi, nói vài lời từ đáy lòng, kéo quan hệ gần gũi hơn, cũng là chuyện hợp lẽ.

Hàn Đông cảm thấy Tống Kiến Quốc tâm tính thay đổi rất nhiều, mỉm cười, nói:

- - Phó chủ tịch thành phố Kiến Quốc, về sau chúng ta giao lưu nhiều hơn, cùng nhau trao đổi.

Người phải điều đi rồi, mọi việc trước kia cũng bỏ qua. Mặc dù ban đầu Tống Kiến Quốc không qua lại với Hàn Đông, cũng mang đến cho Hàn Đông phiền toán nhất định, nhưng sau đó Tống Kiến Quốc lại rất ủng hộ công tác của Hàn Đông.

Hai người nói chuyện rất lâu, Tống Kiến Quốc rời khỏi không bao lâu thì điện thoại của Hàn Đông vang lên, nhìn xem thì là Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương Lợi Đông gọi tới.

Nghe điện thoại liền nghe thấy Dương Lợi Đông nói:

- - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Dương Lợi Đông, mời anh đến ngay phòng họp Thành ủy tham dự cuộc hội ý khẩn cấp, vừa mới nhận được thông báo, Bộ trưởng Nguyên ở Bộ Công an sẽ đến thị sát công tác ở thành phố Ninh Hải vào ngày kia.

- - Được, tôi lập tức đến ngay.

Hàn Đông nói, đặt điện thoại xuống, trên mặt Hàn Đông không khỏi nở một nụ cười.

Nguyên Hằng Kiện sao lại bỗng nhiên đến thành phố Ninh Hải thị sát công tác?

Làm Ủy viên Bộ Chính trị Trung ương, Uỷ viên Quốc hội kiêm Bộ trưởng, Bí thư Đảng ủy Bộ Công an, Nguyên Hằng Kiện đã dần dần trở thành người phát ngôn cho lực lượng của một thế lực, rất nhiều người cho rằng ông ta sẽ vào Ủy viên thường vụ Trung ương khóa sau.

Bởi vậy đối với sự xuất hiện của ông ta, không ai dám coi thường, phỏng chừng Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị cũng sẽ chạy tới gặp ông ta.

Chỉ có điều Nguyên Hằng Kiện đến quá đột ngột, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Đông có chút nghi hoặc.