Người Cầm Quyền

Chương 96: Việc này không dễ làm




Khi Xa Tịnh Chương đi vào phòng thẩm vấn số ba, lúc này Hàn Đông đang ngồi trên mặt ghế, hai tay bị trói ngược ra sau, hai tên cảnh sát kia đang bàn bạc với nhau điều gì đó. Khi thấy Xa Tịnh Chương tiến vào phòng thì hai tên cảnh sát đứng thẳng người, sau đó căng thẳng nói:

- Cục trưởng Xa...

Vừa rồi khi Hàn Đông bị còng trên ghế thì đã nói ra thân phận của mình, hai tên cảnh sát nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám làm gì Hàn Đông, đang thương lượng với nhau xem nên làm thế nào thì Xa Tịnh Chương đã đến, như vậy có thể thấy Hàn Đông không nói dối, vì vậy mà bọn họ rất căng thẳng.

- Bở còng ra.

Xa Tịnh Chương trầm mặt nói, một tên cảnh sát tiến lên mở còng cho Hàn Đông, sau đó đứng sang bên cạnh.

Hàn Đông cười nói:

- Cục trưởng Xa, tay của tôi thì dễ mở ra, nhưng tay của hai người còn lại thì rất khó.

Hàn Đông khẽ vung cổ tay mỏi nhừ, vì muốn để cho Lữ Nam Phương phát huy, hắn không cần phải làm gì cho mệt.

Xa Tịnh Chương nhìn hai tên cảnh sát sau đó tiến lên nói với Hàn Đông:

- Cậu yên tâm, cục công an huyện nhất định sẽ xử lý nghiêm túc vụ này.

Hàn Đông cười nói:

- Tôi tin tưởng cục trưởng Xa, nhưng cục trưởng nên đưa đến ba phần cơm trước đã.

Hàn Đông thấy có lẽ sự việc sẽ khó thể giải quyết trong thời gian ngắn, vì thế mới có ý lấp đầy bụng rồi nói sau.

Xa Tịnh Chương nói:

- Thế này đi, tôi mời các cậu ra ngoài dùng cơm.

Tuy nhóm người Lữ Nam Phương là do Mã Minh Tông bắt về nhưng Xa Tịnh Chương là phó cục trưởng thường vụ, nếu nói không có trách nhiệm thì là giả, hơn nữa hắn còn muốn nhân cơ hội mà kết giao với Lữ Nam Phương.

Hàn Đông hiểu ý của Xa Tịnh Chương nhưng cũng muốn để cho Lữ Nam Phương giải tỏa cơn tức mới được, vì vậy mới nói:

- Cục trưởng Xa, đi ra phòng làm việc của anh dùng cơm, còn có một chuyện, chúng tôi đều đã bị bắt đến, sao còn chưa thấy đám người gây sự kia đến đây?

- Còn không mau đi mua ba phần ăn?

Xa Tịnh Chương trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát, sau đó cùng Hàn Đông đi đến hai phòng thẩm vấn còn lại. Vì Xa Tịnh Chương xuất hiện mà Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không cũng không bị đánh, nhưng bọn họ còn chưa chịu mở còng, nhàn nhã ngồi trên ghế.

Lữ Nam Phương thấy Hàn Đông tiến vào thì giơ hai tay nói:

- Anh Đông, thấy thế nào, có quá đáng không?

- Rất quá đáng.

Hàn Đông tức giận nói:

- Thấy thế nào, thoải mái không?

- Không thoải mái cũng không còn cách nào khác, anh Đông, tôi xem như có thêm chút kiến thức, đám cảnh sát huyện Phú Nghĩa đúng là ổ thổ phỉ, tôi bị đánh vài đấm, đập vài quyển sách, tính đa dạng thật sự không kém.

Hai tên cảnh sát bên cạnh tái mặt, trong lòng rất bất an, đầu thiếu chút nữa đã rũ xuống ngực.

Hàn Đông có chút sững sốt, sau đó lại ân cần hỏi:

- Cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?

Lữ Nam Phương nói:

- Không có việc gì, còn chưa chết, nhưng chỗ này thở không ra hơi, có chút khó chịu.

Ngưu Chí Không nhàn nhạt nói:

- Tôi cũng lần đầu tiên được nếm trải tình huống này, xem ra hoàn cảnh đầu tư ở huyện Phú Nghĩa không quá lạc quan.

Hàn Đông nói:

- Được rồi, chúng ta dùng cơm trước, chuyện còn lại để nói sau.

- Đúng đúng...

Xa Tịnh Chương cũng gật đầu nói:

- Hai vị yên tâm, cục công an huyện Phú Nghĩa nhất định sẽ cho ra câu trả lời thích đáng, mời hai vị đến phòng làm việc của tôi dùng cơm.

Mã Minh Tông đi đến, trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng, hắn quét mắt nhìn Hàn Đông, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, sau đó nghiêm túc nói:

- Cục trưởng Xa, bọn họ đánh người trọng thương, tôi đang tiến hành thẩm vấn bọn họ, sao anh...

Lữ Nam Phương trợn mắt nói:

- Cái gì là đánh người trọng thương, tôi còn bị đánh bị thương, không thấy trên đầu tôi đeo gạc sao? Còn điện thoại của tôi cũng bị đánh hỏng, các người không bắt người tình nghi còn muốn thẩm vấn người bị hại, cục công an này rốt cuộc do nhà ai mở ra?

Xa Tịnh Chương trầm giọng nói:

- Cục trưởng Mã, anh nên cho tôi lời giải thích, hơn nữa còn phải lập tức đi bắt kẻ gây tai họa lại cho tôi.

Xa Tịnh Chương rất nắm chắc vấn đề, coi như muốn dùng nó để làm khó cho Mã Minh Tông.

Nào ngờ Mã Minh Tông cũng rất nắm chắc, vì hắn đã biết từ trong miệng của Liêu Hiểu Binh, kẻ bị đánh là đứa con Tào Tiểu Mao của thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp Tào Đạo Tịnh. Lần này Xa Tịnh Chương có thể cho rằng chỉnh được mình, chỉ sợ là sai rồi, vì vậy hắn ưỡn ngực nói:

- Cục trưởng Xa, đối phương đang tiếp nhận trị liệu trong bệnh viện trung y, hơn nữa bọn họ là người bị hại, bắt lại cũng không phù hợp.

Mã Minh Tông vừa nói vừa đào ra một cái hố, tuy hắn trên miệng nói không đồng ý bắt người lại tiết lộ hành tung của Tào Tiểu Mao ra ngoài, để cho Xa Tịnh Chương phái người đi bắt lại. Như vậy đến lúc Tào Đạo Tịnh làm khó thì hắn sẽ ở bên cạnh phát lực, họ Xa kia không chết mới lạ.

Xa Tịnh Chương biết rõ Mã Minh Tông sẽ không nghe lời mình, vì vậy hừ lạnh nói:

- Hừ, tôi sẽ cho người bắt bọn họ lại.

Lữ Nam Phương dùng giọng kỳ quái nói:

- Các người cứ chậm rãi mà bắt bớ, không phải nói sẽ dùng cơm sao?

Đúng lúc hai tên cảnh sát bưng thức ăn lên, Xa Tịnh Chương lên tiếng:

- Tốt, đến phòng làm việc của tôi dùng cơm.

Xa Tịnh Chương nói xong thì tiến lên phía trước dẫn đường đi về phía phòng làm việc của mình, không quan tâm đến Mã Minh Tông.

Nhìn bóng lưng của đám người Xa Tịnh Chương, Mã Minh Tông cười hì hì chạy về phòng làm việc, hắn tìm ra điện thoại của nhà Tào Tiểu Mao. Sau khi điện thoại nối thông, hắn dùng hai tay cầm micro, khẽ cúi ngưới, giống như lãnh đạo đang đứng ở trước mặt vậy.

- Alo, là ai vậy?

Trong điện thoại truyền ra âm thanh uy nghiêm của Tào Đạo Tịnh, Mã Minh Tông lại cúi người xuống thấp một chút, hắn cười lấy lòng nói:

- Chào bí thư Tào, tôi là Tiểu Mã, lời nhắn nhủ của anh trước đó thật sự rất khó làm.

- Có chuyện gì xảy ra?

Tào Đạo Tịnh rất mất vui, hắn biết con mình bị đánh ở huyện Phú Nghĩa, tuy không phải bị thương nặng nhưng có lẽ cũng bầm dập, vì vậy mà cực kỳ tức giận. Vừa đúng lúc phó chủ tịch cục công an huyện Phú Nghĩa là Mã Minh Tông điện thoại đến báo cáo, hắn đã yêu cầu nghiêm trị đối phương, hắn không ngờ còn có phiền toái, không phải là vài tên cố ý đánh người sao?

Mã Minh Tông cẩn thận nói:

- Vưa rồi phó cục trưởng Xa Tịnh Chương đã đến, không những đưa ba tên tình nghi đến phòng làm việc dùng cơm, hoăn nữa còn sắp xếp người bắt Tiểu Tào, điều này, tôi...Tôi cũng không có cách nào khác.

- Đáng giận.

Tào Đạo Tịnh phẫn nộ vỗ bàn, hắn trầm giọng nói:

- Đây không phải là cảnh sát và tội phạm cấu kết sao? Xem ra hệ thông tư pháp của huyện Phú Nghĩa phải chỉnh đốn mới được, tốt lắm, tôi sẽ điện thoại cho Xa Tịnh Chương.

Trong phòng làm việc của Xa Tịnh Chương, ba người Hàn Đông đang dùng cơm, phần cơm hai vị cảnh sát mua về cũng không tệ, Hàn Đông ăn rất say sưa, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không còn đang bị còng, vì vậy mà dùng muỗng không được tự nhiên, nhưng bọn họ ương ngạnh không chịu tháo ra. Thừa lúc ba người dùng cơm, Xa Tịnh Chương cầm điện thoại bố trí nhân thủ đi bắt người.

- Hai vị, tôi thấy các vị nên tháo còng ra dùng cơm.

Xa Tịnh Chương đặt điện thoại xuống nói, hắn cũng không có cơ hội hỏi Hàn Đông xem trong hai người này ngoài một vị là người thừa kế của tập đoàn Kỳ Vọng thì người còn lại có thân phận là gì, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đông thì cũng yên tâm hơn.

- Tút, tút, tút...

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Xa Tịnh Chương tranh thủ nhấc điện thoại:

- Alo, tôi là Xa Tịnh Chương...

- Tôi biết anh là Xa Tịnh Chương.

Tào Đạo Tịnh dùng giọng bất thiện nói:

- Tôi là Tào Đạo Tịnh, huyện Phú Nghĩa có chuyện gì xảy ra? Người bị tình nghi được vào dùng cơm ở phòng làm việc của cục trưởng là sao? Tôi muốn hỏi Tưởng Đức Quân đang chỉ đạo công tác như thế nào?

Tào Đạo Tịnh nói xong thì cúp điện thoại, lại gọi điện thoại đến thẳng nhà của bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân của huyện Phú Nghĩa.

Trên trán Xa Tịnh Chương vã mồ hôi hột, hắn cười khổ nói:

- Hàn Đông, việc này không dễ làm.