Người Cha Nhặt Được

Chương 14




Kham Thanh Thanh - mẹ nuôi của Đóa Nhi, là bạn thân từ nhỏ của Dung Tư Lam. Từ hồi học tiểu học họ đã bắt đầu là bạn học của nhau, cho mãi đến khi tốt nghiệp trung học, bởi vì chuyện liên quan đến Đóa Nhi nên Dung Tư Lam không học lên đại học. Còn Kham Thanh Thanh, từ sau khi tốt nghiệp đại học thì đã đến làm trợ lý thư ký Tổng giám đốc cho công ty bất động sản Doãn thị, kỳ thật thì ngay cả với thư ký Bùi Trọng, hai người vẫn luôn là bạn tốt.

Quan hệ của Đóa Nhi và Thanh Thanh rất thân thiết, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n vừa xuống xe, cô bé liền giãy ra khỏi tay Tư Lam chạy thẳng ngay tới về phía cầu thang của nhà Thanh Thanh, không may bị dẫm lên một hòn đá nhỏ, cô bé liền bị ngã oạch một cái.

Đóa Nhi hừ hừ vài tiếng, tựa như muốn khóc. Tư Lam dừng bước, đứng đó lớn tiếng cổ vũ cô bé, "Đóa Nhi, dũng cảm một chút, tự mình đứng lên!"

"Đóa Nhi... đau đau lắm!" dღđ☆L☆qღđ Tiểu Đóa Nhi quỳ rạp trên mặt đất ăn vạ.

Một bóng người cao lớn lướt qua Tư Lam, vượt lên trước đỡ Đóa Nhi dậy, anh còn ngồi xổm xuống, cẩn thận thổi giúp cô bé cát bụi bám trên đầu gối. Vì Đóa Nhi mặc chiếc váy ngắn cho nên nơi đầu gối hơi bị trầy da.

"Tốt lắm, không bị chảy máu!" Trên mặt anh nở một nụ cười ôn hòa.

Dung Tư Lam cũng chạy tới, ôm lấy Đóa Nhi, nhìn người đàn ông nói, "Cám ơn anh!"

Người đàn ông cười cười, "Không cần đâu!"

Khi anh cười rộ lên giống như ánh nắng mùa xuân, cảm giác thật ấm áp.

Người đàn ông như vậy so với đại sắc lang kia thoạt nhìn vừa tao nhã vừa có khí chất hơn, thoạt nhì đã biết người này đọc sách nhiều hơn. Bất giác Dung Tư Lam lại mang người này ra để so sánh với Doãn Tiêu Trác ...

"Tư Lam, anh họ! Thế nào mà hai người lại thành một đoàn cùng đến thế này ? Hai người quen biết nhau sao?"

Tư Lam quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, Thanh Thanh vừa vặn đi từ cửa thang lầu ra .

"Không, không quen biết!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tư Lam cuống quít giải thích.

"A, chúng tôi chỉ trùng hợp gặp nhau thôi, Thanh Thanh, là bạn em sao? Sao em lại không giới thiệu một chút nhỉ?"

Gió thổi làm mái tóc đỏ của Tư Lam bay rối tung lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Cả hình dáng, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt trong veo của cô dưới ánh mặt trời nhìn rất đẹp mắt.

Trong lúc đó, ánh mắt của Thanh Thanh quét qua quét lại từ Tư Lam qua anh họ của mình, ngầm hiểu, cười nói, "Đây là Dung Tư Lam bạn của em. Tư Lam, đây là anh họ của tớ, Kham Thanh Dư, mới từ nước Mĩ trở về, anh ấy học tiến sĩ ở bệnh viện Maria nổi tiếng đó!"

Trong con ngươi của Kham Thanh Dư chứa đựng sự cưng chiều, trừng mắt liếc nhìn Thanh Thanh, "Có ai lại khoe khoang như em không? Không biết xấu hổ!"

Từ nhỏ Dung Tư Lam đã từng nghe Thanh Thanh lải nhải rằng cô có một người anh họ giỏi giang đến mức nào, quả thực anh chính là thần tượng của Thanh Thanh, không ngờ rằng hôm nay rốt cục cô lại được gặp anh. Cô cười cười, "Hóa ra anh là anh họ của Thanh Thanh! Ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu!"

Kham Thanh Dư nháy mắt một cái, " Ngưỡng mộ đã lâu?"

"Đúng vậy ạ!" Dung Tư Lam che miệng mà cười, "Tai của em đã bị tên của anh quấy rầy vài chục năm nay rồi !"

Kham Thanh Dư cười ha ha, "Tất cả đều là công lao của cô nhóc Thanh Thanh này đây!"

"Đúng vậy đấy ạ! Anh là thần tượng của em đó!" Thanh Thanh đón Đóa Nhi từ trên tay của Tư Lam, nhìn về phía Kham Thanh Dư mở to hai mắt, "Anh họ, sau đây bạn của em còn phải đi làm, hay là anh đưa cô ấy đi đỡ một đoạn đường được không, tránh cho cô ấy bị đi làm muộn!"

Dung Tư Lam lập tức hiểu ngay ý tứ của Thanh Thanh. Chuyện mà cô nhóc kia quan tâm nhất thực sự chỉ có chuyện đại sự cả đời của cô, dường như bạn cô sợ rằng cô không gả đi được, cứ có cơ hội là giới thiệu bạn trai cho cô.

"Không biết Dung tiểu thư có cho tôi cơ hội để tôi phục vụ hay không vậy?" Kham Thanh Dư mỉm cười nhìn cô vẻ rất chân thành.

Sự chân thành ấy làm cho Dung Tư Lam không thể nào cự tuyệt được. Cô cũng đành mỉm cười lại: "Cám ơn anh Kham, anh là anh họ của Thanh Thanh, nhưng không biết em có thể gọi anh như vậy được không ạ?"

"Đương nhiên rồi, tôi cũng có thể gọi cô là Tư Lam được chứ?" Dung Tư Lam thực sự rất gần gũi thân thiết làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, nụ trên cười khóe môi càng thêm ôn nhu.

Dung Tư Lam làm phục vụ ở một nhà hàng mới mở, tốc độ xoay vòng ở nhà hàng này rất lớn, khách tới đây đều là Hào Môn Quý tộc, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy mình đối lập với bọn họ, cũng không thấy bản thân mình hèn mọn. Cầm chút tiền lương gầy còm do mình dùng sức lao động của mình kiếm ra, cô thấy thỏa mãn mà vui vẻ, duy nhất, cô chỉ lo lắng cho Đóa Nhi. . .

Khi Kham Thanh Dư đưa Dung Tư Lam đến nơi làm còn kém mười phút nữa cô mới phải thay ca. Cô thở phào nhẹ nhõm, bình thường hàng ngày cô đều như đánh trận vậy, còn thỉnh thoảng có bị muộn một chút, có người đưa đi thật tốt!

"Buổi tối mấy giờ cô tan tầm? Tôi tới đón cô, thuận tiện đưa luôn cả tiểu công chúa đến cùng!" Kham Thanh Dư cẩn thận cúi người cởi giây nịt an toàn ra cho cô, vừa dùng những lời nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng nói với cô.

Cự ly giữa hai người đột nhiên sát lại gần nhau hơn. Dung Tư Lam thoáng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, áo sơ mi của anh và áo T- Shirt của cô cọ sát vào nhau, mặt của cô nhanh chóng đỏ rực, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới mấy bận tiếp xúc thân mật với Doãn Tiêu Trác. . .

"Làm sao vậy?" Kham Thanh Dư thoáng nhìn thấy vẻ mặt cô đỏ hồng nên có chút kinh ngạc, đồng thời cảm phục sự trẻ trung của cô, dáng vẻ này mà là của người đã sinh con rồi sao?

"Không có việc gì đâu, tôi sẽ tự mình trở về, cám ơn anh!" Cô vội vàng xuống xe, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào nhà hàng.

Cô nhanh chóng thay đổi quần áo lao động, vừa vặn thời gian đến giờ thay ca, ngay lập tức đã có khách gọi món.

Cô cầm thực đơn đi tới. Phía xa, một cô gái xinh đẹp trang điểm đủ làm thu hút ánh mắt của người khác đang gọi. Ngồi đối diện với cô gái là một người đàn ông, bóng lưng cực kỳ phóng khoáng, dường như có chút quen thuộc, nhưng cô lại nhớ không nổi là ai, đã gặp ở nơi nào.

Đồng thời, cô cũng phát hiện hôm nay nhà hàng thật sự rất ít người, cũng chỉ có hai người bọn họ. Cô níu lại một người phục vụ vừa đi qua bên mình: "Tại sao hôm nay nhà hàng buôn bán có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

Người phục vụ kia nở nụ cười, "Nào có phải không tốt, là do hai người này bao hết nhà hàng! Đưa thực đơn tới nhanh một chút đi!"

"A!" Dung Tư Lam như có điều suy nghĩ, hai người ăn cơm bao cả nhà hàng? Tiền nhiều quá nên không có chỗ để tiêu à? Ngu ngốc!

"Tiên sinh, xin hỏi có thể gọi món được chưa ạ?" Dung Tư Lam lấy được giấy bút, nhìn cũng không nhìn hai người này.

Doãn Tiêu Trác cúi đầu, mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu lên, gặp ngay mái tóc màu hồng, một mái tóc màu hồng như vậy trong ký ức của anh chỉ có một người mới có!

"Gà tây" Anh thảng thốt kêu lên, gặp lại cô ở nơi này, anh vừa có chút kinh ngạc, lại vừa có chút vui mừng.

Cùng lúc, trong trí nhớ của cô cũng chỉ có một người đã từng gọi cô là Gà tây như thế! Ngoài sự kinh ngạc, trên gương mặt của cô xuất hiện một nụ cười cực lớn, "Đại sắc lang!"

Trên mặt Doãn Tiêu Trác lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, nếu trong nhà khi chỉ có cô và anh, cô gọi anh là đại sắc lang, anh cũng công nhận. Nhưng lúc này trong trường hợp ở giữa công chúng, tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc Doãn thị chứ!