Người Chồng Máu Lạnh

Chương 287




” Lê Duệ Húc…” Tề Trữ San buông con dao trong tay xuống, Duệ Húc cũng thả tay ra, hắn dùng bàn tay đầy máu ôm lấy con, cẩn thận để đầu Bao Bao đựa vào ngực mình, hắn không muốn cho Bao Bao nhìn thấy chuyện đang xảy ra, những chuyện như này đối với một đứa trẻ là quá mức tàn khốc, hắn không muốn đôi mắt trong veo của con mình nhìn thấy những thứ dơ bẩn này, cũng không muốn để thằng bé nhìn thấy máu. ” Lê Duệ Húc, em biết anh đang lừa em, những chuyện quá khứ, làm sao có thể lặp lại được, cho nên… Húc…” Giọng nói của cô đột nhiên trở nên thật mềm mại, lại khiến cho người ta có cảm giác run sợ. “Húc, anh nói là chúng ta sẽ cùng nhau rời đi sao? Được. Chúng ta rời đi.. Rời khỏi thế giới này.” Đột nhiên cô hướng về phía trước, trong mắt như phát sáng.. Duệ Húc ôm chặt Bao Bao vào lòng, thật không ngờ Trữ San sẽ điên thành như vậy. “Húc, cẩn thận..” Vệ Thần hét to một tiếng rồi lập tức chạy tới, Tề Trữ San dùng sức đẩy mạnh về phía trước, Duệ Húc quay người lại, phía sau hắn là biển bao la bát ngát. Có những lúc biển thật yên bình, nhưng cũng có lúc biển trở nên điên cuồng… Giống như bây giờ… ‘Lạc Lạc’.. Cuối cùng ánh mắt của Duệ Húc dừng trên người Tử Lạc, hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, trong gió biển, cả người hắn từ từ ngã xuống… Nếu phải chết, bọn họ sẽ cùng chết, đừng bỏ cô lại một mình….Đừng… Bùm một tiếng, âm thanh thật lớn vang lên… Tiếp đó là một tiếng phịch, một Trữ San đang điên cuồng liền không tin những gì xảy ra trước mắt, cả người quỳ sụp xuống. “Tề Trữ San, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn, cô dám làm tổn thương đến bọn họ,.. Cô mà cũng dám…” Trong tay Vệ Thần có một khẩu súng lục đen xì, không ai có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Vệ Thần, giống như một ác ma, họng súng chỉ thẳng về phía ngực Trữ San, bờ môi Trữ San không ngừng run lên, một chút âm thanh cũng không có, bên dưới sóng biển vẫn vỗ vào đá thật tạo nên những âm thanh to lớn, đáng sợ. Cô nhìn mặt biển trước mặt, máu trên ngực không ngừng chảy ra, cô sẽ chết sao… Như vậy cũng tốt, có người đó chết cùng cô. Cô cũng không cảm thấy thua thiệt… “Húc..” Vệ thần lại gào to một tiếng… Cách đó không xa mặt biển, một người đàn ông đi tới, toàn thân ướt đẫm, một thân hình bé nhỏ ôm chặt lấy người hắn, nước biển không ngừng từ tóc chảy xuống. Nước chảy xuống mặt, xuống người, chỉ có ánh mắt màu trà kia, có sự kiên định khác thường. ” Chú chú…” Bánh Bao Nhỏ dựa đầu vào bờ vai hắn. “Chú chú, Bao Bao không sợ,” Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo Duệ Húc, gương mặt hồng hồng đáng yêu, thoáng hiện nét tươi cười. ” Uhm. Chú chú biết. Bánh Bao Nhỏ là một đứa bé ngoan, một đứa bé đáng yêu nhất.” ” Chú chú, Bao Bao yêu chú…” Gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao không ngừng cọ cọ vào lồng ngực Duệ Húc, Duệ Húc cười, “Chú cũng rất yêu Bánh Bao Nhỏ…” Tề Trữ San nhìn Lê Duệ Húc cùng Bánh Bao nhỏ từng bước đi về phía Tô Tử Lạc, ánh mắt của cô mở thật to, trên gương mặt là sự không cam lòng, là sự hung ác tột cùng… Nhưng cô chỉ có thể dựa vào tảng đá, hận ý trong mắt dần dần bị bóng đêm thay thế… Tất cả bất hạnh của cô ngày hôm nay… Đều do một tay cô tạo thành… “Húc..” Vệ Thần vội vàng đi tới, cất khẩu súng vào trong túi áo trong, rồi đưa tay muốn ôm lấy Bánh Bao Nhỏ trong lồng ngực Duệ Húc. “Húc, anh không sao chứ?” Vệ thần lo lắng hỏi, Lê Duệ Húc lắc đầu, mặt hắn đã tái mét, bộ dạng không hề giống câu trả lời của hắn. Hắn ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, đi về phía Tô Lạc, lại nghe được tiếng nói sợ hãi của Vệ Thần. “Húc, lưng của anh..” Giọng nói Vệ Thần run run, tay hắn chỉ vào lưng của Lê Duệ Húc, cảm giác tay chân mình bắt đầu lạnh đi. “Tôi sẽ không chết.” Lê Duệ Húc thản nhiên nói xong, không để ý vết thương trên người. Hắn đi tới bên cạnh Tô Tử Lạc, sau đó ngồi xổm xuống, đặt Bánh Bao Nhỏ xuống,” Bảo bối ngoan, mau gọi mẹ đi, mẹ cháu rất nhớ cháu.” Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đáng yêu của Bánh Bao Nhỏ,”Thần, đưa áo của anh cho tôi,” Hắn đưa tay ra, mà Vệ Thần không chút do cởi áo khoác đưa cho hắn, Duệ Húc cầm lấy áo khoác, khoác lên người Bao Bao, “Ngoan, hiện tại hết lạnh rồi, mau đi tìm mẹ đi,” Hắn lại vỗ vỗ gương mặt nhỏ của Bao Bao, ngón tay lướt qua những vết cấu véo của người đàn bà kia, đứa trẻ đáng thương, mặt mũi sưng hết lên rồi. Bánh Bao Nhỏ dùng sức gật đầu một cái, trên người thật ấm áp, thật thoải mái.. “Mẹ..” Cậu nhóc liền nhào vào người Tô Lạc, thỉnh thoảng gọi mẹ… “Mẹ.. Bao Bao muốn uống sữa… Bao bao đói đói..” bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo áo Tô Lạc, Duệ Húc cứ đứng đó nhìn hai người họ, Vệ Thần đứng sau hắn hít một hơi thật sâu. Tình yêu âm thầm lặng lẽ, Húc lại có thẻ làm được những điều như thế, trong mắt Húc ngoài trừ hai mẹ con họ ra, ngay cả Vệ Thần cũng như không có. Hàng lông mi Tô Lạc run run, hàng lông mi ướt đẫm như không còn sức để mở mở ra, dường như cô nghe thấy giọng nói của Bao Bao, nó nói nó đang đói, nó đang gọi cô… “Bánh Bao nhỏ…” Cô dùng sức mở mở mắt ra, một đôi tay nhỏ mập không ngừng kéo áo cô. “Bánh Bao Nhỏ…” Cô đột nhiên ngồi dậy, gắt ôm Bao Bao vào lòng, Bánh Bao Nhỏ được mẹ ôm vào lòng, mới bắt đầu khóc rống lên,” Mẹ.. Bao Bao sợ.. Bao Bao nhớ mẹ.” Cậu bé cũng ôm chặt lấy Tô Lạc, vừa rồi đã dọa đến nó rất nhiều. “Không có việc gì, không sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ bảo vệ Bánh Bao Nhỏ,” Tô Tử Lạc ôm chặt Bao Bao vào lòng, dường như sợ chỉ cần buông lỏng tay, cậu bé sẽ biến mất. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Duệ Húc vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cô và Bao Bao. “Cảm ơn… Cám ơn anh..” Giọng nói của cô đứt quãng, nghẹn ngào, cô không biết phải nói gì nữa, một câu cảm ơn là quá ít, hắn đã dùng tính mạng của hắn để bảo vệ Bánh Bao Nhỏ. “Không cần cảm ơn anh, anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em đưa Bánh Bao Nhỏ về, em xem ,anh làm được rồi, nó không có thương tổn.” Lê Duệ Húc đưa tay chạm nhẹ vào má Tô Lạc, hắn muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, đúng là hai mẹ con thích khóc, Bao Bao còn chưa khóc mà cô đã khóc rồi.