Người Chồng Máu Lạnh

Chương 323




Edit: Ốc SênĐoạn Hạo bước đến, quả thực là không còn gì để nói với hắn nữa, tưởng rằng Lê Duệ Húc không yêu thương một người con gái nào, nhưng bây giờ lại như thế, cái gì cũng không để ý, chỉ là một vết thương nho nhỏ, mà làm giống như chết người vậy, một bác sĩ bình thường cũng có thể xử lý được, vậy mà cũng lớn tiếng gọi hắn.

Hắn chớp chớp mắt, còn Lê Duệ Húc thì vẫn duy trì cái bộ dạng giống như vừa rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh, một câu cũng không thèm nói với Đoạn Hạo.

“Được rồi, Húc, cậu có thể đưa cô ấy về nhà rồi, vết thương của cô ấy không nặng, khả năng là ở nhà còn tốt với cô ấy hơn, không ai thích bệnh viện mà.” Mà hắn vừa mới dứt lời, Lê Duệ Húc đã ôm ngay lấy Tô Tử Lạc đang nằm trên giường bệnh, cẩn thận để cho đầu của cô tựa vào ngực của mình, mà đầu của cô đã bị băng bằng một vòng vải trắng, quả thực là như Đoạn Hạo đã nói, cô chỉ bị trầy da thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, miệng vết thương sẽ nhanh chóng lành lại.

Còn Đoạn Hạo thì chỉ biết nhìn bọn họ đi xa dần, cái tay đặt ở trên trán, như thế nào mà hắn lại có cảm giác, hắn sắp gặp phiền toái đến nơi rồi.

“Có thể do mình đã nghĩ nhiều rồi, mình làm sao lại có phiền toái gì được, mình cũng có làm gì sai đâu?” Chỉ là, khi ánh mắt hắn nhìn thấy gì đó, lại cười gượng một tiếng.. Xong rồi, không biết chuyện kia có phải là đã sai rồi không…

Hắn tựa vào cửa, ngoài ý muốn, sắc mặt không còn vẻ bất đắc dĩ như vừa rồi nữa, cũng chỉ là một loại cảm giác sắc mặt u ám, thâm trầm không nói ra được….

Lúc Lê Duệ Húc trở lại biệt thự của mình, cũng đã không biết Y Mĩ Lăng đã đi đâu rồi, trên sàn chỉ có một đôi giày cao gót, thoạt nhìn cũng biết được, cô ta sợ quá, ngay cả giày cũng vứt lại để chạy trốn. (cái này ngta gọi là chạy mất giày cao gót :v )

Hắn khẽ mím môi, hiện tại hắn không có thời gian đi quản cô ta nữa, Lạc Lạc của hắn là quan trọng nhất. Cẩn thận đặt Tô Tử Lạc trên giường, hắn đắp chăn cho cô, rồi mới ngồi ở bên giường, chỉ là vẫn ngồi nhìn cô mà không nhúc nhích gì cả.

Hàng mi dài của Tô Tử Lạc khẽ động, cô vươn tay muốn đặt lên đầu của mình, đầu của cô rất đau. Nhưng tay cô đã bị người khác dùng lực cầm lấy, làm cho cô không thể động đậy gì được, cảm giác toàn thân không được thoải mái. Làm cho cô muốn mở mắt ra để nhìn xem, đập vào mắt cô là một vẻ mặt lo lắng, trong ánh mắt kia còn có những tơ máu, giống như là vài ngày rồi không được nghỉ ngơi.

“Lạc Lạc… Em tỉnh rồi, có còn đau không, có đói bụng không, nói cho anh biết… Có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Lê Duệ Húc thấy Tô Tử Lạc mở hai mắt, vội vàng hỏi, mà thậm chí hắn đã quên tay của mình đang dùng lực, làm cho tay của Tô Tử Lạc có chút đau…

Tô Tử Lạc hơi nhăn nhăn mày lại, trán cũng nhăn lại, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.

Cô quay mặt đi, không muốn nhìn mặt hắn.

“Lạc Lạc. Thật xin lỗi, anh không nghĩ Y Mĩ Lăng lại…” Lê Duệ Húc thấy Tô Tử Lạc không để ý đến hắn, tầm mắt liền hạ xuống, hiện lên sự áy náy, trách móc bản thân. Trên mặt của hắn, lúc này cũng là sự hối hận, đều là tại hắn, nếu hắn không mang cô ta về thì tốt rồi, mọi chuyện cũng đã không như vậy, bây giờ Tô Lạc bị thương, còn hắn thì đang tự trách bản thân mình, cũng là không thể làm cho vết thương của cô biến mất.

“Anh đi làm chút gì cho em ăn, em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lê Duệ Húc đứng lên, nhưng hai tay lại ghì chặt tay của Tô Tử Lạc, làm cho cô tức giận nhìn hắn.

“Anh biết, bây giờ em đang rất tức giận, cũng rất thất vọng, nhưng, không cần phải làm tổn thương chính mình có được không? Nếu em muốn trừng phạt anh, anh sẽ nhận tất cả, nhưng cũng đừng làm ình bị thương, đầu của em…” Tay của hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua trên trán của cô, “Không nên chạm vào, bác sĩ vừa mới xử lý qua, không nghiêm trọng, nhưng sẽ rất đau…” Hắn nói tới đây, mặt mày nhăn nhó, tựa hồ, người bị thương không phải là Tô Tử Lạc, mà là hắn…

Nhưng, cô có biết không, vết thương ở trên người của cô, so với vết thương trên người của hắn, còn làm cho hắn khổ sở, làm cho hắn đau lòng hơn nhiều.

Tô Tử Lạc thì vẫn quay đầu đi, rốt cuộc thì vẫn không để ý đến hắn… Lê Duệ Húc đứng lên, đi ra bên ngoài, chỉ là bước đi của hắn hơi chậm lại một chút, tay dặt ở trên bụng… Lúc này, gương mặt của hắn nhợt nhạt, trắng bệch.

Hắn bưng một bát canh đi đến, Tô Tử Lạc đã ngồi dậy, ánh mắt của cô không biết là đang nhìn đi đâu, trông có chút thất thần, là do bị thương, sắc mặt cũng không được tốt, hiện tại, hai người bọn họ, có thể nói là… Bị thương khắp người.

“Nào, ăn canh đi.” Lê Duệ Húc ngồi xuống, trong tay cầm thìa, đặt ở bên môi của Tô Tử Lạc,”Đây là món em thích nhất, anh làm rất loãng, cũng không còn nóng đâu, anh đã thổi rồi.” Người đàn ông cẩn thận nói, người để cho Lê Duệ Húc có thể hầu hạ như vậy, cũng chỉ có một mình cô.

Công ty hắn cũng không đến, có Vệ Thần và Hà Duyên ở đó, hắn rất yên tâm, chỉ là, hiện tại, hắn rất lo lắng cho cô.

Vết thương của cô, thật sự là không sao chứ?

Tô Tử Lạc vẫn ngồi im, không hề nhúc nhích, không nói một lời, cũng không há mồm, ngón tay của Lê Duệ Húc hơi nắm chặt lại, đặt chiếc bát trong tay xuống. “Anh biết, em hận anh, chán ghét anh, nhưng cũng đừng đối xử với bản thân mình như vậy được không?” Tay hắn đặt lên vai của Tô Tử Lạc, thật sự, không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho cô ăn một chút.

“Anh đi ra ngoài, là tốt cho tôi rồi.” Cô bình tĩnh nhìn Lê Duệ Húc, trong mắt không hề có chút hờn giận nào nhìn thẳng vào mắt Lê Duệ Húc, làm cho trái tim của Lê Duệ Húc như bị đâm một nhát, nhưng, hắn khẽ hít một hơi.

“Được, anh đi ra ngoài, chỉ cần em muốn, anh sẽ đi ra ngoài…” Hắn đứng lên, xoay người đi ra bên ngoài, cùng biết không thể như trước, cửa đóng lại, Tô Tử Lạc bưng chiếc bát lên, cẩn thận uống canh, chỉ là cô đang nhìn ra phía cửa, cô khẽ cắn căn môi của mình… Sau đó, lại cúi đầu uống…

Ngoài cửa, Lê Duệ Húc lấy ra một điều thuốc, hắn tựa vào ban công, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nơi này không lâu, tựa hồ vần là một màu xanh biếc, nhưng hiện tại, cũng chỉ còn là một cảnh sắc tiêu điều, mùa đông sắp đến rồi. Hắn dùng lực hít một hơi, cũng là không thể chịu được cái mùi vị này, kịch liệt ho khan một trận, người đàn ông cao lớn gập mình xuống, rốt cuộc, vẻ mặt thống khổ đến cùng cực.

Lê Duệ Húc mở cửa ra, lập tức liếc mắt nhìn chiếc bát kia một cái, trên môi rốt cuộc thì cũng có ý cười trông rạng ngời hẳn, cô uống hết là tốt rồi…

Còn Tô Tử Lạc thì vẫn im lặng ở đó, cả người thu lại, hàng lông mày nhăn chặt lại vì đau.

Hắn đứng ở bên giường, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình phải làm gì, mới có thể cho cô bớt khổ đi một chút, tự hỏi bản thân, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn xoay người, rõ ràng là yêu, rõ ràng không thể buông, nhưng, cuối cùng vẫn lựa chọn như trước, hiện tại cô không rõ, nhưng về sau cô sẽ hiểu.