Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1185




Chương 1185

“Trời ơi, nhà họ Ứng chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!”.

“Ông tổ, người nhất định phải ra mặt cho nhà họ Ứng ta!”.

“Con cháu của người sắp bị thằng chó này giết hết rồi!”.

“Ông tổ ơi…”

Rất nhiều người quỳ sụp xuống đất, dập đầu với ông lão kia, có người còn nước mắt ròng ròng, khóc òa lên.

“Ông tổ?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm ông lão kia, trong lòng đã rõ.

Người này… chính là ông lão trước đó đã gọi điện thoại cho Ứng Hoa Niên…

Chỉ thấy ông ta chậm rãi bước tới, đừng ở cổng sân, đánh giá tình hình bên trong, sau đó lại nhìn về phía Ứng Hoa Niên.

Một lát sau, ông ta lắc đầu, đưa đôi mắt đục ngầu sang nhìn Lâm Chính…

“Chàng trai… cậu muốn… tiêu diệt nhà họ Ứng tôi sao?”.

Ông lão dường như đang chất vấn, nhưng có vẻ trách móc nhiều hơn.

Một câu nói đơn giản nhưng dường như cũng mang lại áp lực rất lớn.

Nhưng Lâm Chính chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đôi mắt bình thản nhìn ông ta: “Tôi không có hứng thú với việc tiêu diệt nhà họ Ứng, thậm chí cũng không có hứng thú với việc giết người. Nhà họ Ứng gặp số kiếp như ngày hôm nay không phải do tôi, mà do các ông! Chính tay các ông gây nên kết quả như ngày hôm nay!”.

“Nói vậy là nhà họ Ứng tôi đã sai?”, ông lão bình thản hỏi.

“Đúng vậy”, Lâm Chính không chút khách khí.

Ông lãi im lặng một lát, sau đó khẽ lắc đầu: “Chàng trai, tôi cũng đã tìm hiểu qua sự việc, chuyện này không có ai đúng ai sai, dù sao cũng là suy nghĩ trên góc độ riêng của mỗi người. Thực ra thanh niên các cậu đánh giết nhau tôi cũng không muốn hỏi đến làm gì, nhưng đến mức diệt tộc thì tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

Dứt lời, ông lão vung tay lên.

Người nhà họ Ứng ở xung quanh hiểu ý, tự giác lùi lại mấy bước, nhường chỗ cho hai người.

Ông tổ nhà họ Ứng sắp ra tay rồi!

“Chàng trai, thực lực của cậu không tệ, nhưng lão già này cũng không phải là người vô lý. Thế này đi, nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của cậu, cũng không truy cứu những chuyện cậu đã làm với nhà họ Ứng hôm nay, cậu thấy thế nào?”, ông lão lên tiếng.

“Trước đó nhà họ Ứng đã nuốt lời, ông nghĩ tôi còn tin các ông sao?”, Lâm Chính lắc đầu, đồng thời phe phẩy huyết thư đã viết trước đó.

Nếu đưa huyết thư này ra thì đủ để khiến nhà họ Ứng làm trò cười cho thiên hạ.

Người nhà họ Ứng không khỏi biến sắc.

“Hoa Niên không trấn áp được người nhà họ Ứng, nhưng lão già này thì có thể. Chàng trai, nếu cậu tin tôi, thì có thể dùng một cách đơn giản hơn và hiệu quả hơn để giải quyết chuyện này. Nếu cậu không tin, thì tiếp theo đây sẽ là một trận giết chóc, thực ra kết quả cũng tương tự thế! Nếu tôi nuốt lời, chẳng phải cậu cũng sẽ giao thủ với người nhà họ Ứng tôi sao? Nếu đã như vậy, tại sao cậu không thử xem?”, ông tổ nhà họ Ứng khuyên nhủ.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Có lý! Nhưng… nếu tôi thua thì sao?”.

“Tôi không giết cậu, nhưng sẽ phế hai tay cậu, khiến cậu cả đời này không thể hành nghề y, không thể tập võ, thế nào?”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu không chút do dự.