Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1594




Chương 1594

Lâm Chính giật mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì Diên Nữ đã đột nhiên đưa tay lên.

Vụt!

Một lớp bột màu xanh từ tay cô ta bay ra ập vào người Lâm Chính. Nhà giam lớn đến vậy mà Lâm Chính không có chỗ nào để né. Cả người anh bị bao bọc bởi lớp bột.

“Khụ khụ…”, anh ho khù khụ.

“Đây là bột độc được luyện từ cây cỏ trên đảo. Sau khi hít phải sẽ hòa vào máu trong cơ thể, trong vòng một tiếng anh sẽ chết. Loại độc này sẽ không bị phát hiện. Cho dù có điều tra thì người ta cũng cho rằng anh sợ quá mà tự sát. Anh Lâm, rất xin lỗi đã để anh rơi vào kế hoạch của tôi, hại anh bị mất mạng. Thật ra tôi cũng hết cách, nếu tôi không gia nhập vào với các trưởng lão thì tôi cũng sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng. Người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi đành phải hi sinh anh thôi”, Diên Nữ nói.

“Cô…cô thật độc ác!”

Lâm Chính vừa ho khù khụ vừa đưa tay bụm miệng. Sau đó anh dựa người vào tường. Cơ thể mềm nhũn, bất động.

“Anh yên tâm, tôi sẽ chôn anh. Mỗi năm vào ngày này tôi sẽ thắp cho anh một nén nhang trên phần mộ.

Diên Nữ thản nhiên nhìn Lâm Chính. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kỳ dị, sau đó cô ta quay người rời khỏi nhà giam. Thế nhưng Diên Nữ vừa rời đi thì Lâm Chính đã mở mắt ra, vội vàng điểm vào vị trí các huyệt đạo và thở hắt ra.

Phụt. Anh nôn hắn ra khí độc

“May mà mình kịp thời nín thở, nếu không thì đã lên đường chầu ông bà thật rồi”, Lâm Chính lầm bầm.

Xem ra đảo Vong Ưu đúng là vùng đất thị phi.

Rời khỏi nhà giam, Diên Nữ quay trở về chỗ ở của mình. Thế nhưng chưa đươc bao lâu thì một người đệ tử đã vội chạy đến.

“Sư tỷ, đảo chủ quay về rồi, mời sư tỉ lập tức tới phòng hội nghị!”

“Được, giờ tôi đi”, Diên Nữ gật đầu, nhanh chóng đi tới phòng nghị sự.

Đảo chủ được Tam trưởng lão gọi về, sau khi biết đã bắt được kẻ gian thì người này lập tức tạm gác lại mọi việc để quay về đảo.

Trong phòng nghị sự, đảo chủ ngồi nghiêm nghị trên vị trí cao nhất. Có không ít các vị trưởng lão đã có mặt. Nhị trưởng lão Huyết Nham, Tam trưởng lão Sở Túc cũng đến. Đến cả những đệ tử tinh nhuệ của đảo như Trương Tử Tường cũng có mặt.

Diễn Nữ vội vàng tới nơi hành lễ với đám đông: “Đệ tử Diên Nữ yết kiến đảo chủ, yết kiến các vị trưởng lão…”

“Diên Nữ, Tam trưởng lão đã nói mọi chuyện với tôi rồi. Nói cho tôi biết, cô đã làm thế nào phát hiện ra được hung thủ vậy?”, chủ đảo nghiêm nghị nhìn chăm chăm Diên Nữ.

“Đệ tử quan sát thấy người này có hành vi bất thường, vừa mới tới đảo đã bảo Tiểu Thúy đưa đi khắp nơi. Đệ tử còn phát hiện anh ta cố tình dò hỏi về nơi ở của đảo chủ. Vì vậy đệ tử đoán người này có vấn đề bèn thông báo cho Tam trưởng lão tới bắt. Nào ngờ, trên người kẻ này còn mang theo hung khí và độc dược để hại đảo chủ”, Diên Nữ nói.

Tiếng kêu vang lên trong cả căn phòng.

“Kẻ này thật ngông cuồng.

“Dám hết lần này tới lần khác hại người của đảo, không thể nào tha thứ được”.

“May mà lần này có Diên Nữ, nếu không hậu quả đã rất khó lường rồi”.

“Đúng vậy, Diên Nữ lần này đã lập được công lớn”.

Các trưởng lão đều đồng tình. Trương Tử Tường đứng ngoài cửa chỉ chau mày. Đảo chủ gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy kẻ đó đang ở đâu?”