Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2423




Chương 2423

“Sư huynh…”

Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.

Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.

Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.

“Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng”, Trường Anh nói.

“Sư huynh, anh… anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”.

“Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ”.

“Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy”.

Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.

Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.

“Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?”.

Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.

Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.

Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.

Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.

“Vào đi”.

Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.

Trong miếu đường rất rách nát.

Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.

Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.

Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng r3n rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.

Tiếng ho và tiếng r3n rỉ vang khắp sảnh đường.

Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.

Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống… đệ tử Cái Bang hơn.

“Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ”, Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.

“Anh Lâm, mời anh ngồi”.

Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: “Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!”.

“À, vâng, sư tỷ…”, cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.

Lâm Chính có chút nghi hoặc.

“Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?”.