Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 343




Chương 343

Cho dù một số ông chủ biết thân phận của Lâm Chính thì cũng không dám lên tiếng vào lúc nào, dù sao chỉ cần sơ sẩy, thì có thể sẽ rước họa vào thân.

“Mã Hải! Ý ông là sao?”.

“Ông đang nghi ngờ ông Nhiễm sao?”.

“Khốn kiếp, một thương nhân chó má mà cũng dám ăn nói với ông Nhiễm như vậy, ông tưởng ông làm một con chó của tập đoàn Dương Hoa thì ghê gớm lắm sao?”.

“Có tin tôi khiến ông không ra khỏi được Quảng Liễu không?”.

Những người phía sau mấy gia tộc đều phẫn nộ nói.

Mã Hải mới nổi lên bao lâu chứ? Đó còn là ôm đùi tập đoàn Dương Hoa nữa, nếu Chủ tịch Lâm thần bí của tập đoàn Dương Hoa đứng ở đây, nói không chừng Nhiễm Tái Hiền còn nể mặt mấy phần, nhưng Mã Hải nhỏ bé mà cũng dám ngông cuồng như vậy? Đúng là quá láo xược!

Quả nhiên, sắc mặt Nhiễm Tái Hiền đã tái mét.

“Giang!”, Nhiễm Tái Hiền bình tĩnh lên tiếng.

“Bố nuôi”, Khai Giang bước tới.

“Bắt người”, Nhiễm Tái Hiền lại mở lời, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.

“Vâng”, Khai Giang gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi trước mặt mọi người.

“Ông Nhiễm!”, Mã Hải cuống lên.

“Tổng giám đốc Mã, tôi cứ tưởng cậu là một người thông minh, bây giờ xem ra tôi đã nhầm rồi… Cậu yên tâm, Nhiễm Tái Hiền tôi chắc chắn sẽ không ỷ thế hiếp người, dùng quyền mưu lợi, nhưng rốt cuộc sự thực như thế nào sẽ có các đồng chí điều tra. Nếu Lâm Chính trong sạch, thì Nhiễm Tái Hiền tôi sẽ không làm khó, nhưng nếu cậu ta không trong sạch, thì cho dù tôi không nói, cậu ta cũng không ra được khỏi tỉnh Quảng Liễu này”.

Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói.

Lần này ông ta cũng đã nổi giận.

Mã Hải rõ ràng là muốn trở mặt với ông ta mà, nếu đã vậy thì ông ta cũng không cần phải khách sáo. Đã gần mười năm nay ông ta không nổi giận với ai, Mã Hải này là người đầu tiên.

Khai Giang tắt điện thoại.

“Người đã đến chưa?”.

“Bố yên tâm đi, con bảo chú ba đích thân dẫn quân đến bắt người!”.

“Tốt”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu.

“Chú ba?”.

“Ông Hoành?”.

“Nhà họ Khai đúng là có thể diện ghê, bảo hẳn ông Hoành đến đây!”.

“Thằng nhãi này ăn đủ rồi!”.

Đám khách khứa vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính chỉ còn lại sự thương hại.

Ông cụ Trương siết chặt nắm tay.

Chuyện đến nước này thì ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.

“Ông già, ông đã thấy chưa? Đây là chuyện đã định rồi! Đây còn là ông Nhiễm nương tay, nếu không nhà họ Trương chúng ta đã gặp họa rồi”, bà cụ Trương nhìn ông cụ Trương, hừ một tiếng.

“Chỉ có thể nói là tôi vô dụng! Tôi vô dụng!”.

Đôi mắt già nua của ông cụ Trương đục ngầu, vô cùng thương cảm.