Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 461




 

Chương 461

“Vớ vẩn, ông là cái thá gì hả? Đến lượt ông dạy dỗ tôi ở đây sao?”, Trịnh Nam Thiên ngoạc miệng ra chửi.

“Ông làm không nên hồn, lại còn không cho chúng tôi nhúng tay?”.

“Không nên hồn cái đầu ông ấy! Tôi nói cho các ông biết, chọc giận tôi thì bây giờ tôi sẽ cho biết tay!”.

“Ông…”

“Các ông cứ đứng đó nhìn đi, ai dám ra tay thì không xong với tôi đâu!”.

Trịnh Nam Thiên hét, sau đó trừng mắt nói với Tiểu Triệu: “Cậu đi gọi thằng súc sinh Thái Văn Nông kia đến đây, bảo với cậu ta là trong vòng nửa tiếng không có mặt ở đây, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu ta”.

“Hả? Việc này… thủ trưởng, bây… bây giờ ông ấy đang làm việc, muốn mời ông ấy đến, vẫn nên… vẫn nên gọi điện thoại trước thì hơn…”, Tiểu Triệu toàn thân run rẩy, nói.

“Gọi điện thoại cái đầu cậu ấy! Bao nhiêu năm nay tôi gặp cậu ta có lần nào gọi điện thoại không? Mau đi gọi đi!”, Trịnh Nam Thiên tức đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế.

Tiểu Triệu đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng đi mời.

Cũng may đồng chí ở Bộ quen biết Tiểu Triệu, cũng không làm khó anh ta.

Thái Văn Nông nhanh chóng nhận được tin, ba chân bốn cẳng lái xe đến viện dưỡng lão ở ngoại ô.

“Lão thủ trưởng!”.

Thái Văn Nông mặc đồng phục, đứng thẳng tắp chào hỏi Trịnh Nam Thiên.

Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Cấp trên đã nghiên cứu điều chế ra một lô thuốc mới, chuẩn bị đưa vào sử dụng. Có lô thuốc mới này, thì điều kiện sức khỏe của người của chúng ta sẽ được nâng cao rất nhiều, khiến năng lực sinh tồn của bọn họ tăng mạnh…”

“Thật sao?”, Thái Văn Nông mừng rỡ.

“Viện trưởng Công cũng ở đây, tôi có thể lừa cậu sao? Xét duyệt thông qua, thì sẽ có thông báo gửi xuống. Đến lúc đó văn kiện được phê chuẩn, thuốc mới sẽ đưa vào sản xuất”, Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.

“Thế thì tốt quá! Lão thủ trưởng, ông không biết đấy thôi, dạo này mấy tên bên ngoài kia càng ngày càng vênh váo, lần nào chúng ta hành động cũng tổn thất nặng nề. Nếu thuốc này quả thực công hiệu như vậy, thì chúng ta có thể nói là như hổ mọc thêm cánh”, Thái Văn Nông cười nói.

“Vậy sao? Chỉ đáng tiếc thuốc này có lẽ phải kéo dài thời gian đưa vào sử dụng rồi”, Trịnh Nam Thiên mặt không cảm xúc nói.

“Tại sao?”, nụ cười của Thái Văn Nông cứng đờ.

“Bởi vì nhà máy chúng ta dùng để sản xuất thuốc mới vừa bị người ta niêm phong rồi!”, Trịnh Nam Thiên ném một tập văn kiện xuống trước mặt Thái Văn Nông.

Thái Văn Nông lập tức sửng sốt, bước tới đọc.

Một lát sau, sắc mặt ông ta đen như đít nồi.

“Lão thủ trưởng, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi đảm bảo sẽ không khiến ông thất vọng! Nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Giang Thành!”, Thái Văn Nông gầm lên.

“Dựa cả vào cậu đấy! Làm không tốt, thì sau này đừng nói là được Trịnh Nam Thiên tôi dạy dỗ! Tôi không còn mặt mũi nào!”, Trịnh Nam Thiên kích động kêu lên.

Thái Văn Nông run lên bần bật, ông ta biết lần này lão thủ trưởng đã thực sự nổi giận, gật đầu lia lịa: “Vâng!”.

Rời khỏi viện dưỡng lão, sắc mặt Thái Văn Nông vô cùng u ám.

“Thủ trưởng, lão thủ trưởng nói gì vậy?”, cảnh vệ viên ở bên cạnh dè dặt hỏi.