Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 601




Chương 601

“Tôi cũng nghe phong phanh. Thầy cũng biết đấy, tôi rất ít khi quan tâm tới chuyện bên ngoài. Mặc dù Nam Phái đã nói nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng không gọi tôi về. Mấy ngày trước, tôi nhận được một tin, đó là đội ngũ cốt cán của Nam Phái rất có hứng thú với hai loại thuốc mới của thầy, muốn mượn xem. Nhưng với thứ đó sao có thể cho người khác xem được. Thế nên Nam Phái mới bắt đầu ra tay với Dương Hoa…”

“Nếu bọn họ ăn nói đàng hoàng thì có khi tôi đã đồng ý rồi. Thế nhưng lại cứ thích làm thành ra thế này. Thôi thì cá chết lưới cũng rách vậy”, Lâm Chính lắc đầu.

Tần Bách Tùng nghe thấy vậy vội vàng nói: “Thưa thầy, nếu như thầy đồng ý giao hai phương thuốc đó cho Nam Phái thì tôi có thể liên hệ ngay với họ. Tôi nghĩ họ sẽ lập tức dừng việc ra tay với tập doàn Dương Hoa thôi. Dù sao thì mục đích của họ cũng chỉ là hai phương thuốc đó thôi, chẳng ai muốn phiền phức cả”.

“Không cần nữa, vô ích thôi”, Lâm Chính vô cảm nói: “Đối phương đã ra tay thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Bởi vì có một lần thì sẽ có hai lần. Chỉ có phản công mới có thể đạt tới hiệu quả của việc cảnh cáo và giải quyết vấn đề, cầu xin để đổi lại hòa bình sẽ không thể nào duy trì lâu dài được”.

“Thế nhưng…”, Tần Bách Tùng vẫn muốn khuyên can.

Nhưng Lâm Chính đã nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa. Tần Bách Tùng thở dài. Thầy của ông ta kích động quá.

Dù sao thì thầy vẫn còn quá trẻ. Nếu như để gây ra xung đột với Nam Phái thì có khi ông ta cũng khó mà làm gì được…

Không được, phải ngăn thầy lại. Chuyện này nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Phải tranh thủ thôi.

Tần Bách Tùng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, âm thầm nhắn tin…

Khoảng một tiếng sau, chiếc xe đã đỗ ngay trước Viện học thuật Nam Phái.

Viện học thuật nằm ở sườn núi Trường Linh, bên cạnh là một trấn nhỏ, bên trong có đầy đủ thiết bị, có cả khách sạn, KTV. Nghe nói là do Nam Phái đầu tư.

Lâm Chính được Tần Bách Tùng sắp xếp cho một căn phòng hoa lệ bên cạnh Viện học thuật để nghỉ ngơi.

Thế nhưng xe vừa đỗ lại thì Lâm Chính đã chau mày. Anh thấy cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Chào anh Lâm”.

“Sao Tần Ngưng lại tới đây vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn Tần Bách Tùng, thản nhiên nói.

“Em cũng muốn gia nhập Nam Phái”, Tần Ngưng mỉm cười.

Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Tần Ngưng cũng học y. Con bé cũng có chút thiên phú, tôi bảo nó báo danh. Lần này nó cũng tham gia đại hội Y vương, hi vọng có thể thông qua thuận lợi”.

Ông nội đã gia nhập thì không có lý do gì cháu gái lại không tham gia cả. Lâm Chính gật đầu. Anh có thể hiểu được. Anh không có thành kiến với thân phận của họ, vì dù sao ân oán giữa anh và Nam Phái là chuyện riêng, anh không định lôi Tần Bách Tùng vào.

“Tần Ngưng, thầy tới đây có chút chuyện, cháu dẫn thầy đi làm quen Nam Phái đi. Ông có chút bận nên đi trước đây”, Tần Bách Tùng mỉm cười.

“Dạ”, Tần Ngưng mỉm cười dịu dàng.

“Thưa thầy, tôi xin thất lễ”.

“Đi đi”.

Tần Bách Tùng lập tức rời đi.

“Anh Lâm, chúng ta có đi dạo trong học viện không? Nghe nói trước đại hội ba ngày, các giảng sư của học viên sẽ sắp xếp vài buổi hội thảo, chúng ta đi nghe đi”, Tần Ngưng cười tươi như hoa.