Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 706




Chương 706

“Nhà chúng ta còn có nhiều con hoang thế cơ à?”, người này hừ giọng không chút khách sáo: “Nghe nói Giang Thành các người xuất hiện một người tên là thần y Lâm. Cấp trên giao một nhiệm vụ cho cậu, đó là đi tiếp cận người này và điều tra thân phận của hắn. Nếu như có thể thì mời hắn tới Yên Kinh một chuyến, rõ chưa? Đồ bỏ đi”.

“Tại sao lại tìm tôi? Đã coi tôi là đồ bỏ đi thì các người nghĩ xem tôi có thể mời được thần y Lâm không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Sao lại không? Ai cũng biết thần y Lâm thích vợ của cậu. Cậu đưa vợ mình tới giường hắn, chẳng phải là được rồi sao? Làm cho tốt vào, cơ hội chỉ có một lần thôi, làm tốt thì có thể quay về nhánh phụ”.

Người này hờ hững nói rồi cúp máy.

Lâm Chính tắt máy, không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không hổ danh là nhà họ Lâm, thích sử dụng đồ bỏ đi. Nhánh phụ à? Vì vậy tôi không xứng bước vào đúng không? Đáng tiếc là tôi cũng đếch quan tâm”, Lâm Chính vứt điện thoại qua một bên hừ giọng, chẳng thèm bận tâm tới cuộc hội thoại vừa rồi.

Đúng lúc này. Cộc cộc…Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi”.

Lâm Chính nói. Cung Hỉ Vân bước vào.

“Có việc gì không?”, Lâm Chính ngồi xuống ghế soopha.

“Người nhà họ Hoa tới rồi ạ”, Cung Hỉ Vân cung kính nói.

“Tới nhanh đấy…”, Lâm Chính vuốt cằm rồi phất tay: “Để họ vào đi”.

“Dạ”, Cung Hỉ Vân lại cúi người lui ra. Một lúc sau, hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng bước vào. Hoa Mãn Thần vẫn nằm trong xe cứu thương ở bên dưới.

Ngoài hai người họ ra, phía sau còn có A Lộc, A Thọ và mấy người mặc đồ đen. Bọn họ xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng, đi tới trước mặt Lâm Chính.

Người mặc đồ đen mở hộp ra, bên trong toàn là tiền mặt. Ngoài ra còn có một lượng lớn trang sức, châu báo và chìa khóa siêu xe các loại. Những thứ này mà gộp lại không tới một trăm triệu tệ thì cũng phải mấy chục triệu tệ.

“Thần y Lâm, đây là tiền khám bệnh”, Hoa Thanh Tùng tự ngồi xuống, châm một điếu thuốc cười nói.

“Tiền khám gì?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.

“Đương nhiên là tiền chữa bệnh cho cái thằng chó đó. ”, Hoa Thanh Tùng cười.

“Ồ…vậy à, vậy thì có khi không đủ đấy?”, Lâm Chính nói.

“Không đủ ạ? Vậy có thể thêm?”, Hoa Thanh Tùng mắt sáng như sao, vội vàng nói.

Ông ta vốn định thử thăm dò thái độ của Lâm Chính. Xem ra Lâm Chính cũng có hứng thú với chuyện này.

Nghĩ cũng phải. Có ai mà từ chối được tiền chứ?

Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột lên tiếng: “Sợ rằng các người có thêm bao nhiêu cũng không đủ đâu”.

Hoa Thanh Tùng và bà Hoa sững sờ.

“Thần y Lâm, cậu muốn bao nhiêu”, Hoa Thanh Tùng thận trọng hỏi.

“Không nhiều, một trăm tỷ tệ, tôi sẽ ra tay cứu con trai ông bà”, Lâm Chính nói.

Hai người nghe thấy vậy thì chết lặng. Một trăm tỉ tệ sao? Vậy muốn ông bà ta bán cả nhà đi chắc.

Bà Hoa lập tức phản ứng lại, hằm hằm tức giận đập bàn và chỉ thẳng vào mặt Lâm Chính: “Người họ Lâm kia, cậu chơi chúng tôi đấy à?”