Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 711




Chương 711

Thấy hai tay đấm lợi hại nhất bên cạnh mình đã bị Lâm Chính hạ gục, bà Hoa và Hoa Mãn Thần cứng đờ người, vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Vừa rồi ông nói là các ông phóng hỏa sao?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Hoa Thanh Tùng, hỏi.

“Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy, chúng tôi đã nhìn nhầm cậu rồi. Thần y Lâm, bệnh này chúng tôi không chữa nữa, tất cả là lỗi của chúng tôi. Làm người để đường lui, về sau còn gặp lại, tôi nghĩ chắc chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”, Hoa Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.

“Nhưng tôi không có ý định thả các ông đi”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi vốn dĩ định cho các ông cơ hội rồi, nhưng các ông còn lấy hẳn súng ra chĩa vào tôi… Hình như chuyện này cũng không thể trách tôi được nhỉ?”.

Dứt lời, Lâm Chính bước tới, nhưng anh không dùng châm bạc để đối phó với Hoa Thanh Tùng, mà lấy một gói thuốc trong túi áo ra.

“Cạy miệng bọn họ ra”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vâng, cậu chủ Lâm”.

Cung Hỉ Vân lập tức bước tới, cưỡng chế cạy miệng của hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng.

Lâm Chính chia gói thuốc thành hai phần rồi đổ vào miệng bọn họ, sau đó lại rót một ngụm nước trà.

“Khụ khụ khụ…”

Hai người họ ho không ngừng, lấy tay móc họng, nhưng vô ích.

“Cậu đã cho chúng tôi ăn gì vậy?”, Hoa Thanh Tùng cắn răng gầm lên.

“Thuốc độc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Thuốc độc?”.

Hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng sợ đến tái mặt.

“Cậu… cậu muốn đầu độc chết chúng tôi?”, bà Hoa sợ đến mức cả người run rẩy như bị điện giật.

“Yên tâm đi, đây là thuốc độc mãn tính, không chết được ngay đâu”, Lâm Chính cười nói: “Ông bà hãy xem cánh tay của mình đi!”.

Hai người nghe thấy thế liền vội vàng vén tay áo lên xem.

Chỉ thấy cánh tay bọn họ xuất hiện một sợi nhỏ màu tím, hình như là mạch máu.

“Loại thuốc độc này có tính xâm nhập rất mạnh, chúng lan ra khắp mạch máu của ông bà, nhưng phát tác rất chậm. Sợi nhỏ màu tím này phải mất 10 ngày mới lan tới vai, nếu trong vòng 10 ngày không có thuốc giải, sợi tím lên đến bả vai, thì ông bà sẽ phát độc mà chết. Yên tâm đi, trên đời này ngoài tôi ra thì không ai có thể giải loại độc này, cho dù ông bà đến tận Yên Kinh cầu thầy trị bệnh”, Lâm Chính bình thản nói.

Bà Hoa nghe thấy thế thì suýt nữa ngất xỉu.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Hoa Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Làm một chuyện giúp tôi, tôi sẽ giải độc cho ông bà”, Lâm Chính nói.

“Chuyện gì?”.

“Tôi muốn ông bà bất chấp tất cả, giúp tôi công kích một tập đoàn và tất cả các doanh nghiệp dưới trướng nó. Đương nhiên, nói một cách chính xác thì là một gia tộc!”, Lâm Chính nói.

“Gia tộc nào?”, Hoa Thanh Tùng sửng sốt hỏi.

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Hoa Thanh Tùng nghe thấy sáu chữ này, hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.