Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 730




Chương 730

“Bố cậu là ai?”.

Một người đàn ông trung niên hơi béo ở phía sau tên hói đi tới, hỏi.

“Lôi Phú Quý! Biết nhà máy điện tử Phú Quý không? Đó là bố tôi mở đấy!”, cậu chủ Lôi liếc nhìn người đó, ngạo nghễ nói.

“Ồ? Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con dế chũi Lôi Phú Quý? Nhưng tôi không nhớ tôi quen với bố cậu”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Nghe vậy, cậu chủ Lôi biến sắc: “Ông… ông là quản lý Trình?”.

“Cái gì? Ông ấy là quản lý Trình của Karaoke Đế Cung?”.

“Chuyện này là sao?”.

Mọi người sửng sốt.

“Quản lý Trình, a… hai người bạn của tôi làm sao? Sao lại kinh động đến ông vậy?”, cậu chủ Lôi run rẩy một lúc, vội cười trừ, hỏi.

Thật ra cậu ta không biết Karaoke Đế Cung có thế lực gì, nhưng cậu ta biết rõ mình không thể dây vào được. Quản lý Trình nói đúng, nhà họ Lôi bọn họ chỉ nhiều tiền, nếu nói về quan hệ thì sao có thể bằng Đế Cung? Người ta không nể mặt bố cậu ta, cậu ta cũng không dám tức giận.

“Hai đứa này là bạn của các người đúng không?”, quản lý Trình liếc nhìn Tô Tiểu Khuynh và Lâm Tử Ngữ.

“Phải…”.

“Bạn học các người làm người khác bị thương! Thế này, các người đừng xía vào, làm gì thì làm, giao hai đứa nó cho bọn tao, Đế Cung bọn tao sẽ trừng trị bọn nó thích đáng”, quản lý Trình nói.

“Chuyện này… Quản lý Trình, bọn họ chỉ là hai cô gái, sao lại làm người khác bị thương? Trong chuyện này… có phải có hiểu lầm gì không?”, cậu chủ Lôi đánh liều, cười trừ hỏi.

Nhưng vừa nói xong, quản lý Trình lại tát cậu ta một cái.

Bốp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Cậu chủ Lôi bị đánh choáng váng, mắt nổ đom đóm.

“A?”.

Những người khác sợ đến mức da đầu tê rần.

“Đồ chó! Một đám nhóc con cũng dám nói chuyện với tao? Bọn mày là cái thá gì? Tao thấy bọn mày còn nhỏ nên mới nói chuyện nhẹ nhàng với bọn mày, chọc vào tao, tao ném bọn mày ra đường hết! Cút đi hết cho tao! Đưa người đi!”, quản lý Trình quát lên, không muốn quan tâm đ ến đám người cậu chủ Lôi nữa, phất tay, sau đó rời khỏi phòng.

Gã cao to đầu hói và đám đàn em lập tức ra tay.

Mọi người run rẩy, nào dám ngăn cản.

“Đợi đã!”.

Cuối cùng, Lâm Chính ngồi trên ghế sofa lên tiếng.

“Anh rể!”.

Tô Tiểu Khuynh bổ nhào vào lòng Lâm Chính, run lẩy bẩy ôm chặt lấy anh.

Lâm Chính liếc nhìn dấu tay trên má Tô Tiểu Khuynh, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”.

“Ưm…”, Tô Tiểu Khuynh mím chặt môi, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

“Yên tâm, có anh rể ở đây”.

Lâm Chính cười nói.