Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 873




Chương 873

Còn Ứng Phá Lãng, trên mặt vẫn không có vẻ tức giận, hắn xua tay, thản nhiên nói: “Kiếm Vương, ông sang một bên uống rượu trước đi, để tôi thử sức với thần y Lâm này đã!”.

“Uống rượu thì không cần, thần y Lâm này có chút bản lĩnh, tôi ở đây quan sát, tránh cho cậu mắc bẫy của cậu ta!”, Kiếm Vương bình tĩnh nói.

“Được thôi, dù sao cũng giải quyết nhanh thôi!”, Ứng Phá Lãng gật đầu, sau đó bước về phía Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn sang Kiếm Vương, lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ông không ra tay à?”.

“Cậu có ý gì?”, Kiếm Vương hỏi.

“Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tôi muốn đấu với cả hai cùng một lúc, ông cũng ra tay luôn đi! Nếu không, tôi sợ trận đấu này sẽ rất nhàm chán”.

Câu nói này rõ ràng khiến cho võ giả thế hệ trước như Kiếm Vương không nói nên lời.

Quá ngông cuồng!

Lẽ nào thần y Lâm này điên thật rồi sao?

Vẻ mặt Kiếm Vương lạnh như băng.

Ứng Phá Lãng vẫn cười híp mắt, hỏi: “Anh… đang xem thường tôi?”.

“Từ đầu tới cuối, tôi chưa hề xem trọng anh!”.

“Được! Được! Hi vọng một lát nữa, anh cũng nói ra được câu này!”.

Ứng Phá Lãng cười nói, hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai chân nhảy bật lên, người hóa thành tia chớp lao về phía Lâm Chính.

Người chuyên nghiệp vừa ra tay đã biết có bản lĩnh hay không!

Một chiêu của Ứng Phá Lãng còn tuyệt diệu hơn cả Văn Mạt Tâm…

Lúc này, Lâm Chính cũng có sự thay đổi lớn so với lúc trước…

“Châm cuối cùng! Đến lúc kết thúc rồi!”.

Anh rút một cây châm bạc ra, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đâm vào giữa hai hàng lông mày của mình.

Trong nháy mắt… một luồng sức mạnh điên cuồng bùng lên trong cơ thể anh.

Kiếm Vương đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính…

Một châm vừa đâm vào, Lâm Chính hít sâu một hơi, cả người trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Lúc này dù là ai nhìn về phía anh, trong đầu cũng dâng lên sự yên tĩnh kỳ lạ, không biết vì sao. Ai nấy đều cảm thấy Lâm Chính như đã thay da đổi thịt.

Đúng lúc đó, Ứng Phá Lãng đã đến gần.

Hắn không dùng nắm đấm, mà sử dụng một chiếc quạt gấp đánh về phía đầu Lâm Chính.

Đừng tưởng quạt mỏng manh dễ gãy, tấn công tới lại tựa như sức mạnh nghìn cân. Lúc nó đánh tới đã có tiếng ầm ầm vang lên, vô cùng đáng sợ.

Nếu đánh vào người thì không chết cũng tàn tật.

Nhưng khi nó sắp đánh vào đầu Lâm Chính, một cánh tay chặn chiếc quạt đó lại nhanh như chớp, sau đó bẻ ngược nó.

Rắc!

Tiếng động rõ rệt vang lên.

Quạt bị bẻ gãy.

“Cái gì?”, Ứng Phá Lãng hơi ngẩn ra.