Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 884




 

Chương 884

Vì thế lực đằng sau Ứng Phá Lãng thực sự quá mạnh!

“Thần y Lâm! Dừng tay! Đừng có mà làm loạn nữa!”

Minh Vũ lập tức xông tới, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người Ứng Phá Lãng, ngăn cản mũi kiếm của Lâm Chính.

Bà ta không thể bình tĩnh được, bất chấp tất cả!

Lâm Chính sắc mặt không chút thay đổi vươn tay ra, tóm lấy Minh Vũ ném sang một bên.

Minh Vũ làm sao khỏe bằng Lâm Chính được, lập tức bị ném sang một bên, ngã xuống đất vỡ đầu, máu chảy ra.

Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, lại xông tới, lo lắng nói: “Thần y Lâm, nếu như cậu muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì hãy giết tôi trước đi!”

“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?”, ánh mắt Lâm Chính hung hãn, sau đó giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.

“Thần y Lâm, đừng mà! Cầu xin anh… Đừng kích động như vậy…”

Liễu Như Thi vội vàng ôm lấy anh, người dính sát vào lưng anh.

“Cô Liễu, chuyện này không liên quan đến cô, cô bỏ ra đi! Hôm nay Lâm Chính tôi làm gì, một mình tôi sẽ chịu hết trách nhiệm! Sẽ không liên lụy đến mọi người!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

Liễu Như Thi đột nhiên nới lỏng cánh tay, nắm lấy kiếm gỗ của Lâm Chính, ấn vào vị trí tim mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp tràn đầy đau đớn và căng thẳng: “Thần y Lâm, anh có thể dạy cho Ứng Phá Lãng một bài học, thậm chí có thể đánh què hắn, nhưng xin anh cho dù thế nào cũng đừng giết hắn, nếu như anh cố chấp làm như vậy thì xin anh hãy giết Như Thi đi…”

“Cô…”

Mặt Lâm Chính tối sầm xuống.

Bao nhiêu người ở đây, anh chỉ có ấn tượng tốt với Liễu Như Thi.

Dù sao Liễu Như Thi cũng đã đứng ra ủng hộ anh trong thời khắc quan trọng, thậm chí là bảo vệ anh!

Nhưng không ngờ rằng lúc này Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng.

“Thần y Lâm, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không thể hiểu nổi hành động của Như Thi. Nhưng Như Thi thực sự cũng lực bất tòng tâm, nếu như anh động vào Ứng Phá Lãng, với thế lực của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy thần y Lâm, mong anh hãy tha cho Ứng Phá Lãng, coi như là Như Thi cầu xin anh. Như Thi biết mình không có tư cách khuyên anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người xả giận thì xin hãy xả giận lên người Như Thi đi… Như Thi cũng chỉ đành làm vậy thôi…”

Đôi mắt của Liễu Như Thi rủ xuống, với những giọt nước mắt lấp lánh trong đó.

Cả đời này cô ấy gần như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy tình nguyện cầu xin giúp một người cô ấy vô cùng ghét.

Chỉ là cô ấy không mong muốn người mà cô ấy luôn ngưỡng mộ lại kết thúc như vậy.

Lời này khiến cho Lâm Chính trầm mặc.

Nhìn cô gái xinh đẹp mặc Hán phục này, trong lòng Lâm Chính cũng cảm thấy rất khó chịu.

Anh cũng không phải kẻ ngốc, đến Liễu Như Thi cũng đứng ra rồi, đủ để thấy được hậu quả sau khi gi ết chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng đến mức nào.

Tuy nhiên anh không hề sợ hãi.

Đúng lúc này, bà lão Dược Vương ở phía kia cũng bước tới.

“Thần y Lâm, cậu là một người vừa có tấm lòng độ lượng cao hơn trời lại là người có tài năng phi thường, người như cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả thế hệ. Tôi nghĩ lời của Như Thi không thể thuyết phục được cậu, cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ sợ hãi thế lực phía sau Ứng Phá Lãng, cho dù thế lực ấy có lớn mạnh thế nào…”