Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 944




Chương 944

Bàn bạc? Ngay cả Phùng Thạch cũng được gọi tới mà còn nói là bàn bạc sao?

Đây rõ ràng là đang giấu giếm gì đó!

Nhiều người âm thầm cười nhạt.

Kỳ Dược Phòng không chịu cho coi, đương nhiên bọn họ cũng không thể nhìn thấy bài thi của Mặc Tiểu Vũ, thế là đành từ bỏ.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu vòng cuối thôi!”, Phùng Thạch phất tay, hờ hững nói: “Mời những người vào vòng tiếp theo ra khỏi hàng!”.

Dứt lời tất cả mọi người có mặt đều nín thở.

“Vòng cuối cùng rồi sao? Không đúng, mọi năm đều là bốn vòng thi mà, sao đây đã là vòng cuối cùng rồi?”

“Vòng thứ ba bị loại bỏ rồi sao?”

Mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hoang mang. Lúc chủ tịch hội học sinh bước ra thì mọi người mới kinh hãi phát hiện ra rằng chưa có tới 20 người được thăng cấp trong lần thi này.

Ba trăm người chỉ còn chưa tới hai mươi người. Thật quá tàn khốc. Mới có hai vòng thi thôi đấy. Cuộc thi giám định này thật quá nghiêm khắc.

Chẳng trách vòng thi thứ ba bị hủy bỏ. Nếu còn tổ chức vòng thi thứ ba thì e rằng vòng số 4 sẽ chẳng còn một mống người nào tham gia nữa.

Rất nhiều người phải nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, chờ đợi vòng thi cuối cùng.

Chỉ thấy những người này bước lên một bục rộng, có người còn đang chuyển cả bàn ghế đèn bàn ra như chuẩn bị làm gì đó.

Đám đông quan sát thấy thập đại thiên tài đều được thăng cấp. Ngoài ra còn có một vài người nổi tiếng khác. Tất cả những người này đều làm ở Kỳ Dược Phòng một thời gian rồi. Mặc dù không được xếp vào thập đại thiên tài thế nhưng dù sao cũng đều là những người tài giỏi cả.

Duy nhất một kẻ ngoại lai đó chính là Mặc Tiểu Vũ. Không ít người lúc trước khinh thường Mặc Tiểu Vũ, giờ thấy cậu ta thì kinh ngạc lắm.

Thậm chí đến cả những giảng sư dạy Mặc Tiểu Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, họ không ngừng dụi mắt nhìn cậu.

“Tiểu Vũ thăng cấp rồi sao!”

“Ôi trời, với cái đầu gỗ của cậu ta mà có thể thông qua được vòng số 2 sao?”

“Vòng 2 lần này có thể nói là yêu cầu khác hoàn toàn với những lần trước đây. Có rất nhiều đáp án tưởng chừng đã đạt mà lại không. Sao cậu ta lại có thể thông qua được chứ?”

“Có nội gián, chắc chắn là có nội gián!”

“Giờ nếu không phải mắt tôi hỏng thì não tôi hỏng mất rồi. Chắc chắn thế…”, đám học sinh xì xầm, vô cùng kinh ngạc.

Trên bục gỗ. Lâm Chính nhìn về phía bục chính bên phải.

Trên bục có ba chiếc hộp được làm rất tinh tế. Ba chiếc hộp này chính là ba giải thưởng của đợt thi lần này. Trong đó có Hà Linh Hoa.

“Tiểu Ngưng, cố gắng đợi, tôi sẽ nhanh chóng trị bệnh cho cô”, Lâm Chính thầm nhủ, đôi mắt sáng lên

Lúc này, có một học sinh ôm một chiếc đ ĩa đặt lên trên bàn ở trên bục.

Mọi người nhìn chăm chăm, có thể thấy trên đó có một cây nhân sâm. Cây này không quá lớn, còn dính đất, có lẽ đã được thu thập từ trước đó rồi.

Tất cả đều nhìn chăm chăm vào cây nhân sâm, ai cũng cảm thấy nghi ngờ.