Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 950




Chương 950

Đám đông nghe thấy vậy thì sắc mặt mới dịu xuống đôi chút.

“Vậy mới phải chứ. Cậu yên tâm, danh sách học sinh tinh anh của năm nay sẽ không thiếu cậu đâu. Ngoài ra, học viện cũng sẽ bù đắp nhiều cho cậu”, giảng sư Triệu vỗ vai Lâm CHính.

“Hừ vậy mới phải chứ!’

Những người khác hừ giọng rồi gật đầu với Phùng Thạch. Bọn họ biết là Mặc Tiểu Vũ sẽ thỏa hiệp.

Đây là Kỳ Dược Phòng, cậu ta là học sinh ở đây mà dám đối đầu với Kỳ Dược Phong sao? Cậu ta dựa vào cái gì? Cậu ta có tư cách gì chứ?

Phùng Thạch đứng bên cạnh chờ đợi. Vì trong tình huống này, ông ta không thể nào chủ động đi khuyên Lâm Chính được, đành phải nhờ các giảng sư khác.

Thấy mọi người ra dấu Ok, Phùng Thạch mới bước tới.

“Các vị, kết quả điều tra đã có rồi”.

Phùng Thạch hô lên. Cả hiện trường trở nên im lặng. Vô số cặp mắt nhìn chăm chăm vào ông ta…

Phùng Thạch trông ung dung lắm, cũng chẳng hề tỏ ra bất an chút nào.

Ban đầu Lâm Chính tưởng Phùng Thạch là người chính trực, giờ xem ra anh đã sai. Dù sao ngồi được vào vị trí đó thì sao có thể là người thật thà được chứ?

“Phó phòng chủ, kết quả thế nào ạ?”

“Đúng vậy phó phòng chủ, rốt cuộc là thế nào? Mặc Tiểu Vũ có gian lận không ạ?”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn Phùng Thạch, ai cũng thấy nóng ruột.

Phùng Thạch hít một hơi thật sâu, gật đầu và nghiêm túc nói: “Mặc dù kết quả khiến tôi rất đau lòng. Và rằng điều này không ai muốn nhưng tôi cũng đành phải tuyên bố, học sinh mặc Tiểu Vũ đúng là….đã liên quan tới việc gian lận…xin lỗi…”

“Em không hề gian lận!”

Đúng lúc Phùng Thạch nói xong thì Lâm Chính đột ngột hét lên. Giọng nói của anh vang khắp hội trường. Vô số cặp mắt đồng loạt quay quay nhìn Lâm Chính. Bao gồm cả Phùng Thạch. Không ai ngờ anh lại làm vậy.

“Mặc Tiểu Vũ, cậu làm cái gì vậy?”

“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế?”

“Những lời khi nãy dặn cậu, cậu đều quên rồi sao?”

Giảng sư Triệu, giảng sư Chu vội vàng bước tới, cuống cuồng nhìn anh. Thế nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Thiên Mạch cảm thấy rất thú vị, Minh Vũ thì nhìn anh chăm chăm.

“Xem ra có trò hay để coi rồi”, đám học sinh quay qua, Tây Nhu Thiến thì cười lạnh lùng.

“Ha ha, thằng nhóc này đến thể diện của phó phòng chủ mà cũng không bận tâm, phó phòng chủ hết cách thì cậu ta cũng xong đời rồi! Đúng là trứng mà đòi chọi đá! Ha ha…”, La Phú Vinh mỉm cười.

“Não tàn thì vẫn là não tàn mà thôi! Hết thuốc chữa”, Vương Băng Điệp cười khẩy: “Nhu Thiến, xem ra chẳng ai bảo vệ được cậu ta nữa rồi, cậu vui lắm đúng không?”

“Để coi tiếp xem thế nào”, Tây Nhu Thiến thấy vui lắm.

Lời nói của Lâm Chính giống như hòn đá ném thẳng xuống mặt hồ phẳng, tạo ra những đợt sóng dồn dập. Hiện trường bùng nổ, không ít người đứng cả lên ghế, nhìn anh với vẻ không dám tin và bắt đầu rầm rộ bàn tán.

“Chuyện gì vậy?”

“Thằng nhóc này định làm gì thế?”

“Kỳ Dược Phòng có vấn đề gì sao?”, tiếng nghi ngờ vang lên không ngớt.