Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 39




Khác với tay của ba đệ tử thân truyền lúc trước vừa mới chạm vào đá thử nghiệm, tảng đá này liền bất đồng mà tỏa sáng rực rỡ, Quý Thanh Trác lại làm cho nó tỏa ra hào quang yếu ớt như vậy.

Các đệ tử vây xem xung quanh nhìn đến viên đá thí nghiệm kia đều có chút không dám tin tưởng, bởi vì bọn họ đã thật lâu chưa thấy qua đá thí nghiệm nào tối như vậy.

Quý Thanh Trác chính là đệ tử Ngu Tố Không!

Phàm nhân quả nhiên chính là phàm nhân, liền tính có bái sư phụ tốt hơn nữa, tu vi của cô cũng không nhất định có thể tu luyện cao đến bao nhiêu.

Thấy ánh sáng của đá thí nghiệm mỏng manh, Quý Thanh Trác cũng không vội, cô chậm rãi phát ra pháp lực của chính mình, liên tục không ngừng, không có chút chi ý nóng nảy nào.

Pháp lực nhỏ bé như chảy nhỏ giọt chậm rãi vận chuyển vào trong đá khảo thí, Quý Thanh Trác tuy rằng kinh mạch thân thể có thể cất giữ ít pháp lực nhưng phương pháp sử dụng pháp lực của cô lại cực kỳ tinh diệu.

Vận chuyển pháp lực vào trong đá thí nghiệm khó tránh khỏi sẽ có chút năng lượng tản dật ra bên ngoài, vô pháp bị đá thí nghiệm bắt giữ, nhưng Quý Thanh Trác chính là có thể tính toán tỉ mỉ làm cho mỗi một phần pháp lực đều rót vào trong đá thí nghiệm.

Từng chút từng chút một, ánh sáng của tảng đá thí nghiệm này càng lúc càng sáng ngời, thẳng cho đến khi tốc độ sáng của nó chậm lại.

Pháp lực của Quý Thanh Trác sắp hao hết, hiện tại độ sáng của đá thí nghiệm chỉ vừa qua mới qua khỏi ngũ giai, cô dường như còn có chút dư lực.

Vì thế cô vơ vét tất cả pháp lực còn lại trong kinh mạch của mình, toàn bộ vận chuyển qua, có thể kiếm thêm một điểm thì các sát hạch môn học khác sau này của cô liền có thêm một phần nắm chắc.

Cho đến cuối cùng, sắc môi của Quý Thanh Trác trắng bệch, cô cảm thấy chính mình cực kỳ suy yếu, thân mình cũng lung lay sắp đổ, tựa hồ ngay sau đó cô liền ngã xuống dưới, kết quả của sự cạn kiệt pháp lực chính là như vậy. Mà cô, căn bản không có năng lực tự mình hấp thu linh khí để khôi phục pháp lực.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cũng chú ý tới cô không thích hợp, hắn đối với tình huống của Quý Thanh Trác là quen thuộc nhất, cô như vậy quả nhiên là đem toàn bộ pháp lực trong kinh mạch của mình đều toàn bộ vận chuyển ra ngoài.

Quý Thanh Trác vẫn luôn kiên trì tới cuối cùng, đương nhiên đá thí nghiệm cũng không có đột phá đại quan lục giai, nhưng tu vi của cô đã rất gần nó.

Mộ Anh cẩn thận dò xét tình huống đá khảo nghiệm một chút, nàng cũng có chút không dám tin tưởng, bởi vì dựa theo nàng ước tính, Quý Thanh Trác tu vi đến hiện tại hẳn là khó khăn lắm mới hơn Luyện Khí ngũ giai, nhưng nàng không nghĩ tới Quý Thanh Trác cư nhiên vượt qua nhiều như vậy.

Phải biết rằng, các đệ tử cùng cô tham gia khảo thí, liền tính là tư chất kém cỏi nhất, cũng có tư chất tu luyện trung thượng, cô một tia tiên cốt cũng không có, cũng không biết là như thế nào tu luyện đến loại trình độ này.

Mộ Anh công bố điểm của Quý Thanh Trác: "Sáu mươi tám điểm. ”

Con số này đã rất gần với điểm số Luyện Khí lục giai nên có, đối với những đệ tử khác mà nói có lẽ cũng không phải là một cái thành tích tốt, nhưng là đối với Quý Thanh Trác chính mình mà nói, này cũng đã là thành tích không thể tưởng tượng nổi.

Thời điểm Quý Thanh Trác buông đá thí nghiệm xuống, thân hình liền có chút đứng không vững, nhưng cô biết, nếu như cô ngã trên đài, không chỉ khiến tất cả tu sĩ ở nơi này chú ý mà còn bại lộ ra sự thật chính mình không cách nào tự mình hấp thu linh khí khôi phục pháp lực.

Một cái đệ tử liền ngay cả tự mình hấp thu linh khí cũng không thể làm được, làm sao có thể tu luyện tới Luyện Khí ngũ giai? Này sẽ khiến cho mọi người nghi kỵ.

Quý Thanh Trác chậm rãi mà đi xuống, cô đi tới bên cạnh thủy kính của Ngu Tố Không, thân mình dựa vào trên thủy kính, mi mắt cô rũ xuống, tựa hồ một khắc liền phải khép lại.

Tu tiên quá khó khăn, thật là quá khó khăn, cô ở trong lòng thầm nghĩ như thế.

Ở trong tràng diện im lặng, Quý Thanh Trác bỗng nhiên cảm giác được có người từ phía sau bắt lấy cổ tay cô, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không biết khi nào từ phía sau trộm đi lại đây.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm đá thí nghiệm trong tay Mộ Anh, không ai chú ý tới tình huống nơi này, cho nên cũng không ai phát hiện TᏂẩʍ ɖυng Ngọc giữ cổ tay cô lại.

Bàn tay TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ấm áp hữu lực, có chút pháp lực thông qua hắn rót vào kinh mạch Quý Thanh Trác, cô cuối cùng cũng có chút khí lực, phảng phất như là một cái hồ cạn khô được dẫn đến dòng nước.

Quý Thanh Trác nghĩ quay đầu lại nói lời cảm tạ nhưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đè bả vai cô lại. Hắn cũng không muốn bại lộ sự tình Quý Thanh Trác không cách nào tự mình hấp thu linh khí.

Tuy nhiên, trong chủ điện này luôn có người chú ý quá mức tới tình huống của bọn họ.

Giang Thiên Khách chú ý tới TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nắm lấy tay cô, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng mang theo chút ý vị không rõ, trầm mặc không nói.

Mộ Anh trưởng lão lại lần nữa xác nhận tình huống đá khảo thí một chút, sau đó đem thành tích của Quý Thanh Trác sáu mươi tám điểm điền vào bảng.

Tên cô ở cuối cùng, tên tᏂẩʍ ɖυng Ngọc ở phía trước, khoảng cách giữa bọn họ cách xa như thế.

Có người ở trong điện nghị luận sôi nổi, có rất nhiều đệ tử không biết chuyện còn tưởng rằng Quý Thanh Trác sẽ ở chỗ này làm xấu mặt, tỷ như cô liên tục liền ngay cả điểm tiêu chuẩn đều không có đạt được.

Cô có thể vượt qua, đạt tới Luyện Khí ngũ giai đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, hơn nữa cô còn cao hơn Luyện Khí ngũ giai rất nhiều, thực mau liền đuổi kịp những cái đệ tử bình thường.

Sau một lát im lặng, thanh âm Ngu Tố Không đề cao truyền đến: "Tốt, thật là một cái thành tích tốt.”

Từ trong miệng một tu sĩ Độ Kiếp kỳ nói ra tu luyện một năm Luyện Khí ngũ giai thành tích là thành tích tốt, cũng được coi như là cái kỳ văn, hơn nữa hắn là thiệt tình thật lòng cho rằng như thế, bởi vì trong giọng điệu mang theo ý vị vui sướng muốn giấu cũng không giấu được, tựa như một cái gia trưởng vui sướng đem bảng điểm cuối kỳ của đứa nhỏ nhà mình vừa mới đạt được khoe ra cho tất cả mọi người như nhau thấy vui mừng, nó vừa đạt tiêu chuẩn, này không phải là lót đường, thật sự là đáng mừng.

"Đúng vậy." Mộ Anh cười nói, "Ta cũng không nghĩ tới, nhưng là nàng đã làm được thực không tồi.”

Quý Thanh Trác rất ít khi chịu người khác đánh giá đúng hướng, cô thở phào nhẹ nhõm yên lòng.

Nhưng là cũng chỉ có cô biết, cô tu luyện cũng không phải dựa vào lực lượng của chính mình, là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc từng chút từng chút giúp cô đem linh khí rót vào trong thân thể.

Cô chớp chớp mắt, bàn tay đặt bên cạnh thân thể chạm về phía sau, lại không chạm vào tay hắn.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không biết từ khi nào đã rời đi, trở về nguyên vị trí ban đầu.

Hạng mục khảo nghiệm hàng năm của Huyền Vân Tông chính thức kết thúc, tuy Quý Thanh Trác đạt được thành tích đứng cuối cùng, nhưng đối với cô chính mình tới nói, này đã được xem như là đột phá.

Trước khi cô trở về Bạch Thủy Đảo, trước tiên đi hồ Minh Tâm của trưởng lão Kiều Thự ăn cơm, tin tức trong chủ điện truyền đến so với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc mang theo cô còn muốn nhanh hơn.

Kiều Thự trưởng lão đem một đĩa rau xào phóng tới trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: "Thanh Trác cầm sáu mươi tám điểm a, thiếu chút nữa chính là Luyện Khí lục giai. ”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc là cùng Quý Thanh Trác một đạo đi tới, hắn ngồi ở hành lang gấp khúc làm bằng tre bên ngoài, từ xa nhìn Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác cúi đầu và cơm vào trong miệng, cô gật gật đầu, thanh âm nói chuyện mơ hồ không rõ: "Vâng, ít nhiều là Tiểu Ngọc sư huynh.”

"Thanh Trác, ngươi có thể tu luyện cũng là một kỳ tích." Kiều Thự không khỏi cảm khái nói, ông nghiêng đầu nhìn TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, ngữ khí mang theo một chút ý cười trêu chọc, "Dung Ngọc, ngươi hẳn là tốn rất nhiều tâm tư đi.”

Động tác gắp rau xanh của Quý Thanh Trác dừng lại, hắn đâu chỉ tốn rất nhiều tâm tư, hắn... Hắn rõ ràng là...

Gương mặt cô ửng đỏ, nỗ lực nuốt thức ăn trong miệng xuống.

Quý Thanh Trác không dám nhìn TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đang nhìn cô, đối mặt với nghi vấn của Kiều Thự trưởng lão, hắn thế nhưng có thể mặt không hồng tâm không nhảy mà gật đầu, ôn nhu nói: "Là như thế. ”

Hắn nói xong, chiếc đũa trong tay Quý Thanh Trác liền rớt xuống, cô cuống quít nhặt lên.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, hắn không rõ Quý Thanh Trác vì sao mỗi lần nhắc tới tu luyện chính là phản ứng như thế, hắn trước đây vẫn cho rằng cô là bởi vì hai chữ "song tu" nói sai kia mà cảm thấy thẹn thùng, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn để ý cái này hay sao?

Quý Thanh Trác biết, sự tình phát sinh trong không gian tu luyện chỉ có chính mình biết, cô hít sâu một hơi, làm cho mình không cần lại nghĩ đến chuyện này nữa.

Nếu TᏂẩʍ ɖυng Ngọc biết trong không gian tu luyện phát sinh chuyện gì, cô... Cô... Cô nhất định sẽ tìm một khe đất chui vào, sau đó không bao giờ gặp lại hắn một lần nữa, hệ thống cầu xin thế nào cô cũng sẽ không đối mặt với hắn.

Mặt Quý Thanh Trác đều muốn chôn vào trong chén, qua thật lâu, cô mới ăn xong cơm trưa.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc những thật ra rất có kiên nhẫn, hắn ôm kiếm, tựa vào hành lang trúc an tĩnh chờ cô.

Chờ Quý Thanh Trác ăn xong, hắn mới vươn tay về phía cô: "Trác Trác, đi thôi.”

Quý Thanh Trác cáo biệt Kiều Thự trưởng lão rồi bước lên Táng Tuyết kiếm của hắn, lúc này đã là cuối thu, quần áo trên người Quý Thanh Trác có công năng giữ ấm mặc dù cô không quá lạnh, nhưng khi cảm nhận gió lạnh đang đến, cô vẫn là đánh một cái hắt xì.

"Lạnh?" TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nghiêng đầu qua hỏi cô.

"Bỗng nhiên có chút lạnh." Quý Thanh Trác ngượng ngùng nói.

"Sáu mươi tám điểm, rất cao." TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thẳng đến bây giờ mới xuất khẩu khen cô.

"Tiểu Ngọc sư huynh, là ngươi..." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói.

"Nếu sáu mươi điểm là của ta, tám điểm còn lại là của ngươi… "TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đương nhiên phát hiện năng lực khống chế mà Quý Thanh Trác thể hiện lực lượng khi rót pháp lực vào đá khảo thí.

Chính xác bình tĩnh, một chút pháp lực cũng không có lãng phí, gần như là một cái kỹ xảo điều khiển pháp thuật nghệ thuật.

Quý Thanh Trác nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

"Muốn vị trí thứ ba?" TᏂẩʍ ɖυng Ngọc chung quy cũng hỏi vấn đề này, kỳ thật đêm đó, thời điểm Quý Thanh Trác đêm khuya ôm Mao Mao trở về Bạch Thủy Đảo, hắn liền biết nguyên nhân Quý Thanh Trác nỗ lực.

Vì một con lừa, thật là một lý do lố bịch.

"Muốn." Quý Thanh Trác trả lời lời hắn vẫn là một chữ duy nhất.

"Ngày mai là kiểm tra lớp ngự thú học." TᏂẩʍ ɖυng Ngọc biết đại khái nội dung khảo thí, bởi vì năm đó hắn cũng từng thi qua như vậy.

"Ta sẽ tận lực." Quý Thanh Trác nói, gần đây quan hệ của cô và Băng Sương không tệ, nhưng tóm lại cũng không còn thân mật như trước, bởi vì Băng Sương hẳn là minh bạch một ít đạo lý, cho nên chỉ coi cô như là chủ nhân bình thường mà thôi.

Cô biết cuối cùng sẽ là cái dạng này kết quả, nhưng tâm tình vẫn không tránh khỏi hạ thấp xuống, chờ ngự thú học thi xong, cô sẽ cùng Băng Sương không có gặp lại.

Đôi mắt xinh đẹp của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc khẽ rũ xuống, dư quang của hắn liếc mắt một cái, hắn biết Quý Thanh Trác lại đang suy nghĩ những cái đó tiểu động vật.

Hắn vẫn chưa vạch trần tiểu tâm tư của Quý Thanh Trác, chỉ là hỏi: "Hôm nay còn tu luyện sao?”

Tu luyện... Quý Thanh Trác từ sau lần trước, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ở trong không gian tu luyện vẫn luôn là như vậy, hôm nay cô vừa mới kiểm tra xong tu vi, muốn nghỉ ngơi một chút.

Vì vậy, cô thực quyết đoán mà lắc đầu: "Không."

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc càng cảm thấy hai người bọn họ tu luyện không thích hợp, hắn đương nhiên biết chính hắn là người như thế nào, mà Quý Thanh Trác... đương nhiên không biết bộ mặt chân thật của hắn.

Quý Thanh Trác vẫn là đến chỗ TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đút Lại Lại ăn, cô đem tiểu gia hỏa càng lúc càng nặng ôm vào trong ngực, vụиɠ ŧяộʍ hôn một cái, Lại Lại quá đáng yêu, cô thực sự không thể nhịn được.

Cô là ở sau lưng không để cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn thấy, bởi vì cô cảm thấy hành vi này của chính mình có điểm xuẩn.

Đương nhiên, cô vừa cúi đầu, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền biết cô muốn làm cái gì, hắn nhìn thấy tóc Quý Thanh Trác từ sau lưng chảy xuống, che chắn hai bên thân thể cô, cô cúi người ở trên trán Lại Lại vững chắc thả một cái hôn.

Lại Lại thực thích Quý Thanh Trác thân cận như vậy, nó tiến lại gần, ghé vào trên vai Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác đưa lưng về phía hắn còn Lại Lại đối diện với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, tiểu gia hỏa này hướng về phía hắn vẫy vẫy móng vuốt tỏ vẻ hữu hảo.

Động tác như vậy ở trong mắt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tựa như một cái kẻ thứ ba đang khoe khoang.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc: "......" Liền có chút sinh khí, vẫn là chính hắn mua cho cô.

Quý Thanh Trác thực thích những con tiểu động vật này, nhưng cô đối với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cũng không có thích giống như thích những tiểu động vật này, mặc dù hắn xác thực đối với cô rất tốt.

Mà nguyên nhân sở dĩ sẽ đơn giản như vậy bởi vì bất luận là Mao Mao hay là Lại Lại, trong mắt chúng nó cũng chỉ có cô, chúng nó là toàn tâm toàn ý đem cô trở thành chủ nhân duy nhất, đối diện với những tiểu gia hỏa đáng yêu này, Quý Thanh Trác có thể ở trong đôi mắt trong suốt của chúng nó mà nhìn đến chính mình.

Nếu đã tiếp nhận ái như vậy, vậy cô tự nhiên muốn đồng dạng hồi báo quá đi, đây là cái đạo lý thực mộc mạc.

Quý Thanh Trác vỗ vỗ lưng Lại Lại, cô ôm nó trong chốc lát, cánh tay liền cảm thấy có chút chua xót, vì thế cô đem nó thả xuống dưới.

Cùng Lại Lại chơi đùa xong, cô ôm nó vào trong ổ nhỏ của nó, lúc này mới có rảnh rỗi đi chú ý TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

Hôm nay cô do dự lâu như vậy, kỳ thật là có việc phải làm, mới vừa rồi thời điểm ôm Lại Lại cũng có chút thất thần, thẳng đến vừa rồi cô mới hạ quyết tâm hành động.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đang dựa vào trên giường trúc, Táng Tuyết Kiếm đặt ở bên cạnh người, lấp lánh ánh tuyết, hắn nhìn Quý Thanh Trác, trong mắt có cảm xúc không rõ.

Quý Thanh Trác kêu hắn một tiếng, ngữ khí vẫn mềm mại như ngày thường: "Tiểu Ngọc sư huynh.”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ngữ khí rầu rĩ: "Ở.”

Quý Thanh Trác nhấc làn váy lên, chậm rãi hướng nơi này đi tới, bước chân của cô có chút do dự.

Ngón tay TᏂẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi gõ trên chuôi kiếm, hắn không biết Quý Thanh Trác muốn làm cái gì.

Rốt cuộc hôm nay nói không tu luyện không phải sao.

Quý Thanh Trác đứng trước mặt hắn, cô có chút rối rắm, bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy.

Cô cảm thấy như vậy thực vô dụng, có lẽ ở trong mắt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc xem ra sẽ thực buồn cười.

Nhưng là cô cũng không thể cho hắn cái gì khác, hắn giúp cô nhiều như vậy, cô tổng cũng nên tỏ vẻ gì đó một chút mới đúng.

Quý Thanh Trác cúi đầu mở hà bao của mình ra, nguyệt hoa chi lực quen thuộc của ốc biển trong hà bao lại bừng lên.

Khí áp quanh thân TᏂẩʍ ɖυng Ngọc càng lúc càng thấp, lá vàng khô trong viện từ ngọn cây rơi xuống, rơi ở trên mặt nước, lãng đãng gợn sóng.

Quý Thanh Trác không biết cô đang trực tiếp nhảy nhót ở lôi khu của hắn, cô ở trong tiểu hà bao của mình cuối cùng móc ra tới một cái vật nhỏ.

Là một viên ngọc bội nho nhỏ, trên đó khắc hình dạng hoa quỳnh quen thuộc, ngọc bội này thực xấu, đường cong chạm khắc xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Cho ngươi." Quý Thanh Trác trong lòng bàn tay nằm một miếng ngọc bội màu trắng, đem đồ trong tay đưa đến trước mặt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, hai chữ này của cô nói ra có chút do dự bất an.

Quá xấu, đặc biệt là đưa tới trước mặt một cái nhân vật tựa như trích tiên như TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, ngọc bội này liền càng có vẻ khó nhìn.

Quý Thanh Trác rất đem tay chính mình thu lại, nhưng cô còn muốn kiên trì thêm một chút.

Nhưng là, chính là hai chữ ngắn ngủi này lại xua tan bầu không khí nặng nề quanh thân TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

Lông mày tuấn dật của hắn hơi nhướng lên, tầm mắt dừng trên ngọc bội trong lòng bàn tay Quý Thanh Trác hỏi: "Đây là cái gì?”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc biết rõ còn cố hỏi, nhưng Quý Thanh Trác nghiêm túc trả lời: "Là ta chính mình khắc.”

Cô rất sớm đã khắc, là nhờ Kiều Thự trưởng lão thay cô mang đá về, tốn hai trăm viên trung phẩm linh thạch của cô mua được Hàn Băng Ngọc giá trị không nhỏ, cô cũng không biết thạch tài tu tiên giới này có cái hiệu quả đặc thù gì, bất quá nó trong suốt, dùng để coi như trang trí cũng không tồi.

Quý Thanh Trác không biết cô có cái gì có thể cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, vì thế cô liền khắc cho hắn một cái ngọc bội hoa quỳnh, cô là lần đầu tiên làm cái đồ vật này,

Khắc đến thật sự khó coi những khối đá này là một cái chất liệu tốt.

"Có thể, ngọc bội ở trên eo, hoặc là trên thân kiếm." Quý Thanh Trác giới thiệu công dụng của nó.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn chăm chú vào khối ngọc bội này, hắn không tới tiếp nhận.

Quý Thanh Trác cho rằng hắn ghét bỏ, vì thế khép lòng bàn tay lại, thanh tuyến của cô bất động thanh sắc hạ thấp xuống: "Tiểu Ngọc sư huynh…nếu là không thích nó, chờ đến ngày khai sơn lại đi mua người khác khắc tốt.”

Cô liền biết hành động này quá buồn cười, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc quả nhiên không thể tiếp nhận nó.

Nhưng là ngay sau đó, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cầm lấy cổ tay cô, ngón cái của hắn ấn vào cổ tay nàng, rồi sau đó chậm rãi trượt lên, đem ngón tay đang nắm chặt của cô mở ra.

Cái ngọc bội hoa quỳnh này bị Quý Thanh Trác nắm thật lâu, mang theo độ ấm trong lòng bàn tay cô, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thoải mái đem nó từ trong lòng bàn tay cô rút ra tới.

"Trên eo tốt, vẫn là trên kiếm tốt?" Hắn ngẩng đầu lên hỏi.

Hắn nhìn đôi mắt hơi giật mình của Quý Thanh Trác, ánh mắt thâm thúy, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.