Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 30: Khai chiến




Sau một chuyến thị sát Bát Tinh trấn, nàng quay trở lại cổ thành, chính thức bàn kế sách cụ thể cùng các vị tướng quân.

Không người ngoài nào biết chi tiết bên trong đã nói những gì, chỉ biết sau khi Hoàn Thiên đế nói ra ý định, mấy kẻ bên trong lập tức hít vào một hơi khí lạnh, không khỏi nghi ngờ về tính khả thi của nó.

Mấy ngày sau, khắp doanh trại, người chặt cây người đóng thuyền, còn có người liên tục lặn xuống Hoàng Giang vào sáng sớm, tất bật chuẩn bị cho đại chiến.

Đêm trước trận Hoàng Giang chi chiến, trong soái trướng có hai hắc y nhân bí mật diện kiến Hoàn Thiên đế:

-Khởi bẩm bệ hạ, đúng như tính toán của người, vào sáng sớm mai, Ly Quốc sẽ tiến hành khởi binh!

-Bệ hạ, chuyện người căn dặn, thần đã hoàn thành, gây ra không ít hoang mang trong lòng binh lính Ly Quốc!

-Tốt lắm, hai khanh quả thật là người của Cẩm Y vệ, hoàn thành rất tốt!

-Được phục vụ cho bệ hạ là vinh hạnh của Cẩm Y vệ, mạng của ba mươi người Cẩm Y vệ là của bệ hạ!

-Hai khanh có thể về nghỉ ngơi!

-Dạ!

Chớp mắt hai hắc y nhân biến mất không một dấu tích.

Hôm sau, trời chưa kịp sáng, kế sách đã chính thức thi hành, một đội quân gồm mười mấy người ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ, lẳng lặng tiếp cận những chiến thuyền lớn của Ly quốc, cố ý làm ra vẻ lén lút không để bị phát hiện.

Một canh giờ sau, những chiếc thuyền nhỏ quay trở lại, xa xa phía sau đã có mấy chiến thuyền sập bẫy mà đi theo. Thủy triều dần dần rút xuống, để lại thành quả của những ngày qua, một bãi cọc gỗ đặt dưới đáy sông. Chiến thuyền bị chặn, lại bị đầu vót nhọn của cọc gỗ đâm thủng bắt đầu chìm xuống.

Hoang mang bao trùm cả quân đội Ly quốc, những âm thanh huyên náo truyền từ con sông vào đến cổ thành. Trên tường thành cao, một bạch y nữ tử đang ngưng thần quan sát, nàng thấp giọng ra lệnh:

-Bắt đầu đốt thuyền, bắt sống những kẻ muốn lên bờ!

Hỏa loạn tiễn bay đầy trời, thiêu đốt cả một phương, Hoàng Giang chìm trong biển lửa, tiếng kêu gào ai oán của những kẻ kẹt lại trong đám cháy, tiếng đao kiếm trong cuộc giao tranh giữa những kẻ thoát được lên bờ vang lên không ngớt.

Nàng vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về chiến trường trước mặt, nhưng trong mắt phủ một tầng sương mờ khiến không ai có thể thấy được xúc cảm trong lòng, trên người nàng hiện tại không phải chiến bào lộng lẫy của một vị hoàng đế, mà chỉ đơn giản là một bộ bạch y thanh thoát, lãnh đạm từ đầu xuống chân. Bên cạnh nàng xuất hiện một bạch y nam tử, đôi mắt xám nhíu mày cùng nhìn về phía trước, sau đó lại quay về phía nàng, hắn nhìn thấy được biểu tình mà nàng cố che giấu, trong lòng không khỏi thắc mắc “Tại sao nàng cứ cố tỏ ra kiên cường? Muốn yếu đuối thì cứ yếu đuối, muốn ghê tởm thì cứ ghê tởm, muốn đau lòng thì cứ đau lòng, mãi gánh chịu một mình như vậy... thật ngốc quá!”

Hắn ngồi xuống bên cạnh, trên tay xuất hiện một chiếc cổ cầm màu xanh lam tinh xảo, đôi tay lãnh đạm đặt lên dây đàn. Âm thanh trong trẻo phát ra, dịu dàng, trầm bổng như một khúc ca chiêu hồn. Mặc cho phía trước là gió tanh mưa máu, mặc cho xung quanh là tiếng binh đao va chạm, tiếng đàn vẫn lãnh đạm vang lên, tựa như người đang đàn hoàn toàn tách biệt với thế giới này.

Nàng đứng bên cạnh hắn, lắng nghe hắn đàn, lại cứ một mực nhìn về phía trước, trong lòng dâng lên một cỗ xao động, khóe mắt bỗng cay cay, đất trời nhất thời tối sầm lại, mặt trời có ló dạng cũng bị mây đen che khuất, cảnh tượng trước mắt nàng như nhòe đi, chìm trong màn nước nhàn nhạt. Một giọt nóng hổi lăn xuống gò má trắng bệch, bên tai vẫn là tiếng đàn lẫn với âm thanh chém giết từ xa truyền đến.

Hắn bên cạnh vừa kết thúc tiếng đàn liền nhìn nàng chăm chú, nàng vẫn kiên định đứng vững, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định, trong mắt vẫn còn lệ quang nhàn nhạt, hắn cất một giọng dịu dàng:

-Là một vị vua, không nên mềm lòng yếu đuối, mấy cảnh chém giết này... là chuyện thường tình khi chiến tranh!

Nàng đưa tay gạt đi giọt nước mắt của một khắc xao động, nở một nụ cười buồn bã:

-Con hiểu!

Rồi nàng quay lại, đi thẳng về soái trướng.

Kế sách này của nàng rõ ràng ngay từ đầu đã biết được sẽ có vô số thương vong, sinh linh đồ thán, nhưng vì muôn dân Hoàng Khánh, hiện tại hay sau này, tất cả... là không còn cách nào khác.

Ngay từ đầu, rời bỏ thành Trường Ca chính là một phần không thể thiếu của kế sách này. Nàng cho người mang toàn bộ lương thực trong thành đi, khiến cho quân Ly Quốc vào thành có muốn cướp cũng không còn gì để cướp. Lại lệnh cho Lưu Hổ lẫn Diệp Phúc ở lại giám sát tình hình, mang kho lương của chúng đốt sạch. Còn bỏ thuốc vào giếng nước, khiến binh lính Ly Quốc không khỏi hoang mang. Một khi chúng có viện trợ, nàng lập tức cho phá rối, không cho tiếp ứng binh trong thành. Nói cách khác, nàng đã khiến binh lính Ly Quốc bị cô lập hoàn toàn.

Trước tình hình đó, chúng buộc phải cho khởi binh càng sớm càng tốt, nếu không sức chiến đấu của binh lính sẽ giảm. Nàng tính toán cặn kẽ, dự đoán ngày khởi binh, cho người đẽo cọc gỗ có vót nhọn ở đầu cắm xuống đáy Hoàng Giang, lợi dụng thủy triều che khuất.

Nhận được tin mật báo từ hai Cẩm Y vệ, nàng lệnh cho một đội quân dùng thuyền nhẹ sang bờ bên kia khi thủy triều lên, dụ chiến thuyền của Ly Quốc đi theo, thuyền nhẹ dễ dàng qua bãi cọc dưới sông, chiến thuyền Ly Quốc khi đến nơi vừa lúc thủy triều trở về bình thường, cọc gỗ nổi lên đâm lủng thuyền. Sau đó liền sai bắn hỏa tiễn đốt thuyền, buộc những binh lính đang hoang mang trên thuyền phải nhảy xuống sông, khi lên bờ lại bị tập kích, một mẻ bắt gọn!

Kế sách này được Thiên Bảo đánh giá là rất thâm sâu, nhưng theo nàng, nó lại chất chứa vô vàn những rủi ro. Việc tiêu hủy kho lương và lương thực tiếp tế hoàn toàn không dễ dàng, bước đầu này thành công cũng đã chịu thương vong không nhỏ. Cả việc cắm cọc gỗ, với một con sông như Hoàng Giang, chính là thập phần nguy hiểm. Hơn nữa, nếu binh lính Ly Quốc chia làm hai phần, một vượt sông, còn lại xuôi dòng mà qua sông, thì binh lính Hoàng Khánh cũng phải chia ra làm hai, phân tán lực lượng như vậy khiến trận hình chiến đấu lộ ra rất nhiều sơ hở. Muốn tính được chính xác thời điểm khởi binh lẫn thời gian lên xuống của thủy triều, cần không ít tâm tư và cả một chút liều lĩnh.

Nói tóm lại, Hoàng Giang chi chiến lần này chính là một nước cờ liều mạng, một trận đánh cược lớn quyết định mạng sống của hàng triệu người dân Hoàng Khánh!

Nàng im lặng nhắm mắt tĩnh thần bên trong soái trướng, vừa rồi nhất thời để bản thân bộc lộ bản chất yếu đuối đến đáng thương, sau này không nên như vậy nữa!

Sau trận chiến, các vị tướng quân ai nấy đều lộ một nét mặt mệt mỏi, chiến bào trên người vẫn chưa thay ra, chỉ có khuôn mặt được dùng khăn lau sạch một chút, cả người vẫn phảng phất mùi máu tươi, Thiên Bảo cũng không ngoại lệ, lần này dù y bị trọng thương, nàng cũng không đồng ý cho y tham chiến, nhưng nếu không có y, không chắc có thể giữ được thành.

Nàng vẫn một thân bạch y ngồi giữa khung cảnh đó vẫn không lấy làm khó chịu. Giọng nói tràn ngập quan tâm:

-Nếu ai cảm thấy không ổn, có thể ra ngoài chữa trị, cuộc họp này có thể dời lại vào lúc khác?

-Bệ hạ cứ tiếp tục, chúng thần không sao.

Nàng nhìn sang Thiên Bảo, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của y mà trong lòng đầy lo lắng, y cũng nhìn nàng, nở một nụ cười mệt mỏi rồi gật đầu. Nàng miễn cưỡng quay đi, chậm rãi nói:

-Vậy báo cáo vắn tắt một chút!

Tống tướng quân đại diện mọi người tiến lên báo cáo:

-Trận này quân ta toàn thắng, bắt sống hơn ba nghìn binh sĩ Ly Quốc, chỉ tiếc... đã để Thác Bạt, tướng soái của Ly Quốc trốn thoát!

-Không sao, mục tiêu của chúng ta không phải đuổi cùng giết tận! Hơn nữa, nghe nói Thác Bạt võ nghệ cao cường, đa mưu túc trí, nào có dễ bị bắt lại như vậy?

-Lần này tổn thất tuy lớn nhưng vẫn trong giới hạn cho phép, tất cả là nhờ cao kế của bệ hạ!

-Không thể nói vậy, canh bạc này đánh cược lớn như vậy, rủi ro cũng không hề nhỏ, nhưng các khanh đã đồng lòng giúp trẫm thực hiện, công lao này sau khi hồi triều trẫm sẽ luận đó mà ban thưởng!

-Tạ ơn bệ hạ!

-Được rồi, các khanh cứ lui về nghỉ ngơi hồi sức!

-Chúng thần cáo lui!