Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 33: Bảo vệ




Nam Sơ xách theo hành lý xuống lầu, Thẩm Quang Tông đứng đợi ở bên cạnh xe, thấy cô xuống, xông lên kéo hành lý của cô, nhét vào cốp sau, túm người lên xe, hỏi: "Nhăn nhó làm gì thế?"

Nam Sơ không quan tâm, nhìn quanh một vòng, hỏi: "Tây Cố đâu?"

Thẩm Quang Tông ngồi lên ghế lái, đóng cửa, cúi đầu gọi điện thoại, cũng không quay đầu lại nói: "Cô nhóc kia, gần đây không biết ăn lộn thuốc gì, nháo ầm ỹ, đợi một lát." 

Bên này điện thoại đã thông, Thẩm Quang Tông lập tức đổi sắc mặt, a dua nịnh hót: "Dạ dạ dạ, bên này đã lên lịch, thay tôi cám ơn đạo diễn Hạ nhé!"

Cúp điện thoại, quay đầu lại, mặt không biểu cảm nói với Nam Sơ, biến sắc mặt nhanh chóng làm người ta níu lưỡi: "Chiều mai quay thử xong, Hàn tổng nói huấn luyện vất vả nên cho cô nghỉ một ngày, chiều mai tôi kêu xe tới đón cô. Còn có, tôi đã cho kéo xe của cô về nhà xe rồi, chìa khóa để trong rổ chỗ cửa vào. Cậu hai Tưởng nói rồi, anh ta sẽ không so đo với cô về chuyện đó."

Nam Sơ cười lạnh, đáp: "Tôi không đi."

Thẩm Quang Tông giống như nghe được chuyện cười, hừ mũi, nói: "Cô không đi? Cô có biết là bộ phim của ai không? Cô không đi? Hạ Chính Bình! Đạo diễn Hạ! Đầu óc cô bị cửa kẹp hả? Bao nhiêu nữ diễn viên chen đến vỡ đầu chỉ muốn đóng phim của ông ta, mặc dù không phải là nữ chủ thì cũng là nữ phụ thứ ba, phần diễn cũng nặng, nhân vật gặp may, có thể bớt đi cho cô bao nhiêu đường vòng hả!"

Hiện tại thù lao đóng phim tăng vọt, quá nhiều người trong giới kiếm được tiền nhanh, đã không quan tâm đến chất lượng phim, kỹ thuật diễn của diễn viên và kịch bản cùng xuống dốc, giới điện ảnh đúng là đang tụt dốc. Nhưng vẫn có một vài người cũ vì điện ảnh mà hiến thân, không quên lòng nhiệt huyết ban đầu, Hạ Chính Bình là một người trong số đó.

Hạ Chính Bình, tuổi gần 50, nhà nghệ thuật lão làng, trưởng thành từ trong phố nhỏ, ngõ nhỏ, có đầy nhiệt huyết của một người phương bắc.

Phim ông làm đều có chứa một luồng hơi thở nồng đậm của cuộc sống trong phố nhỏ, ngõ bé, tất cả nhân vật chính đều là con cháu của những gia đình có gốc rễ, xuất thân cách mạng, đại nghĩa, hào khí.---ll,,,ê,,quy,,,,don,,,,,-----Mỗi lần ký giả phỏng vấn hỏi ông là vì sao chỉ thích làm về đề tài phố phường, ông luôn vui tươi hớn hở, giải thích: "Tôi chính là dân tỉnh thị, không làm được những thứ cao sang kia. Tường thành, gốc rễ có rất nhiều chuyện xưa không nói hết được, bác gái hát hí kịch và đại gia có tiền, chàng trai trẻ thuê nhà và nữ chủ nhà vẫn còn sức hút, nữ ca sĩ Thiên Nhai và thủ lĩnh giặc cỏ bé nhỏ....Tôi đã từng chụp những thứ ấy, dĩ nhiên cũng đều gặp qua."

Thật ra thì lúc tuổi còn trẻ, Hạ Chính Bình cũng đã làm phim về tình yêu quê hương, đất nước, núi sông hùng vĩ. Tuổi càng cao, càng trung thành với thể loại phim yên bình, mang chút hơi thở nhân văn. Xét bên trong chính là một ông già có chút hiệp cốt, đạo nghĩa nhưng lại thích pha trò.

Mà tác phẩm lần này là về cuộc đời của Hạ Chính Bình, ông sớm đã thông báo là làm xong phim này sẽ lui về ở ẩn, không làm phim nữa. Có người phiền muộn, có người tiếc hận, dù sao người nghiêm túc làm nghệ thuật là rất hiếm, hôm nay lại thêm một lão làng tuyên bố rút lui, có thể thấy được tiền đồ của phim ảnh là đáng lo ngại. Vì vậy, mọi người đã dồn tất cả sự chú ý, độ tập trung vào lần tuyển vai này.

Tóm lại về đạo diễn Hạ, tất cả già trẻ đều muốn chen chân vào, đây cũng là một bộ phim về trấn núi giống hàng năm.

Nhưng bây giờ, trong đầu Nam Sơ chỉ nghĩ đến nụ cười kiêu ngạo của Tưởng Cách ở chỗ quân y, sử dụng tài nguyên của anh ta, Nam Sơ thật sự có điểm không vừa ý.

Thẩm Quang Tông hoàn toàn không để ý đến cô, dừng xe ở dưới lầu nhà cô, xách theo hành lý đuổi người, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Cũng không phải mỗi người đều có cơ hội này, mặc kệ trong lòng cậu hai Tưởng tính toán cái gì, nhưng đây đối với cô mà nói, đúng là một cơ hội tốt. Hàn tổng cũng là ý này, dù sao cô cũng do tôi dạy dỗ, tôi có thể đẩy cô vào hố lửa sao? Hơn nữa, gần đây cậu hai Tưởng đang bận về nhà tranh tài sản, vốn không rảnh đối phó với cô. Anh ta cũng đã nói qua với Hàn tổng, chuyện trước kia không đáng truy cứu, tôi thấy thằng nhóc đó là thật sự thích cô, cô đừng quá lo lắng.---ll,,,e,quy.....don,.,,,,---Phim này không phải nói diễn là có thể để cho cô diễn, anh ta chỉ bán chút thể diện để tranh thủ cho cô một cơ hội quay phim thử, cụ thể còn phải chờ đạo diễn Hạ có nhìn trúng cô hay không. Muốn được nhìn trúng là do bản lĩnh của cô, không trúng thì cũng đừng nản chí, dù sao còn trẻ, tiếp đó vẫn còn có cơ hội. Kịch bản ở trên bàn cô, về nhớ xem kỹ, nhân vật này rất thích hợp với cô, những chuyện khác, đều không cần cô lo. Nếu chúng tôi đã chọn cô, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với cô, coi như tôi không che chở được cho cô còn có Hàn tổng. Coi như Hàn tổng cũng không che chở được cho cô, đất nước ta còn có luật pháp mà, lúc rảnh rỗi thì xem một chút kiến thức về pháp luật, cả ngày cầm kinh thư, thật sự xảy ra chuyện thì trông cậy vào thần tiên cứu cô sao?"

Lời đã nói đến mức này, từ chối nữa thì đúng là làm kiêu.

......

Ở bên này, Lâm Lục Kiêu đứng ở trước cửa phòng làm việc của Sở trưởng Sở Cảnh Vụ, đứng sừng sững một buổi chiều.

Mạnh Quốc Hoằng không cho anh vào cũng không cho phép rời đi.

Lâm Hồng đi tới đây, dựa vào tường, chế giễu: "Anh trai, anh lại gây họa à?"

Lâm Lục Kiêu lườm cô một cái, không để ý tới cô.

Lâm Hồng lại hỏi: "Thế nào? Anh này ba ngày hai bữa lại bị Mạnh Xử phạt đứng."

Lâm Lục Kiêu lẩm bẩm một tiếng: "Tránh xa một chút, tránh khỏi bị dính sự xui xẻo của anh trai."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc mở ra, hiện ra một bóng người, Lâm Hồng cũng quen biết, vui mừng kêu: "Tham mưu Hứa, anh tôi lại phạm lỗi gì rồi hả?"

"Cô hỏi anh mình đi, sao tôi biết được!" Hứa Uẩn nhìn Lâm Lục Kiêu, tức giận nói: "Mạnh Xử kêu cậu ta vào."

Lâm Lục Kiêu trực tiếp quẹo vào.

Hai bộ đàm bị ném ở trên bàn. Mạnh Quốc Hoằng đỏ bừng mặt, gân xanh nổi lên, giọng nói nặng như đổ chì: "Đơn kênh?!"

Lâm Lục Kiêu đứng bất động. Một chiếc gạt tàn từ bên kia bay qua, anh không hề tránh, gạt tàn đập thẳng vào khóe mắt anh.

Ngoài cửa, hai người Lâm Hồng và Hứa Uẩn đang úp sát lên cửa, nghe lén.

Nghe bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, Lâm Hồng có chút nóng nảy, nói: "Mạnh Xử đã không ra tay đánh anh trai tôi lâu rồi, hiện tại anh tôi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì chứ?"

Hứa Uẩn ép sát cửa, không lên tiếng.

Lâm Hồng hỏi: "Tham mưu Hứa, có phải anh đã biết chút gì hay không?"

Hứa Uẩn hỏi ngược lại: "Mấy năm nay anh cô có hẹn hò với bạn gái không?"

"Không có." Lâm Hồng hơi giật mình, vội hỏi: "Sao anh hỏi cái này, có ý kiến gì với anh tôi sao?"

Hứa Uẩn cười nhạt, đáp: "Không được sao?"

"Đươc, được, được, chỉ là gần đây hình như anh tôi có thích một cô gái." Lâm Hồng nói thầm.

Nói thật, nhiều năm như vậy, Lâm Lục Kiêu đã làm không ít chuyện vô sỉ, mặc dù trước kia ông cũng đã cầm gạt tàn đập qua, nhưng không đập lên mặt. Đây là lần đầu tiên Mạnh Quốc Hoằng tức giận như vậy. Vì sao ông tức giận à?? Giận là vì thằng nhóc này chỉ lẳng lặng, chẳng nói gì, cố tình làm mọi chuyện ở sau lưng ông.

"Thật sự thích cô bé kia như vậy à, được, cậu về nhà nói với cha cậu, cậu muốn lấy người ta về nhà! Đi đi!" Giọng Mạnh Quốc Hoằng vang như chuông đồng, đập bàn quát.

Lâm Lục Kiêu nhíu mày, nhịn hồi lâu vẫn không há mồm.

Mạnh Quốc Hoằng nói: "Ở trên mạng, cô nhóc đó bị người ta mắng thành cái dạng gì, cậu đi tìm nó, chẳng phải là tự tìm tội à?! Loại phụ nữ đó thích hợp với cậu sao? Có thể lấy về nhà làm vợ sao? Có hiểu không?---ll...e,quy,,,dôn,,,,,Người ta là diễn viên, bây giờ còn chưa tạo hỏa, ngộ nhỡ ngày nào đó phát nổ, ngày lễ, ngày tết trên TV đều là hình ảnh vợ cậu ôm hôn người đàn ông khác, vậy cậu còn thể diện sao? Hay cậu cho là giành sự vẻ vang cho cha cậu? Còn chưa nói đến về sau kết hôn, sinh con, cậu là một lính cứu hỏa, cô ta là một diễn viên, vậy đứa bé để ai trông? Tìm bảo mẫu à? Với chút tiền lương của cậu thì tìm được sao? Để cho cô ta lộ ra à? Cậu nuốt trôi cục tức đó sao? Đừng có mà không tin, tôi nói những chuyện này đều rất thực tế! Hay là cậu trông mong cô ta có thể vì cậu mà rút khỏi làng giả trí nạm vàng đó?"

Sau đó giọng trầm xuống: "Cậu muốn chơi bời, tôi không ngăn cản, nhưng nếu cậu muốn cưới về làm vợ thì tôi đã nói lời cảnh cáo ở đây rồi. Cậu về nhà tự suy nghĩ đi, thật sự muốn kết hôn thì tôi với cha cậu đều không cản. Cha cậu nói rồi, sau khi cậu trưởng thành thì sẽ không quản chuyện của cậu nữa, chuyện cưới vợ này, ông ấy cũng lười quản. Chúng tôi trải tốt đường bằng cho thì không đi, cậu cứ muốn leo núi. Được, cậu đi đi, ai ngăn cản thì là cháu cậu! Bị thua thiệt thì cũng nuốt xuống cho ông đây!"

An tĩnh một hồi, ánh sáng bao quanh lấy người đàn ông cao lớn mà trầm tĩnh ở trước bàn làm việc.

Cuối cùng Mạnh Quốc Hoằng hơi thở dài, tổng kết: "Nơi hư vinh ấy, có bao nhiêu nữ diễn viên vì một vai diễn mà dây dưa không rõ với nhà sản xuất, đạo diễn, cuối cùng còn đánh mất mình chứ?"

******

Lâm Lục Kiêu trở về đội đã là mười một giờ đêm.

Binh sĩ đã ngủ say, anh rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Dương Chấn vừa đứng tựa cửa. Lâm Lục Kiêu liếc anh ta một cái, cúi đầu vốc nước hắt lên mặt, hỏi: "Còn chưa ngủ à?"

Dương Chấn hỏi: "Mạnh Xử dạy dỗ cậu hả?"

Anh xoa xoa mặt, lơ đễnh, nửa đùa nói: "Sao, lo lắng cho tôi à?" Nói xong, cười tự giễu một tiếng, ngừng vốc nước, nhìn sang. 

"Hay là cậu cũng muốn rèn sắt khi còn nóng, dạy dỗ thêm hả?"

"Bọn họ đi rồi."

Lâm Lục Kiêu sững sờ, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, một lần nữa mở vòi hoa sen.

"Cô bé đợi ở đây rất lâu, muốn chờ cậu trở lại."

Anh cúi người, hai tay chống ở trên bồn rửa tay, cúi đầu, không lên tiếng.

"Lúc cô nhóc đi, còn cúi mình chào đám tiểu Cửu Nhi, còn đến thăm mộ đứa bé gặp chuyện không may lần trước, bảo người ta tặng bó hoa cúc, chào một cái, nói lời chào từ biệt người khác. À, còn đến thăm dì Thiệu, biết dì Thiệu thích uống trà, không biết lấy từ đâu ra một túi trà, hồng trà Kỳ Môn, đắt kinh người." Dương Chấn cũng không biết tại sao mình lại nói những điều này, nhưng khi thấy bóng lưng có chút mất mát của Nam Sơ khi lên xe, liền không nhịn được nói cho Lâm Lục Kiêu nghe. 

"Thật ra thì cô nhóc rất hiểu chuyện, huấn luyện cũng chịu khổ, bình thường chẳng nói gì, nhưng đều nhớ kỹ những bí mật. Buổi chiều gặp ở cửa ra vào, cô nhóc vẫy tay với tôi, vui mừng nói: chỉ đạo Dương, tôi đi đây.--..,,lle,,equy,,,d,on,,,,,,---A, đúng rồi, cô ấy tặng tôi một tấm danh thiếp, là số điện thoại của một lão trung y khám chân. Cô nhóc này, ở đâu nhìn ra chân tôi bị tật, liền tặng cho tôi cái này."

Hồi trẻ, chân của Dương Chấn bị thương, vừa đến ngày ẩm hay trời mưa sẽ đau nhức, bệnh này đã theo mấy năm rồi.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu chống tay trên bồn rửa, đầu cúi thấp hơn, lắc đầu, không hiểu sao lồng ngực hơi nóng.

"Lục Kiêu, tôi đứng về phía cậu, thật sự." Dương Chấn lại nói: "Tôi thật sự thích cô bé đó."

Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu lên, nở nụ cười hơi vô lại, cúi người, nói bên vành tai anh ta: "Đừng có dùng từ thích, tôi nghe sẽ khó chịu." Nói xong, vỗ vỗ vai anh ta, đi thẳng ra ngoài.

Dương Chấn cười ra tiếng, nhìn bóng lưng anh, thằng ranh này!