Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 12




Người đàn ông của tôi:

Rửa bát đĩa

Autumn ngồi ở đầu bàn ăn nhà cô, đầu cúi xuống. Cô nắm tay Vince bên trái và Sam bên phải. Conner ngồi cạnh Sam với đôi mắt nhắm chặt. “Xin Chúa hãy phù hộ cho chúng con,” cô cầu nguyện khi Vince và Sam trừng mắt nhìn nhau qua con gà tây nhồi ở chính giữa bàn trên chiếc khăn trải bàn đăng ten của mẹ cô. “Để chúng con có thể trưởng thành và trái tim chúng con đầy biết ơn.” Cô siết tay anh trai mình, và thêm vào, “Và tất cả chúng con có thể sống hòa thuận[10]. Amen.”

[10] Một người Mỹ da đen đã bị một nhóm cảnh sát Los Angeles đánh liên tiếp bằng dùi cui, cùng lúc một nhóm cảnh sát khác bàng quan đứng nhìn, cảnh này đã được một người đi đường ghi lại từ xa và làm dấy lên làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng người Mỹ da đen. Sau đó trong một lên truyền hình, Rodney King đã nói câu “Chúng ta không thể sống hòa thuận được sao?”

Sam thả tay cô ra và mỉm cười. “Amen. Lời cầu nguyện tuyệt vời đấy.”

“Đặc biệt là phần em đóng vai Rodney King,” anh Vince nói thêm.

“Cộc cộc.”

“Ai đó?” cả ba người đồng thanh hỏi.

“Chuyển khoai tây nghiền.”

“Chuyển khoai tây nghiền nào?”

“Chuyển khoai tây nghiền cho con. Con đói rã ruột rồi.”

Sam lắc đầu khi anh múc khoai tây vào đĩa của Conner. “Con sẽ phải nghiêm túc nâng cấp các truyện cười của con đấy.” Anh múc một ít cho chính mình, rồi đưa bát cho Autumn. Đầu ngón tay cô chạm vào tay anh trước khi cô rụt tay lại.

Thường thì trong các ngày nghỉ, Autumn ăn vận thoải mái, nhưng hôm nay không phải một ngày nghỉ bình thường, và cô đã khoác vào mình một cái áo blouse trắng vừa vặn cùng chân váy bút chì màu đen ôm khít lấy cơ thể, khiến cô trông như một cô người mẫu gợi tình những năm năm mươi, cảm xúc của cô rất lẫn lộn khi chưng diện chỉ vì Sam sắp đến ăn tối. Một mặt, cô không muốn nghĩ cô đã gò mình vào trong chiếc váy này vì anh. Mặt khác, cô không muốn anh thấy cô trong những cái áo len cũ kỹ. Khi mở cửa và nhìn thấy Sam, cô mừng là mình đã ăn mặc chỉn chu. Anh trông vừa tuyệt vừa nóng bỏng trong chiếc quần đen và áo len cổ chữ V màu xám cùng áo sơ mi trắng bên trong. Không giống như lần cuối cùng cô gặp anh, đầy mồ hôi và tỏa ra hơi nóng hầm hập một cách lôi thôi.

“Cậu không phải người Canada sao?” Anh Vince xiên một miếng thịt gà bỏ vào đĩa mình.

“Phải.”

“Thế sao cậu lại ở đây?”

Autumn đá anh bên dưới bàn. “Tử tế đi, anh Vin,” cô cảnh báo.

Vince quay sang nhìn cô. Mắt anh mở to ngây thơ. “Anh chỉ hỏi thôi mà. Anh cam đoan là Sam không ngại trả lời một câu hỏi đơn giản đâu.”

“Không hề.” Anh nhìn sang bên kia bàn và trao cho anh Vince nụ cười toe toét đầy nhún nhường. “Autumn và Conner đã vô cùng rộng rãi và mời tôi.”

Điều đó không hẳn là sự thật. Cô thậm chí còn không lên kế hoạch làm bữa tối Tạ ơn. Conner đáng ra sẽ ở chỗ Sam còn anh Vince đi làm.

“Anh tưởng em sẽ dành một ngày yên tĩnh đóng gói đồ đạc một mình,” Anh Vince nhắc cô khi anh lấy khoai tây từ chỗ cô.

Là việc mà cô đã định làm, cho đến vài ngày trước, khi cô đột nhiên biết rằng Conner định đưa Sam tới lễ Tạ ơn ở nhà của cô và cô sẽ nấu ăn. Cô vẫn không rõ làm thế nào mọi việc lại biến đổi hết được như thế. Theo lẽ tự nhiên, cô đã phải mời anh Vince, người mà may mắn thay, hoặc không may mắn thay - tùy xem cô chọn cách nào để nhìn nhận vấn đề - có một tiếng tự do để ăn tối. Vừa đủ thời gian để lái xe tới nhà cô, ăn uống, gây náo loạn, và quay về làm việc. Cô cho là mình nên thấy biết ơn vì anh Vince sẽ ở lại trong chưa đầy một tiếng. Gần như không đủ lâu để Sam hôn mê vì L-trytophan[11] rồi anh Vince có thể đột kích anh.

[11] Một loại axit amin có trong thịt gà tây, L-trytophan sản sinh ra vitamin B và axit nicotinic trong cơ thể, nhưng nó cũng gây buồn ngủ

“Mai em và Conner định đi đâu?” Sam hỏi, và cho thịt gà tây vào đĩa của anh và Conner.

“Tôi đã thuê một ngôi nhà bên bờ biển ở Moclips.” Autumn cho thêm một ít quả việt quất vào đĩa của mình. “Nó cách Seattle khoảng hai tiếng lái xe.”

“Chưa bao giờ nghe đến nó.”

“Chắc là vì cậu dành mọi kỳ nghỉ của mình trong những căn phòng thượng hạng ở Scores,” anh Vince nói.

Sam nhướn một bên mày lên. “Anh biết gì về các phòng thượng hạng ở Scores?”

“Chỉ những gì tôi đọc được thôi.”

“Gây khó cho trình độ lớp năm của anh với những từ to tát như múa và mông à?”

“Phải. Và với những chữ cái như f và u.”

“Có trẻ con nhé.” Autumn rời tay khỏi dĩa và chỉ vào Conner. “Chúng tôi đã thuê ngôi nhà đó hè năm ngoái và thật sự thích nó, nhưng tôi đã đọc thấy rằng thời điểm này chắc là có bão.” Cô kể về việc nhặt vỏ sò và ngồi trên bãi biển. Cô kể về chuyện Conner thả diều và bảo tàng nhỏ Moclips. Cô chưa bao giờ nói nhiều đến vậy trong đời, nhưng cô liên tục nói cho tới khi cả hai người đàn ông cùng thu mình vào vỏ của họ và ngậm chặt miệng lại.

“Em nói xong chưa?” Anh Vince hỏi cô trước khi cắn một miếng bánh sừng bò.

“Thế còn anh?”

“Chưa được một nửa.”

“Vậy thì em sẽ để Conner nhét vào lỗ tai anh những câu chuyện đùa cộc-cộc không bao giờ chấm dứt nhé.” Cô giơ một tay lên. “Em thề với Chúa đấy, anh Vince.”

Anh hít một hơi thật sâu và từ tốn thở ra, tạm thời chịu thất bại. Sam cười lớn, và anh Vince bắn cho anh một ánh mắt nói rằng anh rút lui, nhưng trận chiến còn lâu mới chấm dứt.

“Cộc cộc.”

“Không phải bây giờ, Conner. Hãy ăn thức ăn của con đi.”

“Món thịt hầm đậu xanh đâu ạ?” Conner hỏi.

Tất nhiên món duy nhất cô không làm lại là món mà thằng bé hỏi đến. Vì sáng mai sẽ rời đi nên cô đã không nấu đủ các món. Cô chỉ nấu những món cơ bản, và không nhiều, để cô không còn cả đống thức ăn thừa sẽ bị thối rữa trong tủ lạnh. “Chúng ta sẽ có món đó vào Giáng sinh.”

Anh Vince đổ nước thịt lên khoai tây và thịt gà của mình rồi nhìn sang Sam. “Cái vai đó thế nào rồi?”

“Khoảng sáu mươi phần trăm rồi.” Sam giơ khuỷu tay lên và cười toe toét. “Cảm ơn vì đã hỏi, nhái con.”

Conner cười lớn, mắt anh Vince nheo lại và gáy Autumn căng cứng. Cô không biết nhái con là gì. Cô bảo đảm rằng Conner cũng không biết, nhưng cô khá chắc là nó chẳng có gì tốt đẹp. Cô chỉ vào Sam. “Anh có nghe thấy những gì tôi nói với anh Vince không?” Cô gõ vào một cánh cửa vô hình. “Cho đến khi tai anh chảy máu đấy nhé.”

Anh ngửa đầu và phá ra cười như thể mọi chuyện thật buồn cười. Rồi anh ngồi lại, ăn như thể sắp chết đến nơi và đây là bữa ăn cuối cùng. Anh có vẻ vui vẻ và thoải mái, như thể ngày nào anh chả ăn tối ở nhà cô. Như thể họ là bạn bè. Như thể không phải cách đây vài phút họ vừa mới gầm ghè nhau, như thể không phải anh trai cô đang trợn trừng nhìn anh. Anh có vẻ không thấy khó chịu trước bẩt kỳ thứ gì và vài lần cô bắt gặp anh nhìn cô như thể đang tìm kiếm gì đó.

“Có gì không ổn à?” cô hỏi.

“Không có gì.” Anh vươn tay lấy thêm thịt gà và nhân nhồi bên trong. “Em là một đầu bếp tuyệt vời. Tôi không hề biết điều đó về em.”

Sao mà anh biết được chứ? “Cảm ơn.”

“Bố ơi, bố nên chuyển vào đây.” Conner đẩy đậu của cậu xuống dưới bánh mì, làm như mẹ cậu sẽ không chú ý tới. “Mẹ con con có một phòng ngủ ở dưới nhà đấy.”

Trán của Autumn cứng lại và nhức nhối.

Sam nhai và nuốt thức ăn như thể đang suy nghĩ về điều đó. “Bố không biết nữa. Bố có nhiều đồ lắm. Và bố sẽ đặt bức tường nước mà con vô cùng thích ở đâu chứ?”

Anh Vince lầm bầm gì đó nghe có vẻ là một gợi ý không thể thành hiện thực về nơi Sam có thể đặt “bức tường nước.” Đến lúc bữa tối xong xuôi, Autumn căng thẳng đến mức sống lưng của cô như sắp gãy đến nơi.

Anh Vince nhìn đồng hồ và đặt khăn ăn lên cạnh đĩa của mình. “Anh phải quay lại với công việc đây.”

Anh Vince là anh trai cô, là bạn và người bảo vệ cô. Ngoài Conner, anh là người thân duy nhất mà cô có, nhưng cô nhẹ nhõm khi thấy anh đi.

“Cháu đã vẽ cho bác một bức tranh, bác Vince ạ. Nó nằm ở trung tâm nghệ thuật của cháu.” Conner nhảy xuống và chạy ra khỏi phòng.

Anh Vince đứng dậy và giắt vạt áo Công ty An ninh Titan vào quần Dickeys của anh.

Sam tựa lưng ra sau và chỉ vào lưng anh Vince. “Súng của anh đâu, cao bồi?”

“Tôi không cần súng, đồ khốn. Có hơn một trăm cách để giết một người đấy.” Anh mỉm cười. “Và một trăm cách để tống khứ một thi thể vào những chỗ mà nó sẽ không bao giờ được tìm thấy.”

Autumn biết anh đang đùa. Gần như vậy. “Chà, em hy vọng anh sẽ ghé qua nhà trong khi em đi vắng và ăn chỗ thịt gà còn thừa. Hay anh có muốn mang một ít theo không. Bánh hấp?”

Anh Vince lờ cô đi. “Lần gần đây nhất cậu làm tổn thương Autumn, tôi đã không ở gần con bé. Nhưng giờ tôi ở đây rồi, và chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu.”

Sam khoanh tay ngang ngực và đẩy ghế đứng thăng bằng trên hai chân sau. “Tôi đã nghe rõ ngay từ lần đầu tiên.”

Có lần đầu tiên sao? Lúc đấy cô đã ở đâu? Cô đứng dậy và đi theo anh trai cô vào phòng khách. “Chuyện đó là sao?”

Anh ôm cô thật chặt, một cái ôm chặt sâu sắc ngấm vào tận xương cô và cho cô biết anh yêu cô nhiều biết bao. Thứ tình yêu sẽ kéo dài vĩnh cửu. Bất kể anh có làm cô tức điên đến thế nào đi nữa. “Hãy gọi cho anh khi em đến ngôi nhà bên bờ biển vào sáng mai, để anh biết là em đã đến nơi nhé.”

Cô không bảo anh là đừng lo cho cô. Đằng nào anh cũng sẽ lo. “Vâng.”

“Đây ạ.” Conner đi vào phòng và đưa anh Vince bức tranh. “Chúng ta đang chơi putt-putt như năm ngoái.”

“Phải. Cháu đây.” Vince chỉ vào hình người bé xíu có mái tóc vàng, rồi gấp tờ giấy lại và đặt nó vào túi áo trên ngực. “Bác sẽ xem nó ở chỗ làm.” Anh ôm Conner một cái rồi đi xuống cầu thang. “Anh sẽ ghé qua lúc em đi vắng, kiểm tra các thứ và ăn thức ăn thừa.”

“Cảm ơn anh.” Cô giơ tay lên khi anh đi ra khỏi cửa và đóng nó lại sau lưng anh.

Cô có cảm giác như một viên gạch nặng nửa tấn vừa được nhấc khỏi vai cô. Nửa tấn còn lại vẫn đang ở trong phòng ăn. “Con sẽ giúp mẹ dọn dẹp chứ?” cô hỏi Conner.

Cậu lắc đầu. “Con phải vẽ cho bố một bức tranh.” Cậu đi vào hành lang về phòng mình. Như mọi khi. “Khi nào ăn tráng miệng thì gọi con nhé,” cậu hét to qua vai.

Autumn đi vào phòng ăn và đứng khựng lại. Sam đứng ở bồn rửa bát, một tay cầm đầu vòi nước. Mắt Autumn dán chặt vào phần vải áo len mỏng kéo căng trên bờ vai rộng và cánh tay to của anh khi anh với lấy một cái đĩa trên kệ bếp. Anh huýt sáo khi xối nước một thành bồn và cúi xuống để đặt những cái đĩa đã được tráng sạch vào máy rửa bát. Chưa từng có một người đàn ông nào rửa bát đĩa cho cô. Sam đứng cao sừng sững bên bồn rửa bát của cô, xối nước vào mọi thứ rồi cúi xuống, gần như là hình ảnh gợi cảm nhất cô từng thấy trong đời.

Anh đứng dậy và nhìn sang. “Nó vui nhỉ.”

“Nó là bữa tối địa ngục,” cô nói khi cầm lấy giỏ bánh sừng bò và đi vào bếp, gót đôi giày cao gót đỏ của cô nhẹ nhàng gõ lên sàn nhà bằng nhựa. “Tôi chẳng dám đoán là anh cũng biết dùng máy rửa bát đâu đấy.”

“Khi lớn lên, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong bếp. Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi đi làm cả ngày, nên Ella và tôi phải phân chia việc nhà.”

Cô chưa bao giờ nghĩ về Sam như một đứa bé mất bố hay phải đảm đương vai trò của bố mình. Thật giống anh Vince. Chỉ có điều bố họ không chết, ông đã bỏ đi.

“Phần lớn thời gian tôi đã trả tiền để Ella làm hộ phần việc của tôi.” Sam tặc lưỡi. “Điều ấy thường làm mẹ tôi cáu tiết vì sau đó tôi sẽ phải xin bà thêm tiền ăn trưa.”

Cô đã gặp mẹ anh vài lần khi bà đến Seattle để chơi với Sam và Conner. “Mẹ anh thế nào?” cô hỏi, khi cô đặt giỏ bánh lên kệ bếp.

Đôi mắt xanh của anh nhìn sang và trượt xuống miệng cô. “Tốt.” Mắt anh chậm rãi di chuyển dọc xuống cơ thể cô, qua ngực rồi đường cong ở eo và hông cô trong chiếc váy bó chặt, dọc xuống tận đôi giày đỏ của cô. “Bà chắc sẽ ở đây trong dịp Giáng sinh.”

“Conner hẳn sẽ vui lắm.” Cô lờ cảm giác râm ran ở mạch đập đi và mở một ngăn kéo cạnh hông phải của anh, rút ra một cuộn giấy thiếc. “Anh không cần dọn dẹp đâu.”

“Đó là việc tối thiểu tôi có thể làm khi không mời mà đến.” Anh nâng mắt lên nhìn cô và lau tay vào khăn lau bát.

Cô đã dọn dẹp khi nấu ăn, nên cũng không còn nhiều thứ phải rửa. “Tôi tưởng Conner đã mời anh.”

“Conner năm tuổi.” Một khóe miệng anh nhếch lên, và nếp nhăn xuất hiện ở hai đuôi mắt. “Tôi có thể đã gieo ý đó vào đầu thằng bé.”

Cô dừng lại khi đang xé giấy thiếc. “Vì sao?” Sao anh lại ở đây? Tráng đĩa, lấp đầy căn bếp của cô bằng đôi vai lớn và sự hiện diện còn lớn hơn của anh. Lại còn rê ánh mắt lên lên xuống xuống khắp cơ thể cô và khiến dạ dày cô nhộn nhạo.

Anh quất nhẹ khăn lau đĩa lên vai cô rồi đi vào phòng ăn. Mắt cô cũng lang thang theo con đường của riêng mình, đi dọc xuống từ lưng chiếc áo len xám tới túi sau chiếc quần vải đen của anh. Chỉ là có vài anh chàng trên hành tinh này làm căng quần một cách hoàn hảo. Sam là một trong số đó.

“Tò mò,” anh nói khi quay lại với đĩa thịt gà.

“Không.” Cô không tò mò. Cô đã từng thấy mông anh, và dù cũng khá lâu rồi, nhưng cô cho rằng nó vẫn săn chắc như thường. Dạng săn chắc có được nhờ tập luyện miệt mài.

“Gì cơ?”

“Gì gì?” Cô ngước lên nhìn vào mắt anh và xé một đoạn giấy thiếc lớn.

“Em đã hỏi vì sao tôi lại không mời mà đến.”

À phải. Cô ném cuộn giấy vào ngăn kéo và dùng hông đóng nó lại.

Anh đặt thịt gà lên kệ bếp. “Và tôi đã nói mình tò mò.”

“Về?”

“Về những việc em cùng Conner làm vào lễ Tạ ơn.”

Đúng vậy. Cô đã cho phép mình chú ý đến anh, nhưng để bênh vực cho bản thân, thực sự là cô có hơi mất bình tĩnh. “Chắc là giống những việc anh làm thôi. Chỉ là vào ngày khác nhau.” Cô phủ giấy thiếc lên đĩa, ép nó lại ở quanh mép.

“Nhiều năm nay tôi đã không tổ chức lễ Tạ ơn rồi.” Anh đóng máy rửa bát lại bằng chân. “Dù ở đây hay ở Canada.”

“Thật đáng buồn.”

“Không hẳn. Tôi không bao giờ biết rõ mình sẽ ở đâu vào ngày thứ Hai hoặc thứ Năm của tuần đó.”

Điều đó giải thích cho sự hiện diện của anh ở đây. Anh chẳng có gì hay ho hơn để làm. “Anh thật sự không cần phải ở lại và dọn dẹp đâu.”

“Bát đĩa càng nhanh được dọn thì tôi càng sớm được ăn bánh hấp.”

“Nghiêm túc à?” Cô đã căng thẳng, vẫn căng thẳng, đến mức cô không ăn gì nhiều, nhưng Sam không phải chịu chứng mất bình tĩnh ấy. Anh đã ăn nhiều hơn bất kỳ ai. “Anh muốn bánh hấp à?”

“Em thân yêu, tôi lúc nào cũng muốn ăn bánh hấp.” Anh nhìn vào mắt cô và với tay lấy khăn lau bát. Anh từ tốn kéo nó rời vai cô. “Lâu rồi tôi không được ăn một cái bánh hấp ngon lành nào.”

Không hiểu sao cô nghi ngờ điều ấy. “Không đùa cợt về bánh hấp.” Cô giơ tay lên và xoa gáy.

“Tôi không bao giờ lôi bánh hấp ra đùa cợt.” Anh ném khăn ăn đi và di chuyển ra phía sau cô. Anh đẩy tay cô sang hai bên. “Bánh hấp là chuyện nghiêm túc.”

“Anh đang làm gì đấy?”

“Em cứng hết cả lên rồi đây này.” Anh ấn hai ngón tay cái vào chân gáy cô và đẩy vào trong. “Suốt bữa tối em đã căng thẳng đến mức tôi tưởng em sẽ vỡ vụn ra mất.”

Cô cũng đã nghĩ mình có thể vỡ vụn ra thật, và tay anh mang lại cảm giác thật tuyệt. Tuyệt đến mức, cô gần như rên thành tiếng. Dù vậy, nó hoàn toàn không đứng đắn, nên cô sẽ ngay lập tức ngăn anh lại. “Đó hình như là do anh và anh trai tôi hành xử như hai kẻ ngốc.” Rồi anh ấn ngón tay vào gáy sọ cô, xoa thành những vòng tròn nhỏ, và cô chống hai bàn tay lên kệ bếp để khỏi tan chảy thành một vũng nước cạnh đôi giày da cỡ mười bốn của anh.

“Việc đó có thể đã tệ hơn.”

Cô gục đầu xuống và tóc cô xòa xuống ngang má. “Phải rồi. Hai người có thể đã nhảy qua bàn và đâm nhau bằng dao cắt bơ.”

Anh cười lớn và trượt ngón tay cái vào dưới cổ áo cô. “Cởi khuy áo em ra đi.”

“Anh đang say thuốc à?”

“Hôm nay thì không.” Anh siết vai cô trong đôi bàn tay to nóng rực. “Em không tin tôi à?”

“Tất nhiên là không.”

“Như thế có lẽ là khôn ngoan đấy.” Anh cười, một tiếng cười khe khẽ êm dịu trườn lên dọc sọ cô cùng hai ngón tay cái của anh. “Cổ áo của em làm vướng tay lắm.”

“Tôi sẽ không cởi áo ra đâu.”

“Không cần cởi. Chỉ cần cởi khoảng hai khuy áo để nới lỏng cổ áo thôi.” Anh ấn ngón tay vào các cơ bắp cứng ngắc ở vai cô, và mắt cô gần như trợn ngược lên. “Tôi toàn xoa bóp các cơ bắp bị xơ cứng của tôi mà. Tôi gần như là chuyên gia đấy.”

Hai khuy áo. Cô giơ tay lên và cởi khuy đến tận đường cung màu trắng ở giữa áo ngực.

Giọng anh trở nên trầm hơn đôi chút, và anh nói, “Vén tóc em sang một bên đi.”

Cô với ra sau và dùng tay phải kéo tóc qua vai phải.

Anh đẩy cổ áo cô ra. “Một nút nữa đi. Tôi hứa sẽ không nhìn đâu.”

Cô cởi thêm một nút nữa, và bằng cách nào đó thân áo cô trượt xuống ngang vai.

“Tốt hơn chứ?” Tay anh siết nhẹ đôi vai trần của cô.

“Có.” Dù vậy, rõ ràng là không hề an toàn hơn. Nhưng Chúa ơi, tay anh như có ma thuật, trượt khắp da cô và ép vào những cơ bắp căng cứng của cô. Đầu các ngón tay anh rê ngang xương đòn và ngón tay cái xoa dịu chỗ căng cứng ở nơi cổ cô giao với vai. Sự căng thẳng dịu bớt, và cô thư giãn. Với mỗi cái siết nhẹ ma thuật từ bàn tay ấm áp của anh, rào chắn của cô lại hạ xuống dần, và cơ thể cô nóng lên.

Hai lòng bàn tay anh đi ra ngoài, dừng lại để siết nhẹ hai đầu vai và trượt xuống cánh tay cô. Hai tay anh xòe rộng trên áo cạnh xương sườn cô, và anh ép ngón tay cái vào xương sống. “Em có chắc là mình không muốn cởi áo ra chứ?”

Không, cô chẳng chắc chút nào. Cô không chắc là mình không muốn tựa vào anh, vào lồng ngực rắn chắc của anh và ở đó thật lâu. “Tôi chắc.”

Anh trượt tay dọc thân người xuống eo rồi hông cô. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh bên tai mình. “Anh thích váy của em.”

Lưỡi cô dính chặt lấy vòm họng, và cô nuốt xuống thật mạnh. “Nó là hàng cũ.”

“Nó bó,” anh thì thầm bên thành cổ nhạy cảm của cô. “Nó khiến mông em trông thật tuyệt.” Bàn tay anh trượt tới bụng cô và kéo cô áp vào lồng ngực anh. Cơ thể họ dán sát vào nhau. “Nó khiến anh có những suy nghĩ xấu xa.” Qua vải quần anh và vải váy cô, vật cương cứng kia chạm nhẹ vào hông cô. “Muốn nghe một ít không?”

Có, cô muốn, nhưng cô biết đó thật sự là một ý chẳng hay ho gì. Giọng cô yếu ớt và không có chút thuyết phục nào khi cô trả lời, “Không.”

Anh hôn cổ cô. “Đây có còn là một trong những điểm mẫn cảm của em không?” Miệng anh ép vào ẩm ướt làm cả cơ thể mềm oặt của cô rùng mình từ trong ra ngoài, “ừmm,” anh ngâm nga sát da cô, tăng thêm những cơn run rẩy ngọt ngào và làm các giác quan của cô quá tải.

Cô quay lại và đặt tay lên ngực anh để cản anh lại. Qua lớp vải áo len mỏng, và cả cơ bắp rắn chắc của anh, cô có thể nhận thấy nhịp đập trái tim anh, nhanh hơn nhiều những ve vuốt êm ái chậm rãi của đôi tay. “Chúng ta không thể làm thế này.”

Một tay anh di ngang bờ vai trần tới má cô. “Dạo này anh nghĩ về em rất nhiều.” Môi anh chạm vào môi cô, và hơi thở của cô nghẹn lại trong họng. “Nghĩ về em và băn khoăn.”

“Gì?” Các ngón tay của cô bấu vào áo anh.

“Băn khoăn tự hỏi ở em có gì mà sáu năm trước lại khiến anh mất trí.” Môi anh phớt nhẹ qua môi Autumn, và những cơn run rẩy nóng rừng rực làm sống lưng cô râm ran. Cô không thể dừng lại. Nó là hành động vô ý thức, hệt như khi tay cô trượt lên trên ngực rồi đi qua vai anh. Mặt Sam gần đến mức mũi anh chạm vào mũi cô. Cô không muốn anh mất trí. Cô cũng không muốn mình mất trí.

“Băn khoăn tự hỏi liệu ở cùng em bây giờ có còn làm anh mất trí nữa hay không.” Anh trượt tay xuống phía sau cô và ôm lấy cặp mông trong hai tay. “Anh tự hỏi nó có như lần đầu tiên chúng ta làm tình không.”

Cô tự hỏi liệu anh có còn nhớ hay không.

Anh ép cô vào người anh. “Khi chúng ta cuồng nhiệt đến mức chúng ta bị rơi khỏi giường. Cuồng nhiệt đến mức chúng ta rát da vì thảm.”

Được rồi. Vậy là anh có nhớ.

Anh đưa đẩy cạnh xương chậu của cô. “Nó có như thế nữa không?”

Hơi thở Autumn nghẹn lại ở cuống phổi, và cô rên rỉ một tiếng êm ái, “Có.” Cô không biết mình muốn nói có, cô có nhớ, có băn khoăn hay có muốn thêm nữa. Có lẽ là cả ba. Cô không thể nghĩ mạch lạc, rồi anh hôn cô, và cô chẳng thể nghĩ ngợi gì nữa. Nó bắt đầu với chút sức ép dịu dàng từ môi anh mà cô cảm nhận được ở tận kheo và gan bàn chân. Tim cô nện thình thịch, và cô mở miệng ra bên dưới miệng anh. Lưỡi của anh chạm vào cô, ấm áp và ướt át, và anh có vị như một cuộc xâm lăng đã bị đàn áp, nhắc Autumn nhớ đến một thứ mà lâu lắm rồi cô không tận hưởng. Một thứ mà cô đã quên rằng mình vô cùng thích.

Làm tình nóng bỏng với một anh chàng máu nóng.

Trái tim đang nện thình thịch của cô tăng tốc, làm ngập mọi phần của cơ thể với ngọn lửa êm dịu. Cảm xúc trong cô vẫn tách rời với nụ hôn dài chậm rãi ấy, nhưng cơ thể cô đã đắm chìm trọn vẹn trong đó. Nhức nhối với khao khát. Ngứa ngáy muốn anh xoa dịu dục vọng đang siết chặt nơi đầu ngực.

Cơ ngực của anh chụm lại khi cô rê tay dọc trên ngực tới vai anh và kiễng chân lên. Cô ép cả cơ thể mình vào anh. Ở khe ngực trần của mình, cô cảm nhận được từng sợi len trên áo anh. Ở nơi xương chậu, cô cảm nhận được vật đàn ông của anh, và cô hơi mở miệng rộng hơn, ngấu nghiến anh bằng những nụ hôn đam mê, đói khát. Dục vọng thuần túy làm dạ dày cô xoắn lại thành cục. Đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy bừng bừng sức sống thế này. Nóng rực trong người đến thế này. Đã lâu lắm rồi mới có thôi thúc dữ dội muốn ve vuốt và được ve vuốt. Ngốn ngấu anh, rê miệng khắp người anh. Cô rê tay trên vai và lưng anh, rê các ngón tay qua mái tóc mát lạnh của anh. Cô muốn anh khủng khiếp. Muốn có sự mãnh liệt nóng rực cùng đam mê bùng nổ khi làm tình với Sam. Cảm giác lộn vòng và bị nghiền nát cho tới khi cô nổ tung cả trong lẫn ngoài trong cùng một thời điểm.

Hệt như trước đây.

Cô rời khỏi trạng thái điên rồ và hổn hển thở lấy hơi. Cô không thể làm thế này. Không phải với Sam trong số tất cả mọi người, và không phải khi con trai cô đang vẽ tranh trong phòng ngủ của mình.

Bàn tay đặt trên eo cô của anh siết chặt, và anh lại kéo cô về phía mình một lần nữa.

“Không, Sam.”

Tay anh siết chặt hơn, hơi thở khó nhọc như thể anh vừa hoàn thành một tiếng tập chạy nước rút. “Có, Autumn.”

“Không.” Nói không với Sam thật không dễ dàng, nhưng ở cùng Sam là bất khả thi. Lần cuối cùng chuyện đó đã làm cô mất đi một phần trái tim và hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô. Cô nuốt xuống thật mạnh và lắc đầu. “Không.”

Anh nhìn cô qua đôi mắt xanh dương tràn đầy dục vọng và quyết tâm. Cô đã từng thấy nó trước đây. Nhiều năm trước. Lúc ấy cô đã ngã gục trước nó. Giờ cô già dặn hơn. Cũng khôn ngoan hơn.

“Anh đang làm gì thế, Sam?”

“Cùng một việc em đang làm. Trở nên cực kỳ khuấy động.”

“Bất kỳ lúc nào Conner cũng có thể bước vào đây.” Nhưng đó chỉ là một phần lý do cô ngăn anh lại.

“Anh chắc chắn là em có khóa cửa ở một căn phòng nào đó trong ngôi nhà này.”

“Việc đó thật nhớp nhúa.”

“Đó là việc người lớn làm.”

Cô lùi lại một bước, và vai cô va vào cánh cửa tủ lạnh đang đóng. “Đó là những gì anh làm ở nhà anh à? Khóa mình trong một phòng ngủ cùng một trong các cô bạn gái?”

Quai hàm anh siết chặt lại, và ánh mắt cũng trở nên rắn đanh. “Anh không bao giờ để một cô bạn gái nào ở gần Conner.”

Cô kéo vai áo của mình lên. Chuyện đó không quan trọng. “Vì sao anh lại ở đây? Vì sao anh lại muốn Conner mời anh tới lễ Tạ ơn? Như thể chúng ta là một gia đình?”

Anh rê hai tay qua mái tóc vàng ngắn ngủn của mình, rồi buông thõng tay xuống hai bên người. “Anh không biết. Chỉ vì buồn chán, anh cho là thế.”

Đó cũng là những gì cô đã nghĩ. “Hãy đi tìm ai khác để chơi cùng đi.” Cô cúi xuống và cài khuy áo lại. “Lần cuối cùng anh thấy buồn chán, kết cục của tôi là đơn độc và có thai trong một phòng khách sạn của Vegas.”