Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 15




Người đàn ông của tôi:

Nghĩ rằng tôi vẫn nóng bỏng vào sáng sớm

“Ngày đi làm hôm nay của em thế nào?”

Autumn cắn một miếng pizza Take ‘n’ Bake và cẩn thận đặt nó lên đĩa. Cô nhìn sang Sam ngồi đối diện và Conner ngồi ở cạnh anh. Khi cô về nhà lúc năm rưỡi, Sam và Conner đang ở dưới nhà, chơi bộ golf nhựa của Conner và xem SpongeBob SquarePants. Sam đã xung phong “làm bữa tối,” và mua một cái pizza có cà chua tươi, pho mát dê, và rau bi-na.

“Thú vị.” Cô chấm chấm miệng bằng khăn ăn. Giữ lời, anh đã vắt chân cô qua vai anh và trao cho cô hai lần cực khoái. “Bữa trưa hôm nay của anh thế nào?”

“Ngon đến mức anh sẽ lấy món đó làm món tráng miệng?”

Conner mỉm cười với một miếng bánh trong miệng. “Kem ạ?”

Sau bữa tối, Sam giúp Conner học đánh vần ở bàn cà phê trong khi một trận đấu của Chinooks diễn ra trên màn hình ti-vi. Hai bố con ngồi trên sàn và Autumn nằm trên ghế đằng sau họ. Có nhiều việc cô có thể làm, nhưng cô thích xem Sam xoay xở với một nhiệm vụ mà thỉnh thoảng cũng rất khổ sở, đó là giúp Conner đánh vần.

Sau một lát, Sam nhảy dựng lên và hét với ti-vi, “Đ-ing, mấy người hẳn đang đùa tôi.”

“Có trẻ con,” cô nhắc anh.

“Gì nào?” Anh liếc ngang vai nhìn cô. “Anh nói Đ-ing cơ mà.”

“Đ-ing là gì hả bố?”

Autumn nhướn một bên mày lên.

Anh quay mắt lại nhìn Conner và ngồi xuống. “Một từ bậy, nhưng con cũng không nên nói từ đó.”

Vài lần anh chạm vào bắp chân cô qua vải quần jeans hoặc xoa mắt cá chân hở ra của cô.

“Khi nào thì bố đi?” Conner hỏi khi co duỗi bàn tay tập viết của cậu.

“Sáng mai.”

“Ồ.” Chân mày Conner nhíu xuống, và cậu bẻ khớp tay. “Thế khi nào bố quay lại?”

“Thứ Bảy, nhưng thứ Ba bố sẽ lại đi.”

“Đừng bẻ khớp tay của con nữa,” cô nhắc thằng bé.

Cậu dừng lại và nhặt bút chì lên. “Bố sẽ bỏ lỡ chương trình biểu diễn mừng nghỉ lễ của trường con.”

“Dù vậy bố sẽ ở nhà vào Giáng sinh. Và mẹ con có thể quay lại màn biểu diễn của con cho bố.”

Nhìn bề ngoài, khung cảnh này trông giống như một bức tranh gia đình đẹp đẽ. Giống ở Moclips. Mẹ, bố và con, và Autumn lại có một cảm giác xao xuyến khó chịu trong dạ dày. Như thể bức tranh đẹp đẽ ấy sẽ không kéo dài. Rằng đến một lúc nào đó nó sẽ nát vụn dưới chân cô.

Cô không còn sợ rằng Sam sẽ sa ngã và gác con trai của mình sang một bên trong khi anh sống cuộc sống tiệc tùng sa đọa của một vận động viên nổi tiếng nữa. Một nút công tắc nào đó đã bật lên trong Sam, và anh thật lòng muốn làm người bố mà Conner cần. Nhưng điều ấy không biến họ thành một gia đình. Sẽ không bao giờ, và cô lo là Conner có thể hiểu lầm. Lo là thằng bé bắt đầu hy vọng vào những điều mà đơn giản là sẽ không xảy ra.

Cho đến giờ, thằng bé có vẻ vẫn ổn. Khá lâu rồi nó không hề nhắc đến chuyện Sam chuyển vào nữa.

“Chữ h của con ngả ra sau kìa,” Sam chỉ cho Conner, rồi anh lại liếc vào màn hình và nhảy bật dậy. “Kiểm soát quả bóng khỉ gió đó đi, Logan. Chậm xuống và kiểm soát quả bóng khỉ gió đó đi. Chuyền nó đi!”

“Từ ngữ, bố ơi.”

Anh liếc xuống nhìn Conner. “Bố vừa nói gì thế?”

“Khỉ gió.”

“Ồ. Bố không nghĩ khỉ gió cũng tính.”

Đến chín giờ, Sam đưa Conner vào giường, và Autumn đi vào bếp để nhận cuộc gọi từ chiếc điện thoại gắn lên tường cạnh tủ lạnh.

“Chào em gái.”

Cô đi tới bên cửa trượt bằng kính, kéo giãn dây điện thoại. “Chào anh Vince.”

“Em có bận không?”

Lúc này rõ ràng không phải là một thời điểm hay ho để đến thăm. “Vâng. Em đang cho Conner đi ngủ,” cô nói dối. “Và rồi em nghĩ mình sẽ lên giường.” Với Sam.

“Vào chín giờ ư?”

“Vâng. Hôm nay là một ngày khá bận rộn.” Cô nhìn ra ban công tối om và khoảng sân đằng xa. “Có gì không ạ?”

“Anh đang giải lao và chỉ muốn hỏi em xem nên mua gì tặng Conner nhân dịp Giáng sinh.”

Cô mỉm cười. “Chà, thằng bé đã bảo em là nó muốn ông già Noel mang cho nó một chiếc Harley giống của anh.”

Anh Vince bật cười, một việc mà cô không thường xuyên nghe thấy.

“Em đã bảo nó là nó chưa đủ lớn, và nó nói rằng em có thể ngồi ở sau và thả chân em xuống để giữ chúng em đứng vững.”

“Có lẽ một ngày nào đó, nhưng hiện giờ thì có thứ gì khác mà thằng bé muốn không?”

Dù anh chẳng bao giờ chịu thừa nhận với bản thân, nhưng anh Vince cũng cô đơn. Còn vì lý do nào nữa mà một người đàn ông ba mươi lăm tuổi gọi điện cho em gái mình vào chín giờ tối để hỏi xem cháu trai anh ta muốn quà gì nhân dịp Giáng sinh chứ? “Nó đang để mắt tới vài chiếc xe đua Lego.”

“Thứ đó sẽ vui đấy. Năm nay em có phải chia sẻ thằng bé với tên ngốc kia không?”

“Tên ngốc” chọn đúng khoảnh khắc đó để đi vào bếp. Autumn quay ngoắt lại và đặt một ngón tay lên môi. “Có. Em nghĩ năm nay Sam sẽ ở với thằng bé vào buổi sáng.”

“Anh tự hỏi anh sẽ mất bao nhiêu để giết hắn ta?”

“Anh Vince, đừng nói thế.” Cô nhìn Sam, đứng đó với hai tay khoanh lại trên chiếc áo phông dài tay, đầy vẻ thù địch. “Em phải đi kiểm tra cho chắc chắn là Conner không mặc ngược đồ ngủ đây.”

“Nói với thằng bé là anh yêu nó nhé.”

“Vâng.” Cô đi hết phòng bếp. “Tạm biệt,” cô nói và gác máy.

“Anh trai em à?”

“Em đã không đề cập tới việc anh ở đây.”

“Không.” Cô lắc đầu và nhìn anh từ trên xuống dưới. “Anh Vince ghét anh, và chỉ đơn giản là em không muốn xử lý cái áp lực căng thẳng đó vào ngay lúc này.”

“Anh cũng từng có một cô em gái, và con bé đã từng có một người đàn ông mà anh cực kỳ ghét trong đời.” Anh đi về phía cô và nắm tay cô. “Anh hiểu anh trai em. Anh không thích anh ấy, nhưng anh hiểu anh ấy.”

Thỉnh thoảng đến cô còn chẳng hiểu được anh trai mình.

“Anh hiểu lý do anh ấy không muốn anh có mặt trong cuộc sống của em. Anh tin anh ấy khi anh ấy nói rằng sẽ không để điều ấy xảy ra.”

Môi cô hé ra. “Gì cơ? Anh Vince đã nói thế sao? Khi nào?”

“Điều đó không quan trọng.” Anh lắc đầu, vẻ quyết tâm hiện rõ trên chân mày. “Điều quan trọng là em phải tin rằng anh sẽ không để anh trai em đứng chắn giữa anh và gia đình của anh.”

Cô bước lùi lại một bước. “Anh và Conner.”

“Gì cơ?”

“Chắn giữa anh và Conner.”

“Phải. Đó là những gì anh vừa nói.”

Không. Đó không phải là những gì anh vừa nói. Chuyện này không liên quan tới một gia đình nào hết. Mà là về việc anh dành thời gian cho Conner và ngủ với cô. Không phải là cô lại rơi vào lưới tình và hy vọng vào những chuyện sẽ không xảy ra. Không phải là về việc được đóng vai trong một đám cưới tuyệt đẹp có những hàng rào trắng cùng hạnh phúc mãi mãi.

Cô đi vào phòng khách, tâm trí cô là một mớ hỗn loạn quay cuồng. Nó không liên quan gì tới việc ăn tối hay Conner làm bài tập về nhà cùng bố mình. Cô đang làm gì thế này? Nếu anh Vince phát hiện ra cô đang ngủ với Sam thì sao? Anh sẽ tức điên lên mất, và cô không dám chắc anh còn có thể tức hơn được nữa. Cô bối rối, choáng váng và không muốn nghĩ về điều đó. Cũng không phải lát nữa. Hãy để hôm sau, khi Sam đã đi, và cô có thể suy nghĩ. “Sao anh lại ghét người đàn ông trong cuộc đời của em gái anh?” cô hỏi.

“Bởi vì hắn là một thằng khốn thích kiểm soát.”

Cô đi tới bên cửa sổ lớn và nhìn xuống chiếc xe màu đỏ của Sam ở đường lái xe. Nếu họ thực sự là một gia đình, nó sẽ nằm trong ga-ra. Cạnh chiếc Subaru của cô. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Anh im lặng một lúc lâu đến nỗi cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Cô liếc sang nhìn anh, đang đứng ở giữa phòng. Một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, một nếp nhăn sâu kéo hai hàng chân mày của anh lại với nhau trên đôi mắt xanh. “Hắn đã giết con bé.” Anh quay đi. “Khi mà rốt cục con bé cũng có đủ dũng khí để rời bỏ hắn, hắn săn đuổi con bé và bắn nó.”

Tim cô rơi xuống, và cô quay lại đối mặt với anh. Ngay lập tức, dòng suy nghĩ của cô bị lãng quên. “Sam.”

“Anh đang ở bên kia đất nước tận hưởng cuộc sống. Sống ở Toronto, rồi...” Anh nhún vai và liếc nhìn cô. “Rồi cuộc đời anh dừng lại.”

Không nghĩ ngợi, cô đi về phía anh. “Cô ấy mất khi nào?”

“Ngày mười ba tháng Sáu.”

Autumn không quên ý nghĩa của cái ngày ấy, và cô nhớ ra là nhiều năm trước anh đã từng đề cập tới cái chết của em gái mình ở Vegas.

“Con bé còn trẻ, thông minh, xinh đẹp và có một cuộc đời tuyệt vời được sắp đặt cho chính nó. Con bé muốn dạy mẫu giáo.” Anh dừng lại và nhún một bên vai. “Thay vào đó, bọn anh đã phải sắp đặt một đám tang và gói ghém đồ đạc của nó.”

Không nghĩ ngợi, Autumn vòng tay quanh eo anh và tựa má vào tim anh. “Em biết cảm giác thế nào khi gói trọn cuộc đời của một người vào những cái hộp. Em rất tiếc.”

Anh cứng đờ như tượng đá được phủ da. “Con bé là em gái bé bỏng của anh, và anh đáng ra phải chăm sóc nó. Bố bọn anh đã mất khi nó mười tuổi, và con bé dựa dẫm vào anh. Anh đã giúp nó làm bài tập về nhà và mua cho nó bộ váy dạ hội đầu tiên. Anh đáng ra phải giữ an toàn cho nó. Anh đã không làm được.”

Cô chưa từng biết đến những điều ấy. Cô biết là em gái anh đã mất, nhưng không biết chi tiết. “Đó không phải là lỗi của anh, Sam.”

“Giờ thì anh biết điều ấy, nhưng anh đã cảm thấy tội lỗi và giận dữ trong một thời gian rất dài.” Anh đặt một tay lên đỉnh đầu Autumn và luồn tay anh vào sau tóc cô. Cô cảm giác thấy các cơ bắp của anh giãn ra đôi chút. “Anh vẫn cảm nhận rõ sự mất mát khi không có Ella. Anh vẫn giận dữ về điều ấy, nhưng gần đây anh không còn tự trách mình hay trút giận lên người khác nhiều nữa.”

Cô lắng nghe nhịp đập thình thịch nặng nề của tim anh và xoay mặt mình lại để ép môi vào ngực anh. Cô cứ luôn nghĩ Sam nông cạn. Có hứng thú với những khoái lạc nhất thời, và đúng là vậy thật, nhưng cũng có nhiều thứ sâu sắc hơn sau đôi mắt xanh của anh. Những thứ mà anh muốn giấu kín. Cậu bé con đã đảm đương vị trí của bố mình và người đàn ông kỷ luật tập luyện chăm chỉ để đạt được mục tiêu của mình nằm dưới nụ cười quyến rũ ấy.

“Nhiều năm sau đó,” anh tiếp tục. “Anh đã làm vài việc rất khinh suất, vô cùng khinh suất. Em là một trong những hậu quả của sự khinh suất ấy.”

Cô nhìn vào mặt anh, nhìn vào quai hàm mạnh mẽ đang nghiến quá chặt của anh.

“Có nhiều thứ trong cuộc đời mình khiến anh thấy hối hận. Khiến anh thấy xấu hổ. Dù cũng không nhiều như anh nên cảm thấy.” Anh trao cho cô một nụ cười ủ rũ. “Nhưng anh hối hận về Vegas.”

Cô cũng vậy. Điều thú vị là, không nhiều như cô đã cảm thấy cách đây vài tháng.

“Không phải việc anh đã gặp em. Anh không thể hối hận về điều ấy, không thì anh đã chẳng có Conner, nhưng anh hối hận vì mình đã cưới em trong một buổi lễ mà anh chẳng còn nhớ mấy. Anh hối hận vì đã làm em tổn thương. Anh hối hận vì mình đã không cư xử như một người đàn ông. Rằng anh đã bỏ em lại trong một khách sạn mà không nói lời nào. Chẳng có gì ngoài giấy chứng nhận kết hôn và một con chó nhồi bông. Anh rất hối hận về điều ấy. Anh cảm thấy cực kỳ tội lỗi và xấu hổ về điều ấy.” Anh tựa trán vào trán cô. “Anh xin lỗi, Autumn. Anh xin lỗi vì đã bỏ em lại một mình ở Caesars.”

Lần đầu tiên kể từ khi cô gặp anh, anh thốt ra từ xin lỗi đó. Lần đầu tiên kể từ khi chắp nối trái tim của mình lại, cô cảm nhận chút giần giật ở một trong những sợi chỉ trong đó. Cô buông thõng tay xuống và bước lùi lại một bước. Cái từ mà cô luôn chờ đợi được nghe đó có thể phá hủy cuộc sống đã được cẩn thận xây dựng lại của cô. “Đừng.” Đừng làm em quên. Đừng làm nó tốt hơn nữa. Đừng làm em yêu anh một lần nữa. “Em không muốn thích anh nhiều lắm.”

“Em vốn đã thích anh nhiều lắm rồi.” Một nụ cười nở ra trên khóe môi anh. “Anh nghĩ bữa trưa trong văn phòng của em ngày hôm nay đã cho thấy em thích anh đến mức nào.”

“Đó là tình dục. Chỉ có thế.” Cô lắc đầu và giơ một tay lên như để ngăn anh lại. “Không gắn bó.”

Anh cúi đầu xuống để nhìn vào mắt cô. Nụ cười của anh biến mất. “Em không nghĩ là mình có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra ở Vegas phải không?”

Cô có thể không? “Em không biết. Em không giỏi ‘tha thứ và quên đi’ lắm.” Và nếu cô tha thứ và quên đi thật, cô sẽ trở thành một đứa ngốc đến thế nào nếu nó lặp lại? Lúc nó lặp lại? Sam là một cầu thủ khúc côn cầu. Cuộc sống của anh rất rộng lớn. Còn của cô thì không. “Đó là một khoảng thời gian trong đời mà em cố không nghĩ đến.” Thỉnh thoảng điều ấy là bất khả thi.

“Kể cho anh về nó đi.”

“Để làm gì?”

“Bởi vì em không thể ngừng nghĩ về nó, và anh cần nghe về nó cũng nhiều như những gì em cần nói cho anh biết.” Anh vươn tay ôm lấy cô. “Bởi vì anh luôn tự hỏi.”

Cô lùi lại, và tay anh rơi thõng xuống hai bên. Anh muốn biết ư? Anh luôn muốn biết, nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ đến việc nhấc điện thoại lên và hỏi à? “Em đã rất sợ hãi, Sam.” Cô vuốt tóc ra sau tai. “Em sợ hãi và bị một anh chàng mà mình thậm chí còn chẳng quen biết làm cho có thai. Nó đáng ra phải là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đời em, nhưng lại không phải thế. Mọi đứa trẻ đều xứng đáng được có những ông bố bà mẹ ngất ngây vui sướng. Conner không có điều ấy. Trong khi những phụ nữ khác đi tới lớp học tiền sản cùng chồng, em lại đang tiến hành ly dị. Còn gì để nói ngoài điều ấy?” Rõ ràng là rất nhiều bởi vì những gì còn lại cứ thế tuôn ra. “Mẹ em đã mất mấy tháng trước, và Vince đang ở tận Iraq, hoặc Afghanistan, hoặc Hàn Quốc, hoặc một chỗ nào đó. Em đã không gặp bố mình khoảng mười năm, và em hoàn toàn cô độc. Ốm yếu và hoàn toàn cô đơn. Em chẳng có một ai. Em chẳng biết mình sẽ nuôi bản thân em hay con em bằng cách nào nữa. Anh là đàn ông, nên anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi sợ ấy.” Cô đi tới bàn cà phê và vuốt thẳng các tờ giấy của Conner. “Em chẳng hiểu nổi vì sao những chuyện đó lại xảy ra. Em không hiểu nổi bằng cách nào mình lại đưa bản thân vào một tình cảnh ngu ngốc như vậy nữa.” Cô nghịch bút chì của thằng bé. “Và em cũng không biết vì sao anh lại cưới em rồi đá em. Đó là một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ trong cuộc sống của em và em đã rất” - cô cúi xuống để nhặt các cây bút màu và bút chì lên - “sợ hãi.”

Sam nhìn Autumn sắp xếp đồ dùng học tập của Conner. Cảm xúc làm ửng hồng đôi má trắng mịn và làm trán cô nhăn lại. Anh đã làm tổn thương cô. Tất nhiên anh vẫn luôn biết điều ấy. Chỉ là anh chưa bao giờ biết phải làm gì với nó. Cho tới bây giờ.

“Anh thật sự cũng không hiểu được những chuyện đó.” Nhưng anh đang bắt đầu hiểu, cảm giác hấp dẫn ngay lập tức của anh. Sự mãnh liệt của nó. Anh đang bắt đầu hiểu rằng có lẽ, chỉ có lẽ là anh đã rơi vào lưới tình với một cô gái trong một quán bar đông đúc. Một cô gái mà anh không hề quen biết, vào một khoảng thời gian mà đời anh đầy những chuyện hỗn loạn điên rồ. Rằng có lẽ trái tim anh đúng là chẳng biết chọn thời điểm một chút nào.

Mọi huấn luyện viên mà anh từng chơi cho, mọi đội trưởng mà anh từng chơi cùng, tất cả đều từng bảo anh một điều: “Cậu chẳng bao giờ học được ngay từ lần đầu tiên. Lúc nào cậu cũng phải bị ăn đòn đến lần thứ hai mới hiểu được chuyện gì đang đến.” Giờ anh đang nhìn thấy những gì mình đã từng thấy trong đêm đầu tiên ở Pure ấy. Một thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ mà anh muốn bắt lấy trong tay và giữ lấy mãi mãi. Nếu cô cho phép anh.

“Chà, nếu đây được xem là một chút an ủi,” anh nói, “thì em luôn luôn làm anh sợ phát khiếp.”

Cô ngước nhìn anh qua khóe mắt màu lục. “Phải rồi.”

“Thật đấy. Em luôn vô cùng tự tin vào bản thân, và em không để bất kỳ ai uy hiếp. Điều ấy khá là kinh hãi.” Lần này khi anh vươn tay với lấy cô, cô để anh nắm tay mình. “Em là một người mẹ tốt và em điều hành công ty của chính em. Em có thể ngồi một chỗ và sống dựa vào số tiền em nhận được vì Conner. Những phụ nữ khác có thể làm thế, nhưng em thì không. Em làm việc cực kỳ chăm chỉ.” Anh luôn ngưỡng mộ điều ấy ở cô. “Em nên tự hào về bản thân.”

“Anh nghĩ em là một người mẹ tốt à?”

“Tất nhiên. Anh chẳng thể xin được một người mẹ nào tốt hơn cho con trai anh nữa.” Anh mỉm cười để làm dịu bầu không khí. “Và anh không nói thế chỉ để được lên giường đâu.”

Cô cắn môi dưới. “Cảm ơn.”

“Cảm ơn em.” Rồi anh cảm ơn cô bằng cách duy nhất mà anh biết. Anh đưa cô về phòng và cởi đồ của cô. Anh ấn cô nằm xuống giường và phủ lên cơ thể cô bằng những nụ hôn. Anh làm tình với cô, và anh trượt vào trong cơ thể cô, nó mang lại cảm giác như được về nhà sau hàng tuần liền đi xa. Như thể anh muốn ở lại đó mãi mãi.

Anh đặt tay lên hai bên đầu cô và thì thầm vào tai cô, “Hãy để anh yêu em, Autumn.”

“Vâng,” cô nói khi cong người lên và hòa nhịp với anh. “Đừng dừng lại, Sam.”

Họ đang nói về hai chuyện khác nhau, và lần đầu tiên trong đời, anh hiểu được sự khác biệt giữa quan hệ và làm tình. Lần đầu tiên, Sam muốn nhiều thứ ở một người phụ nữ hơn những gì cô ấy muốn ở anh.

Sau đó, cô nằm trong vòng tay anh trong hơi ấm của chiếc giường, cùng quầng sáng êm dịu đến từ tình dục tuyệt diệu và hai ngọn đèn nhỏ. Lưng cô áp vào ngực anh, còn anh thì rê tay dọc cánh tay mượt mà tới cổ tay của cô.

“Em đã che tên anh bằng một đôi cánh.” Anh giơ tay cô lên và hôn lên mạch đập ấy. “Có phải điều ấy có nghĩa rằng em nghĩ anh là một thiên thần không?”

Cô bật cười. “Một thiên thần đen tối đến từ địa ngục.”

“Em đã xăm phủ lên tên anh lúc nào?”

“Vài tuần sau khi em sinh Conner.”

“A ui.” Anh nhăn mặt. “Sớm thế sao? Ít nhất anh cũng đã đợi.”

Cô liếc qua vai nhìn anh. “Bao lâu?”

“Vài tháng sau đó.”

Cô xoay lưng lại và nhìn anh. Trong ánh đèn dìu dịu, ánh mắt màu lục xinh đẹp của cô chạm phải mắt anh. “Tất cả những người xăm tên người khác lên mình họ mà em từng biết đều sống mà hối tiếc điều ấy.”

“Đó không phải một trong những ý kiến lúc say xỉn sáng giá nhất của anh.” Anh mỉm cười và đặt tay lên phần bụng trần của cô. “Nó ở cùng một chỗ với cái đám cưới Hound Dog và buổi hòa nhạc Cher.”

Cô bật cười, một âm thanh khêu gợi tràn đầy khoái lạc thuần túy. “Cher có dở đến thế đâu.”

“Em thấy thế thôi.”

“Làm sao mà anh biết được chứ? Anh đã ngủ suốt cả buổi, và chúng ta còn bỏ về sớm.”

Có lẽ đó là lý do anh không nhớ được buổi hòa nhạc thật. Anh đã luôn đổ lỗi cho rượu và trạng thái khép mình lại của anh. “Chà, tin tốt là Cher đã có đến tầm năm chuyến lưu diễn ‘tạm biệt’ kể từ lúc ấy. Cả Barbra nữa.”

Cô cười toe toét. “Anh đang xung phong đi đến một buổi hòa nhạc của Barbra Streisand đấy à?”

Khỉ thật, còn lâu. Anh thà bị bắn vào bi còn hơn. Chờ đã... “Em sẽ có gì cho anh?”

“Một chiếc áo phông MỘT ĐÊM VỚI BABS. Anh có thể cất nó trong một ngăn kéo cạnh chiếc áo phông mà anh đã mặc lúc làm đám cưới.” Cô nằm nghiêng người để nhìn vào mặt anh và một nụ cười tỏa sáng trong mắt cô. “Hoặc anh có thể mặc nó khi đi chơi cùng bạn bè.”

Anh không còn làm việc đó nhiều nữa và cũng thật sự không thấy nhớ nó. Anh thà được ở đây, cùng gia đình anh, trên giường của Autumn trong căn nhà tách tầng với giấy dán tường xấu xí và thảm trải sàn cũ kỹ.

Gia đình của anh. Anh không chắc mình đã bắt đầu xem họ như một gia đình từ lúc nào, có lẽ từ khi ở Moclips, nhưng nó mang lại cảm giác thật đúng đối với anh.

“Bọn họ hẳn sẽ gọi bác sĩ đến và đá mông anh mất. Thay vào đó, có lẽ mùa hè này em và anh cùng Conner có thể tham quan vài lâu đài ở Đức.”

Chân mày cô nhíu xuống. “ ‘Những tòa nhà đá cũ nát’ ư?”

“Ừ.” Anh thích những bãi biển cát trắng và Autumn trong một bộ bikini hơn, nhưng thế thì có làm sao? “Nếu đó là những gì em và Conner thật sự muốn làm.”

“Anh không nghỉ hè ở Cancun cùng các đồng đội à?”

“Anh thích dành thời gian với em cùng Conner hơn là ở trên một con thuyền cùng những cô nàng mặc bikini.” Điều ấy xảy ra lúc nào vậy? “Ai mà cần các cô nàng mặc bikini chứ?”

“Anh.”

Anh trượt tay xuống hông cô. “Anh chỉ cần em mặc bikini thôi. Làn da trắng mịn này cần kem chống nắng và cần người thoa chúng lên hộ em.”

“Điều ấy đã đưa chúng ta vào rắc rối ở Vegas đấy.”

“Anh nhớ mà. Anh vẫn nhớ em trông xinh đẹp đến mức nào.” Anh nhẹ nhàng cắn vai cô và nếm da cô. “Giờ em đẹp hơn nhiều. Kể cả vào buổi sáng.”

“Anh không biết em trông thế nào vào buổi sáng.”

“Có đấy. Em trông cực kỳ nóng bỏng trong bộ đồ ngủ chó thân dài khi ở Moclips.”

Cô bật cười như thể anh đang đùa. “Anh lại thế rồi, cố gắng quyến rũ em để em rơi vào lưới tình với anh.”

“Thế nếu anh rơi vào lưới tình với em thì sao?” Tay anh trượt lên và ôm lấy ngực cô.

Ánh mắt họ giao nhau. “Không đâu.”

Anh không thích cái cách cô nói điều đó. Như thể điều ấy là bất khả thi. Như thể anh không có khả năng rơi vào lưới tình với một người phụ nữ. Như thể anh không có khả năng yêu cô.