Người Đàn Ông Hoàng Kim

Chương 4




Editor: Thoa Xù

"Muốn uống gì? Whisky hay Brandy?" Mục Thần Nhất lấy hai cái ly đế cao, lấy một chai rượu từ trên kệ.

Tần Tường không ngờ phía sau phòng thu âm lại có quầy bar riêng được trang hoàng cao cấp như vậy, "Phòng thu âm và quầy bar này đều là của anh à?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi và mọi người ở đây thảo luận về âm nhạc, thu âm mệt sẽ đến ngồi một chút, uống vài ly, đến khi tìm được cảm hứng thì quay lại làm việc."

Tần Tường tán dương: "Ý tưởng hay, lao động và vui chơi kết hợp."

Anh đưa ly cho cô, "Rượu vang đỏ."

"Lại là rượu?" Cô không nhận, "Hôm nay tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu."

Mục Thần Nhất nhướng mày nhìn cô, "Cô rất bảo thủ nha, em gái, một nụ hôn ở phương Tây chỉ là chuyện chào hỏi lễ nghi mà thôi."

"Nhưng mà hôm đó anh không lễ độ lắm." Tần Tường nghiêm túc, "Hơn nữa tôi không cho là nụ hôn kia của anh là để chào hỏi tôi." Môi lưỡi dây dưa hôn sâu là hành động lễ nghi gì chứ?

"Không có ai dạy cô kỹ năng hôn môi sao?" Dường như anh đang cố ý trêu đùa cô, khuỷu tay chống lên trên quầy bar, hơi thở tiến gần đến cơ thể cô, "Môi của cô rất đẹp, mùi vị lại không tệ, nếu như luyện tập chăm chỉ nhất định sẽ là một cao thủ."

"Sắc lang." Cô thật muốn lấy ly rượu kia tạt lên mặt anh. Cái gì mà "Môi rất tốt, mùi vị không tệ"? Xem môi của cô là trái cây à?

"Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?" Vẻ mặt cô trầm xuống, quả thật là không thể biểu hiện hòa nhã với người này được, anh ta quá hiểu cách lấy lòng phụ nữ rồi, chỉ cần hơi lơ đễnh là sẽ rơi vào bẫy của anh ta.

"Cô muốn viết ca khúc này, nhưng cũng có người khác nhờ tôi viết, có điều trong đầu tôi có một ý tưởng, nhưng vẫn chưa bắt đầu." Anh chấn chỉnh lại thần thái, bày ra dáng vẻ thảo luận công việc. "Nếu cô kiên trì muốn để tôi viết, tôi lại cảm thấy thay vì tôi và cô trở thành kẻ địch chi bằng hợp tác lần nữa vậy."

"Hợp tác thế nào?"

"Giai điệu trong phần lớn tác phẩm của tôi được thực hiện bởi Violon, hơn nữa tiếng đàn phải biến hóa đa dạng, ưu buồn, nhiệt huyết, kiểu phong cách này có vẻ là sở trường của cô đó."

Tần Tường hơi chần chờ, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Mục Thần Nhất nhún vai, "Cô không đồng ý thì tôi cũng chẳng có sao cả, dù sao việc này tôi cũng chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi, không có tiền bạc gì, viết hay không cũng chẳng có sao cả, nhưng mà Tống Thế Hào này không phải là bạn của cô sao? Phía bên cô mới có sao đó."

Cái này là đang uy hiếp sao? Cô nhạy bén nghe ra ẩn ý sâu xa sau lời nói của anh, cô không biết có phải thật sự cần đến Mục Thần Nhất sáng tác không, sao trước đó lúc gọi điện thoại cho Tống Thế Hào lại không nghe anh ấy nói tới?

Nhưng bất luận thế nào, để giúp Tống Thế Hào tìm được tác phẩm hay nhất thì cô không thể từ chối được, huống chi tác phẩm của anh được người trong nghề công nhận là số một, có thể theo sát quá trình ghi âm đĩa nhạc do anh sáng tác, trở thành người thuyết minh cho tác phẩm của anh cũng là một vinh dự, hơn nữa còn có hiệu quả thúc đẩy mạnh cho sự nghiệp của cô.

Cô nhanh nhạy thầm tính toán những điều được và mất, khi Mục Thần Nhất nâng ly rượu thứ ba thì cô trả lời chắc chắn, "Được, tôi đồng ý."

Anh nhướng mày, nâng chén với cô, "Thế thì, vì sự hợp tác vui vẻ của chúng ta, có phải là nên uống mừng một ly không?"

"Hừ hừ, mấy loại rượu nổi tiếng quý giá này vẫn nên giữ lại tự anh uống đi, tôi không có phúc hưởng." Vì bạn bè mà buông bỏ lập trường của mình thì không hề gì, nhưng mà nếu cả bản thân cũng chịu lỗ vốn thì không đáng chút nào.

"Vậy được, mời cô uống cà phê, cái này chắc cô sẻ không từ chối chứ?" Không biết từ đâu anh lấy ra một bình cà phê.

Hai người nói xong, rất nhanh chóng đẩy câu chuyện đến đề tài tác phẩm kia, vì Tần Tường đã viết xong bản sơ thảo, nên có rất nhiều ý tưởng. Trong lần hợp tác lần này Mục Thần Nhất vẫn chưa thể hiện ra sự độc tài chuyên quyền của anh ngay, rất kiên nhẫn nghe cô nói xong ý tưởng của mình, trên nhạc phổ cô có làm vài ký hiệu nên đã thảo luận với cô rất nhiều vấn đề trong đó.

Lúc đầu Tần Tường chỉ cảm thấy tác phẩm của mình có vấn đề, nhưng mà không rõ vấn đề cụ thể ở chỗ nào, sau khi nghe xong phân tích của anh thì hiểu ra ngay lập tức, không khỏi bội phục sát đất.

Khi dùng lời nói không thể nào biểu đạt được rõ ràng, Mục Thần Nhất sẽ dẫn cô đến phòng thu âm, biểu diễn bài hát vừa sáng tác bằng Piano.

Hai người nói chuyện đến quên thời gian, lúc Tần Tường ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện đã là mười một giờ đêm rồi.

"Đã trễ thế này rồi sao? Tôi phải về nhà."

"Thật sự là một đứa trẻ ngoan há!" Anh nhẹ nhàng chế giễu: "Về nhà trễ mẹ biết sẽ đánh đòn à?"

"Ba mẹ tôi đều ở Đài Loan. Bây giờ tôi ở chung với bạn, với lại tôi không có thói quen ngủ quá muộn." Cô dọn dẹp đồ.

Đột nhiên Mục Thần Nhất phủ bàn tay của mình lên bàn tay nhỏ bé bận bịu của cô, "Lúc có linh cảm cũng phải tuân thủ giờ giấc sao?"

Cô lẳng lặng rút tay về, mỉm cười nói: "Đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ thức suốt đêm, bất quá tôi cảm thấy cô bé quàng khăn đỏ ngủ lại hang của con sói lớn thật sự là chuyện nguy hiểm."

Mục Thần Nhất hoàn toàn không cười, cũng không tiếp tục ngăn cản cô nữa.

Lúc cô rời đi, nghe được Mục Thần Nhất gọi điện thoại cho một người, "Trong vòng nửa tiếng nữa, đến phòng thu âm của anh, trễ giờ sẽ không đợi."

Một lời đề nghị đơn giản, mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng đã trễ như thế rồi, lại là loại giọng điệu đó, không cần nghĩ cũng biết đối phương nhất định là người tình thứ xx của Mục Thần Nhất.

Làm người tình của anh thật đúng là vất vả, yêu cầu hai mươi bốn giờ không hề phân biệt ngày đêm, cứ gọi là đến.

Tần Tường cảm thấy thương cảm cho những người phụ nữ say mê anh, nghĩ lại cô lại thấy mình cảm khái vớ vẩn, có lẽ ngược lại những người phụ nữ kia lại thích thú. Giống như hậu cung của bậc vua chúa thời cổ đại có rất nhiều oán nữ, nhưng mà khi vị phi tử nào được vua truyền tiếp kiến không phải đều vui như hoa sao? Có lẽ tâm tình của những cô nhân tình kia cũng chính là như vậy?

Đóng cửa lại, hình như cô thấy anh châm một điếu thuốc, điệu bộ nuốt mây nhã khói rất tao nhã. Loại đàn ông này, đến cả động tác hút thuốc cũng có sức hấp dẫn mê hoặc người khác, khó trách những người phụ nữ kia sẽ dại dột lao vào một cách say mê không dứt ra được. Ai da!

Sau một tuần, Tần Tường và Mục Thần Nhất bắt đầu hợp tác chính thức, sau khi dính vào cuộc sống của anh, cô mới phát hiện rằng anh là người sinh hoạt vô cùng có quy luật và trật tự. Không nói những thứ khác, ví như tinh lực của anh, mỗi ngày đều làm việc hết sức mình, buổi tối còn phải đối phó với N người tình, ngày hôm sau lại có thể giữ vững được tinh lực dồi dào, chỉ điểm này thôi cũng khiến cho Tần Tường khen ngợi và vô cùng bội phục.

Có một lần Tần Tường không nhịn được hỏi anh, "Anh làm sao sắp xếp được sinh hoạt ban ngày và ban đêm của mình?"

Mục Thần Nhất đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, vì thế hỏi vặn lại, "Cô muốn thử một chút không? Thử qua thì biết ngay câu trả lời mà."

Nói thêm nữa thì trở thành chủ đề không phù hợp với trẻ em rồi, Tần Tường dĩ nhiên biết có chừng mực, bất quá ở phương diện âm nhạc tài năng của Mục Thần Nhất càng làm cho cô thán phục. Anh cảm âm sắc bén, và bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu linh cảm âm nhạc cũng cuồn cuộn không dứt, không hạn chế hình thức phong cách âm nhạc, khiến cô vừa hâm mộ vừa bội phục, lại vừa đẩy nhanh tốc độ bước chân của mình đuổi theo tiết tấu của anh.

Mục Thần Nhất không phải là người thích đứng tại chỗ để người khác đuổi theo, anh đòi hỏi người hợp tác với anh nhất định phải có khả năng đuổi kịp tốc độ của anh bất cứ lúc nào. Tần Tường đương nhiên sẽ không yếu thế, biểu hiện của cô ra sao Mục Thần Nhất đều không đánh giá, nhưng anh sẽ luôn dừng lại lắng nghe cô nói ý tưởng của mình, sau đó nhàn nhạt gật đầu, rồi sâu sắc nhìn cô chằm chằm cả buổi.

"Anh cảm thấy nếu thêm một đoạn hành khúc ở chỗ này, sẽ có hiệu quả chiến đấu hơn không?" Tần Tường xoay cây viết trong tay.

"Nội dung chính của bộ phim là tình yêu, thêm hiệu quả chiến đấu làm gì chứ?" Mục Thần Nhất nhíu mày.

Tần Tường cười, "Trời sinh con người chính là hiếu chiến a! Khi đàn ông và phụ nữ ở chung một chỗ chỉ có một chủ đề -- chính là không ngừng chinh phục đối phương, chinh phục tâm đối phương và cơ thể đối phương, đây không phải là chiến đấu thì là cái gì?"

Anh nhẹ nhàng cười, "Cô đã từng chinh phục ai hay là đã bị người nào chinh phục rồi? Lý luận vô cùng mới mẻ độc đáo."

"Tôi thấy những người khác chiến đấu, yêu đương là loại chuyện mệt mỏi."

"Không tự mình nếm trải, vĩnh viễn sẽ không biết được mùi vị của tình yêu chân chính." Mục Thần Nhất nhéo nhéo khuôn mặt của cô, mềm mại non nớt, không hề có một chút phấn son, cảm giác rất tốt.

Tần Tường đánh rớt tay anh xuống, "Đừng động tay động chân, viết tiếp đi."

"Tôi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút." Anh đứng lên, đi đến trước piano, tiện tay đánh một đoạn nhạc đơn giản.

"Ha, anh nói nghỉ ngơi chính là đánh đàn sao?"

"Bài tập lúc nhỏ chính là đánh đàn, bây giờ với tôi mà nói đánh đàn chính là nghỉ ngơi." Mục Thần Nhất nhẹ nhàng khua mấy phím đàn, đột nhiên hai mắt sáng lên, "Tôi có một ý tưởng hay, lấy Violon của cô qua đây."

Cô nghe vậy liền lấy Cantera ra.

"Cầm đàn lên, xem thử cô có đuổi kịp tôi hay không."

Trên cây đàn mười ngón tay thon dài của anh đánh ra một đoạn nhạc hoa mỹ rực rỡ và vui tươi, như nước chảy mây trôi, xuyên qua thác nước. Tiếp theo đó hành khúc chiến đấu sục sôi dạt dào đa dạng xuất hiện, anh công nhận ý tưởng của Tần Tường, đồng thời đã viết ra ca khúc mới trong nháy mắt.

Violon của cô giống như tiếng hát của người phụ nữ, trầm bổng uyển chuyển quyện vào giữa tiếng piano khí thế mênh mông, âm thanh của hai loại nhạc cụ quấn quýt vào nhau, giống như đàn ông và đàn bà đang truy hoan hòa hợp trong thế giới tâm hồn và thể xác. Tự do, dâng trào, lại trần trụi không vướng víu.

Tiếng đàn của Mục Thần Nhất vô cùng tùy tính, nghĩ đến đâu thì đánh đến đó, thử thách này Tần Tường có thể ứng biến rất tốt. Nhưng mà cho dù anh muôn màu muôn vẻ, vẫn không thoát khỏi tiếng violon quấn quýt đuổi theo sát sao.

Khi tiếng piano và violon cùng lúc tấu lên âm thanh rung động cuối cùng thì bọn họ dường như cùng nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh mẽ, khuôn mặt của hai người đều ửng hồng, kích động nhìn chằm chằm vào đối phương.

Anh đứng lên, bước đến trước mặt cô, tay nâng mặt cô lên, "Tôi chưa từng gặp được người phụ nữ nào như cô, có thể kéo ra được tiếng đàn hoàn mỹ như thế."

Tần Tường cười, cô cũng muốn nói, tiếng đàn của Mục Thần Nhất cũng hoàn mỹ không gì sánh nổi.

Nào ngờ, còn chưa kịp mở miệng, mặt của anh đã áp xuống cô, môi hai người chạm vào nhau, lần này anh hôn rất nhẹ, thật sự là nụ hôn lịch sự, dường như anh đang cám ơn cô về sự hợp tác thành công vừa rồi.

Hai người đều thở hổn hển, vẫn còn đắm chìm trong trong sự kích tình chưa hề dịu đi. Không ai chú ý đến đôi nam nữ bên ngoài phòng thu âm.

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, tiếp theo có một cô gái đang cảm thán, "Sự hợp tác của hai người quá tuyệt vời, giống như hơi thở và nhịp tim hòa hợp tương xứng không chê vào đâu được."

Mục Thần Nhất xoay lại, thấy hai người kia đứng ngoài cửa thì hơi giật mình, "Sao các cậu tới đây?"

"Tụi mình phải về, trước khi đi Niệm Tình nói nhất định phải tới thăm cậu, cám ơn sự giúp đỡ của cậu." Minh Thiên Tàng ưu nhã thoải mái ôm Phương Niệm Tình, cười như không cười nhìn hai người trong phòng. "Mục Thần Nhất thì hoàn toàn miễn bàn rồi, đến đâu cũng có người đẹp theo cùng, hâm mộ quá đi!"

"Giống nhau thôi." Anh đã sớm quen việc người xung quanh trêu chọc chuyện anh yêu thích phụ nữ đẹp.

"Cô bé kia là của mục tiêu mới của cậu à? Không giống với mấy cô trước đó nha!" Phương Niệm Tình tò mò quan sát Tần Tường.

"Đều là phụ nữ, có cái gì không giống chứ?" Anh ra khỏi phòng thu âm.

Một màn bị anh ta hôn lại bị người khác thấy được, Tần Tường cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì vậy trốn trong phòng thu âm giả vờ điều chỉnh dây đàn.

Phương Niệm Tình nhìn theo bóng lưng của cô, nói: "Mùi vị của cô ấy thật sự rất thuần khiết, lại tràn đầy nhiệt huyết và hiểu biết, quan trọng nhất đây là lần đầu tiên mình thấy một người có thể kích thích nhiệt huyết và tài hoa tiềm năng của cậu lên gấp đôi."

"Cậu cảm thấy mình và cô ấy ăn ý với nhau sao?" Đột nhiên Mục Thần Nhất hỏi.

Cô suy nghĩ một chút, "Theo góc độ của mình thì hai người rất xứng đôi, nhưng cảm nhận khi nghe nhạc, hai người các cậu dường như đang cạnh tranh với nhau, không ai nhường ai, cái này không phải là cách của những người yêu nhau."

"Chiến đấu." Anh cúi đầu bật cười, nhớ lại cách ví von của Tần Tường, giữa anh và cô tựa như đang tiến hành chiến tranh hai phe đối nghịch, cho dù bây giờ là quan hệ hợp tác, nhưng kiểu cảm giác đối địch này đến người ngoài cũng nhìn ra được. "Như vậy mới có vẻ thú vị chứ!"

Anh quay đầu lại liếc nhìn Tần Tường. Chinh phục lẫn nhau, dây dưa lẫn nhau, giày vò tình cảm lẫn nhau, anh chưa tửng trải qua, có điều cô nhóc này đã mang đến cho anh kiểu trước nay chưa từng trải, càng ngày anh càng mong đợi.

Làm việc trong phòng làm việc của anh hết một ngày, sáng hôm sau mười giờ Tần Tường vất vã lắm mới rời khỏi giường, mở cửa ra, nhặt tờ báo dưới đất lên, cô nhìn ra ngoài theo thói quen. Cũng may là hôm nay trước cửa rất sạch sẽ.

Liên tục mấy ngày gần đây, trước cửa nhà thường xuất hiện một vài thứ gì đó kỳ dị, không phải xác động vật thì cũng là búp bê vải bị đứt đầu, hình như thật sự có người cố ý muốn cảnh cáo cô, nhưng vẫn không có manh mối để điều tra ra.

Cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng tiến hành mai phục điều tra, nhưng mấy cái thứ kỳ dị đó cuối cùng cũng không xuất hiện nữa, rõ ràng là đối phương đã phát hiện rồi.

Chắc chỉ là chuyện bất hòa nhỏ thôi, sẽ không có vấn đề lớn lao gì chứ?

Mở báo ra xem, bất ngờ phát hiện trên tấm hình lớn nhất trang đầu viết -- Thần Zeus giới âm nhạc chung tình với nữ minh tinh Hollywood, kết hôn vào cuối năm? Bức ảnh chụp cảnh đêm khuya Stephany ở trước cửa nhà Mục Thần Nhất ôm hôn anh.

Mỗi năm tin tình cảm của Mục Thần Nhất đều rất nhiều, hình như vậy cũng nhiều vô số kể, chỉ có điều nữ chính mỗi năm đều không giống nhau, cho nên tin tức như thế cũng không kỳ lạ. Tần Tường thầm cảm thấy thương xót cho Stephany, chỉ sợ đây cũng là một kế hoạch tình ái của cô gái đáng thương nhưng lại khéo quá thành vụng, Mục Thần Nhất sao có thể mặc cho người khác sắp đặt chứ?

Quả nhiên, khi cô đến phòng làm việc của anh thì vừa đúng lúc nghe được anh đang nói điện thoại với Stephany.

"Ảnh là do em tìm người chụp đúng không? Sau này đừng gọi điện thoại tìm anh, giữa chúng ta kết thúc rồi." Anh đơn giản ra lệnh, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để biện bạch lập tức ngắt điện thoại.

Tần Tường hỏi: "Chẳng lẽ không phải là đội chó săn chụp sao? Anh không sợ xử oan cô ấy sao?"

"Trước khi tôi quyết định qua lại với một cô gái thì đã nắm rõ tính tình của của cô ấy, cô ấy có thể làm cái gì, ranh giới cuối cùng ở đâu tôi đều có thể đoán được. Hơn nữa, cho dù là đội chó săn chụp thì sao? Tôi đã chuẩn bị chấm dứt mối quan hệ này, ngược lại bài báo này đã giúp cho tôi." Mục Thần Nhất nói không có chút tình cảm nào. Sau đó đi đến trước piano, chuẩn bị bắt đầu công việc mới.

"Chưa bao giờ sơ suất sao?" Cô hỏi tới.

"Ý cô là gì?"

"Chẳng hạn như, có cô gái không cẩn thận mang thai con của anh, yêu cầu anh chịu trách nhiệm."

Anh nở nụ cười thanh tú kỳ quái mang theo sự lạnh lùng hà khắc, "Không thể nào. Tôi sẽ không để cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội này."

Cô cảm thấy người đàn ông này sinh ra chính là để tổn thương phụ nữ, đáng tiếc những cô gái kia đều hăng hái tranh giành, cho loại đàn ông này quá nhiều cơ hội.

"Cô có nghĩ tới người yêu của cô phải là kiểu nào không?" Đột nhiên Mục Thần Nhất hỏi ngược lại cô.

Cô nghĩ nghĩ, "Phải dịu dàng săn sóc, cho tôi đầy đủ tự do, đối với tôi phải che chở thương yêu đủ điều, còn phải sùng bái tôi, tôn trọng tôi....." Cô nhìn xuống đất hình dung ra dáng vẻ ông xã tương lai của mình, vẫn chưa nói xong, Mục Thần Nhất lại cười khẩy một tiếng.

"Thật là ngây thơ, thì ra người đàn ông cô cần chính là giống như con chó vậy. Trên đời này có thể có sao?"

"Đương nhiên là có á! Tống Thế Hào chính là người như vậy!" Cô buột miệng nói ra, trong lòng cũng lập tức hiểu được tại sao mình vẫn cảm thấy khó hiểu và tức giận với cô bạn thân bỏ nhà ra đi kia, bởi vì cô ngưỡng mộ Mẫn Tuệ có thể lấy được một ông chồng xuất sắc như thế, cũng tức giận vì cô nàng không biết quý trọng.

Lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt phê phán liếc nhìn cô, "Không phải là cô thầm mến Tống Thế Hào chứ?"

"Tôi mới không có biến thái như vậy." Cô khịt mũi coi thường anh.

"Vậy cũng không hẳn là không có khả năng, nghe giọng điệu của cô thì giống vậy đó."

Tần Tường đánh vào lưng anh, "Mục Thần Nhất, đừng có vì chuyện tôi không bị anh mê hoặc thì liền ôm hận trong lòng."

"Cô bớt tự cao đi." Anh không thèm thảo luận tiếp đề tài này với cô, sau khi đấu võ mồm xong thì hai người lại chuyển mục tiêu sang chuyện công việc.

Hôm nay công việc tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, lát nữa tất cả thành viên của dàn nhạc sẽ tập trung đông đủ, thu âm cả ngày, hoàn thành xong tất cả các bài hát.

Mười giờ tối, tất cả thành viên dàn nhạc đều đã ra về, Tần Tường và Mục Thần Nhất mới hoàn tất khâu cuối cùng. Tần Tường vô cùng phấn khởi, nóng lòng đem tác phẩm gởi cho Tống Thế Hào nghe.

"Không uống chút gì đó chúc mừng sao?"

Lời mời của anh nghe như không cho từ chối, cho nên lần này Tần Tường chỉ hơi do dự nhưng không từ chối.

Vẫn là cái quầy bar kia, Mục Thần Nhất không ép cô uống rượu, cho cô một ly cocktail.

"Ly này là tự tôi sáng chế ra đó, chủ yếu là nước táo, chỉ thêm chút xíu rượu rum thôi." Anh đưa ly cocktail cho cô.

Tần Tường dè dặt nhấp từng ngụm một, mùi vị không tệ, mùi rượu không quá nặng.

"Mục Thần Nhất, thật ra thì anh cũng có lúc rất dịu dàng, sao lại đối với người tình của mình luôn lạnh lùng tàn nhẫn như vậy?"

"Có lẽ là vì tôi không yêu họ." Trái lại anh trả lời rất dứt khoát thẳng thắn.

"Không yêu họ? Không yêu họ sao lại muốn qua lại với họ?"

"Đàn ông và đàn bà qua lại với nhau chưa chắc là vì yêu, vì yêu mà ở bên nhau là trò chơi lãng mạn của mấy cô cậu thiếu niên." Anh lại lấy ra một lọ muối và mấy trái quýt, nháy mắt với cô, "Có muốn chơi một trò chơi không?"

Cái gọi là trò chơi chính là hai người thi kéo búa bao, người nào thua sẽ ăn một muỗng muối, uống một hớp rượu, lại ăn một trái quýt.

Lúc mới bắt đầu Tần Tường cảm thấy chơi rất vui, cho nên đồng ý chơi, cô rất muốn xem thử dáng vẻ xấu xí của Mục Thần Nhất. Sau khi chơi rồi mới biết mình bị mắc bẫy của anh, mười lần oẳn tù tì thì có hết tám lần anh thắng, cũng không mất bao lâu, cô đã bị chuốc say choáng váng, đành phải giơ tay đầu hàng.

"Không được không được, anh đây là rắp tâm hãm hại, tôi không chơi nữa." Cô nằm bò trên quầy bar, đầu lại bắt đầu đau rồi.

Mục Thần Nhất đỡ mặt cô dậy, nhìn vào mắt cô, "Bây giờ cô muốn về nhà hay là muốn ngủ?" Anh cố tình hỏi một cách kỳ lạ, khiến Tần Tường không tự chủ được trả lời theo dự tính của anh, "Ngủ."

Anh khẽ mỉm cười, ôm lấy cô, đi tới một căn phòng khác bên cạnh quầy bar. Đây là phòng ngủ của anh.

Khuôn mặt Tần Tường đỏ ửng, hơi thở toàn là mùi rượu trái cây ngọt ngào, trong men say mang theo sự quyến rũ chết người.

Mục Thần Nhất không kiềm chế được cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, phản ứng của cô không dữ dội như lúc tỉnh táo, có lẽ là đôi môi lạnh lẽo của anh khiến cho cô đang nóng khô như tìm được nơi nương nhờ. Khóe miệng của cô nhếch lên, dường như rất hài lòng với nụ hôn của anh, đối với một người đàn ông như Mục Thần Nhất thì nụ cười này chắc chắn mang một ý nghĩa kín đáo khác.

Vì vậy anh hôn sâu thêm, nụ hôn của anh nồng nàn nóng bỏng làm thiêu cháy cả đồng cỏ, khiến cô không thể nào cự tuyệt.

"Mục Thần Nhất, anh…anh tìm lầm người rồi." Chút ý chí còn sót lại nói cho cô biết chuyện xảy ra tiếp theo sẽ rất nguy hiểm.

Anh thì thào bên tai cô: "Tôi không có tìm sai, người tôi muốn tìm chính là em."

Giọng nói trầm thấp mà đầy sức hút, vào lúc này lại có mùi vị kích động và ham muốn khác thường, anh dùng môi đốt từng ngòi lửa bên má và cổ của cô một cách điêu luyện.

Khi cô còn đang ngọ ngoạy chống cự, quần áo của cô và anh đều bị anh quăng xuống đất.

Da thịt của anh dán chặt vào cô, anh mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Đây chính là chiến tranh mà từ xưa đến nay đàn ông và đàn bà đều nhất định phải tiến hành, thử xem rốt cuộc là đàn ông chinh phục đàn bà, hay vẫn là đàn bà có thể chinh phục được đàn ông."

Cô say khướt nhíu nhíu mi tâm, "Anh cho rằng anh nhất định sẽ thắng sao?"

"Không tin em có thể thử xem." Anh giống như tên háo sắc dụ dỗ người ta phạm tội, ánh mắt nguy hiểm lướt khắp cô thể bóng loáng và trắng như tuyết của cô, sau đó đặt tay lên bầu ngực nhạy cảm của cô, "Chưa từng có ai xâm chiếm qua lãnh địa của em sao?"

Cô cắn chặt răng, "Chưa từng chiến đấu không có nghĩa là tôi sẽ thua."

"Vậy thì tốt, anh mong chờ biểu hiện của em."

Giọng cười thản nhiên của anh đã chọc giận cô, không chấp nhận thế bị động, bản năng tình dục thôi thúc cô chủ động tấn công.

Giường ở đây không rộng rãi lắm, bọn họ dây dưa với nhau, chiếm giữ nhau, giống như trúng phải mê hương tình độc, cho đến khi hai người mệt rã rời, cũng đều cảm thấy thỏa mãn, mới tự ai nấy chìm vào giấc ngủ.

Kết quả chiến đấu rốt cuộc là ai thắng ai thua, bọn họ cũng quên so đo.

"Anh, anh, anh, sao anh lại ngủ trên giường của tôi? Không, không đúng! Sao tôi lại ngủ ở đây?"

Mục Thần Nhất nghĩ là khi anh tỉnh lại thế nào cũng sẽ nghe được Tần Tường chất vấn anh như vậy, nhưng mà người tỉnh lại trước lại là anh, mà tư thế ngủ của Tần Tường vào tối hôm qua là đầu ở cuối giường, chân ở đầu giường, chẳng biết lúc nào lại trở thành nằm trong lòng anh, dựa sát vào giống như cơ thể anh có thể sưởi ấm vậy.

Anh khẽ đứng dậy, từ trên nhìn xuống vẻ mặt khi ngủ của cô, hô hấp của cô rất đều đặn, vẻ mặt lúc ngủ rất đẹp. Bỗng nhiên anh cảm thấy may mắn là ngoài anh ra không có người đàn ông nào nhìn thấy vẻ mặt lúc ngủ này của cô.

Tối hôm qua khi biết cô là xử nữ anh cũng không ngạc nhiên. Phương Niệm Tình nói đúng, mặc dù Tần Tường miệng mồm lanh lợi, cả người toàn là gai, nhưng cô vẫn còn rất đơn thuần, về phương diện chuyện nam nữ, nếu anh nói hơi sâu xa một chút thì cô sẽ đỏ mặt né tránh. Anh cũng không đặc biệt để tâm chuyện trinh tiết, chỉ có điều trước mặt cô anh cảm thấy phát sinh một loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy anh thì cũng không giống như trong tưởng tượng của anh là hoảng sợ thét chói tai, sau đó đẩy anh ra gì gì đó. Chỉ là thản nhiên lướt mắt nhìn anh rồi hỏi một câu khiến anh suýt chút nữa té xỉu -- bữa sáng ăn cái gì?

"Thần kinh của em bị gì vậy?" Anh bật thốt lên, không che giấu được thất vọng. Từ trước đến giờ anh luôn ghét bị phụ nữ quấy rầy, nhưng mà tinh thần của cô có phải là vững quá không? Tấm thân trong trắng bị một người đàn ông chiếm đoạt khi say rượu, chẳng lẽ thân là phụ nữ cô lại không phẫn nộ lên án, hoặc là giáng cho anh một cái tát vang dội?

"Chuyện tối qua nằm trong dự liệu của em, nếu như em không đồng ý, anh cho rằng anh có thể dễ dàng chiếm tiện nghi của em sao?" Cô liếc mắt nhìn anh.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thần Nhất, cô cũng cảm thấy người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ hấp dẫn cô phạm phải một sai lầm to lớn, cho nên khi ngày này rốt cuộc cũng đến thì ngược lại cô lại thở phào nhẹ nhõm.

"Ở đây anh có nguyên liệu nấu bữa sáng không?" Cô đứng dậy mặc quần áo, không quá rụt rè đưa lưng về phía anh. Nhìn cũng bị nhìn hết rồi, sờ cũng sờ sạch sẽ rồi, còn có cái gì tốt để che chứ?

Mục Thần Nhất thưởng thức đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô, sau đó thản nhiên nói: "Cách chỗ này không xa có một tiệm bán điểm tâm rất ngon, anh dắt em đi ăn."

"Được." Cô không từ chối.