Người Đầu Tiên Nhận Ra Em

Chương 1




“Mạc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng tài tập đoàn Hoa Đàm rốt cuộc là có quan hệ gì?”

“Tổng tài Hoa Đàm đến nay cũng chưa từng lên tiếng, giữa hai người các vị có phải là giao dịch gì đó mà không thể cho người ngoài biết?”

“Nhằm vào sự kiện gièm pha lần này cô có muốn nói một cái gì hay không ạ?”

……

Nữ nhân trên đài an tĩnh ngồi, tấm che trên khán đài chưa qua xử lí bay lên đôi vai cô, càng làm nổi bật thêm gò má thon gọn nhưng lại gầy gò tái nhợt như tờ giấy.

“Có a.”

Đối mặt những lời truy vấn sắc bén cơ hồ muốn cắn nuốt cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng.

Các phóng viên bỗng chốc câm miệng, chỉ có ánh đèn flash không ngừng lập lòe.

“Người tôi yêu không có đứng bên cạnh tôi, đã từng luôn miệng nói vĩnh viễn bảo vệ fan của tôi, vậy mà gần đây nó lại chia năm xẻ bảy.”

Cô nói rất chậm, ngữ khí nhàn nhạt, có chút tùy ý.

“Ngô. Nói như thế nào nhỉ, rất khổ sở.”

“Một đời người rốt cuộc là dựa vào cái gì mà chống đỡ đây? Đối với tôi mà nói, người tôi yêu nhất không phải người tôi yêu (1), mà là các fan toàn tâm toàn ý thích tôi. Có nhiều người vốn chẳng quen chẳng biết gì nhưng lại thích tôi, tôi mới nguyện ý từ bao khó khăn đứng dậy.”

Cô nghĩ, đại khái, nghệ sĩ chính là sự tồn tại bi ai như vậy đi.

Thời điểm nổi tiếng, có rất nhiều người si mê ngươi, chờ ngươi đã xảy ra chuyện, ngã xuống, đại đa số mọi người không chút do dự liền tan biến.

Cái có thể đổi lấy, đại khái là nhiều năm sau ngẫu nhiên xuất hiện, không có gì khác ngoài những tiếng tiếc hận.

“Hôm nay tuôn ra lời gièm pha tôi, có người tới mắng tôi. Ngày mai làm sáng tỏ, lại có người tới giúp tôi.”

Càng nghĩ kỹ thì cái vòng luẩn quẩn này có lẽ sẽ mãi không bao giờ dứt.

“Rốt cuộc trên đời này liệu có người, là từ đầu tới đuôi, kiên định không thay đổi yêu tôi đâu? —— Kỳ thật, nếu có người là từ đầu tới đuôi, kiên định không thay đổi mà chán ghét tôi, tôi cũng sẽ thực vui vẻ.”

Nước chảy bèo trôi, bị ảnh hưởng dễ như trở bàn tay, không trải qua tự hỏi làm sao biết có phải buột miệng thốt ra hay không?

Người luôn là như vậy, vô hình vô tình mà thương tổn người khác.

Sau đó, tự mình khoan thứ.