Người Đẹp Cấp SSS

Chương 21: Nể mặt còn không cần




Châu Đông là một thị xã ở tỉnh phía Đông, có bề dày văn hóa lịch sử, danh lam thắng cảnh vô số, từ xưa đã được ca tụng là nơi địa linh nhân kiệt, trong mấy ngàn năm lịch sử đã xuất hiện vô số những nhân vật lớn, có người lưu danh trăm năm, đương nhiên cũng có kẻ để tiếng xấu muôn đời.

Khi Lý Thiên Đường từ núi Thiên Phật xuống thì sắc trời đã gần tối, mặt trời đỏ rực dần dần lặn xuống, phủ lên núi non, cảnh vật một tầng áo mới màu vàng lấp lánh, chim chóc kêu chiêm chiếp, vội bay về rừng.

Lý Thiên Đường đã hơi đói bụng, thấy phía trước cách đó không xa có quán rượu liền quyết định đi vào uống hai chén rồi sẽ qua siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày.

Quán trà bán đồ ăn, quán rượu cũng có dịch vụ này.

Lý Thiên Đường tìm một góc ngồi xuống, gọi một chai bia đen rồi gọi thêm một phần đồ ăn, vừa thưởng thức các cô nàng xinh đẹp đi lại ngoài cửa sổ, vừa uống một mình.

Ăn uống no đủ xong, sắc trời đã tối hẳn, hài lòng châm một điếu thuốc, Lý Thiên Đường búng tay một cái: "Phục vụ, tính tiền."

Rất nhanh, tiếng giày cao gót nện lên mặt đất vang lên, một nữ nhân viên mặc đồ hầu gái màu đỏ bước đến sau lưng anh, hơi cúi người nhẹ nhàng nói: "Thưa anh, của anh hết tổng cộng một trăm tám mươi đồng."

"Chỗ cô có quẹt thẻ không?"

Lý Thiên Đường vừa nói vừa quay đầu lại, bỗng sửng sốt, nở nụ cười: "Ô, là cô à?"

Cô nàng phục vụ này, rõ ràng là cô gái lễ tân ở tập đoàn Khai Hoàng, Tùy Lệ Lâm.

Lúc trêu đùa người ta buổi sáng, Tùy Lệ Lâm có nói sau khi tan làm còn phải trông con.

Rất rõ ràng, đám khách ở quán rượu này không phải con của cô ta.

Tùy Lệ Lâm cũng không ngờ lại gặp Lý Thiên Đường ở đây, cô ta hơi biến sắc một chút rồi lại bình thường: "Phó tổng Lý, chào anh."

Kỳ thực cô ta cũng biết Lý Thiên Đường tự xưng là Phó tổng chỉ là khoác lác, gọi anh như vậy cũng có ý châm chọc.

Lý Thiên Đường cũng chẳng để ý, cười ha ha thuận miệng hỏi: "Tùy Lệ Lâm, tan làm không về chăm con, sao lại đến quán rượu làm phục vụ thế này?"

"Tranh thủ làm thêm, kiếm ít tiền mua sữa."

Tùy Lệ Lâm lạnh nhạt nói: "Phó tổng Lý, tổng cộng của anh hết năm trăm bốn mươi ngàn."

Rất rõ ràng cô ta không hứng thú bắt chuyện làm quen với Lý Thiên Đường, thân thiết quá khó mở miệng đòi tiền, năm trăm bốn mươi nghìn còn nhiều hơn tiền công một tối của cô.

"Được, vậy quẹt thẻ đi."

Nhận ra ý tứ của Tùy Lệ Lâm, Lý Thiên Đường cũng mất hứng thú tán dóc tiếp, lấy thẻ ra đưa cho cô.

Tùy Lệ Lâm lúc nào cũng mang theo máy POS cầm tay, cô ta nhận lấy tấm thẻ vàng bấm vài cái, sau đó mời Lý Thiên Đường nhập mật mã.

Để tránh nghi ngờ, cô cố ý quay đầu nhìn về phía khác, chờ Lý Thiên Đường nhập xong mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua liền nhíu mày: "Phó tổng Lý, số dư trong thẻ của anh bằng không."

"Hả?"

Lý Thiên Đường sửng sốt: "Số dư bằng không?"

"Tự anh xem đi."

Tùy Lệ Lâm đưa máy quẹt thẻ cho anh.

Lý Thiên Đường nhìn kỹ, đậu, bên trên rõ ràng hiển thị số dư bằng không.

Anh nhớ rất rõ, khi quay trở lại thị xã Châu Đông, ông già đã cho anh 90 triệu, hôm qua ở khách sạn, mua quần áo mới hết hơn mấy triệu, giờ sao đã về không rồi?

Sau khi ngẩn ra một lúc, Lý Thiên Đường mơ hồ hiểu ra điều gì.

Lúc này lại có khách gọi tính tiền, Tùy Lệ Lâm liền giục anh: "Phó tổng Lý, anh trả tiền mặt cũng được."

"Khụ, chuyện đó, tôi mang ít tiền mặt, còn chưa đến một trăm."

Lý Thiên Đường ho khan, có chút lúng túng nói.

"Không mang tiền? Vậy tôi gọi ông chủ tới, tự anh nói với anh ta đi."

Túy Lệ Lâm lại nhíu mày, chẳng chờ Lý Thiên Đường mở miệng đã xoay người vẫy vẫy về phía bên kia: "Anh Hổ, phiền anh qua đây một chút."

Đậu, con bé này chẳng nể nang gì ai cả thế?

Cho dù anh đây không mang tiền, nể tình chúng ta coi như cũng quen biết, cô cũng nên chủ động ứng tiền giúp tôi, mai tôi lại trả cô không được à, làm gì lại đi gọi người khác, khiến tôi trông chả khác nào thằng ăn quỵt vậy.

Tùy Lệ Lâm làm vậy khiến Lý Thiên Đường rất khó chịu, nhưng lại chẳng thể ý kiến gì, dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ phải cho anh mượn tiền.

Anh Hổ chừng ba mươi tuổi, đầu bóng lưỡng, cổ đeo một cái vòng vàng to đùng, trên tay xăm đầy rồng hổ, mặt mày dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ nói chuyện.

"Sao thế, Lệ Lâm?"

"Anh đây quên mang tiền, năm trăm tư. Em qua bên kia xem, có người gọi tính tiền."

Tùy Lệ Lâm nhỏ giọng nói, mặt không đổi sắc liếc nhìn Lý Thiên Đường một cái rồi bước nhanh đi.

"Này, ông bạn, đến quán bar lại quên mang tiền à?"

Anh Hổ khoanh tay, từ trên nhìn xuống Lý Thiên Đường, mặt thì cười nhưng bên trong thì không.

"Tôi quên thật, có thể châm chước một lần, ghi nợ, mai tôi sẽ trả gấp đôi được không?"

Lý Thiên Đường giơ tay lên gãi đầu, dùng giọng thương lượng hỏi.

"Đệch, mày nằm mơ à, tao biết mày là thằng ất ơ nào, định ghi nợ?"

Vẻ như cười như không của anh Hổ lập tức biến thành cười gằn.

"Mồm miệng anh sạch sẽ một chút."

Lý Thiên Đường thừa nhận, mình đúng là dễ bị nghi là quỵt tiền, có điều thái độ của anh Hổ này quá tệ, chẳng qua anh có chút đuối lý, không thì đã đạp cho tên này văng ra ngoài rồi.

"Ô đệch, thằng ranh, miệng tao không sạch thì mày định thế nào?"

Anh Hổ không ngờ Lý Thiên Đường lại dám bật lại, gã tức giận vươn tay định túm lấy áo anh: "Thằng oắt con, loại như mày tao thấy nhiều rồi!"

"Á!"

Gã đang định ra tay, đằng sau bỗng vang lên tiếng phụ nữ sợ hãi, kèm theo đó là tiếng bạt tai: Bốp!

Theo bản năng, Hổ Ca và Lý Thiên Đường đều nhìn về phía bên kia, vừa hay thấy Tùy Lệ Lâm bị người ta đẩy vào cạnh bàn: "Con điếm, mày dám đánh tao!"

"Chuyện gì thế?"

Thấy có người gây sự ở quán mình, anh Hổ không đoái hoài đến Lý Thiên Đường nữa, gã hét lớn một tiếng rồi lao tới.

Những cô gái còn trẻ đẹp, làm việc ở mấy chỗ hỗn tạp như quán rượu thế này rất dễ dính phải thị phi.

Không phải khách nào cũng quân tử như Lý Thiên Đường, trong đám khách vừa gọi Tùy Lệ Lâm tính tiền, có người rõ ràng đã uống nhiều, thấy cô ta xinh đẹp liền không nhịn được tiện tay bóp đùi cô ta một cái.

Tùy Lệ Lâm sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng vung tay tát gã.

Tên bị đánh rõ ràng không phải kẻ hiền lành gì, sau khi đẩy cô ta ra liền đứng dậy nhặt một chai bia, nhắm vào đầu cô mà đập.

May mà phản ứng của Tùy Lệ Lâm nhanh nhẹn, chớp mắt đã lăn một vòng, chai bia nện vào bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Anh Hổ lúc này mới vọt tới, quát: "Đệch, dừng lại cho tao, mày giỏi lắm..."

Mắng được một nửa thì gã không dám nói nữa.

Người kia là kẻ gã không thể chọc đến, đành vội vàng cười xả lả: "Ôi, đây chẳng phải là cậu Kim ư? Cơn gió nào thổi cậu đến cái quán rách rưới này của tôi thế? Xem ra cặp mắt của tôi đúng là bỏ đi rồi, lại không nhìn rõ cậu."

Đừng thấy anh Hổ bình thường hung hãn, nhưng đứng trước kẻ có lai lịch còn ngoan ngoãn hơn cả cháu chắt.

Đó là một tên trẻ tuổi gầy nhom, đeo kính, bộ dạng trông yếu đuối vô cùng, có điều tên đó lại chỉ vào mũi anh Hổ mà chửi: "Mẹ nó Trương Hổ, quán rượu này của anh có định làm ăn nữa không đấy?"

Thấy vậy xong, Lý Thiên Đường cũng chẳng có hứng xem tiếp nữa.

Bởi vì những gì sắp xảy ra, anh dùng ngón chân cũng đoán ra được, kiểu gì anh Hổ cũng sẽ thương lượng, bắt Tùy Lệ Lâm xin lỗi tên họ Kim kia, nói không chừng còn có thể sa thải cô ta ngay tại đây.

Lại nói tiếp, Lý Thiên Đường nên đứng ra giúp Tùy Lệ Lâm, dù sao cũng là người quen.

Nhưng lúc nãy, khi Lý Thiên Đường nói không mang tiền, cô nàng "người quen" này lại chẳng hề giúp đỡ, còn lôi tên họ Hổ hung dữ kia tới, Lý Thiên Đường không phải loại người tính toán. Có điều lúc nào cần tính toán thì anh cũng chẳng cần rộng lượng làm gì.

"Aiz, xem ra tiền trong thẻ đều bị ông già chết tiệt kia tiêu mất rồi, chắc là lo mình do dự, định đánh vào kinh tế bắt mình phải ỷ lại Nhạc Thanh Hà đây mà. Được lắm, lần này xem như ông lợi hại."

Lý Thiên Đường thở dài, lấy di động tìm số Nhạc Thanh Hà bấm gọi.

Anh vốn không định làm phiền đến Nhạc Thanh Hà nếu như Tùy Lệ Lâm giúp anh ứng tiền, hoặc là anh Hổ thấu tình đạt lý.

Lúc anh rời khỏi phòng tổng giám đốc, người ta còn hỏi anh có tiền không, lúc đó anh còn to mồm, nói gì mà kẻ hèn này không cần mùi tiền, không cần nhọc lòng.

Những lời nói hùng hồn ấy còn quanh quẩn bên tai, lúc này lại phải gọi điện cầu cứu cũng có chút mất mặt.

Đương nhiên, với bản lĩnh của Lý Thiên Đường, nếu như anh muốn ghi nợ, có mười tên anh Hổ cũng không giữ được anh, nhưng anh không thể làm vậy, uống rượu phải trả tiền, quỵt tiền không phải là tác phong của anh.

Điện thoại tút tút vài tiếng, bên kia vang lên giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Thanh Hà: "Có gì nói đi, tôi còn bận dọn phòng cho anh đây."

"Ô, đồng chí, vất vả cho cô rồi. Này, đừng cúp máy vội, có việc thật. Chuyện là, tôi uống mấy chén ở quán bar, lúc tính tiền mới phát hiện... khụ, đó, cô hiểu mà."

Lý Thiên Đường có chút lúng túng cười khan hai tiếng.

Anh thực sự rất sợ Nhạc Thanh Hà sẽ nói mặc kệ, nếu thế anh nhất định phải sử dụng tuyệt chiêu cỏ bay chạy rồi.

May mà Nhạc Thanh Hà vẫn có chút lương tâm, chỉ trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Giờ anh đang ở đâu?"

"Từ cổng chính núi Thiên Phật, đi về hướng đông năm trăm mét, có một quán bar tên là Mị."

"Biết rồi."

Nhạc Thanh Hà lạnh nhạt đáp, cúp máy.

"Lão già chết tiệt kia tung chiêu này cũng độc thật!"

Lý Thiên Đường thì thầm mắng một câu, đang định gọi điện cho ông già chất vấn thì phía xa lại vang lên tiếng bạt tai.

"Bạt tai ngày nào cũng có, hôm nay lại đặc biệt nhiều."

Lý Thiên Đường cảm thán ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Tùy Lệ Lâm giơ tay ôm má trái, anh Hổ đang chỉ vào cô ta gầm lên: "Nhanh, mau xin lỗi cậu Kim đi!"

Tùy Lệ Lâm giơ tay chùi vết máu tươi ở khóe miệng, cúi đầu không nói gì.

"Giỏi nhỉ, mày điếc rồi à?"

Tùy Lệ Lâm không nghe lời khiến anh Hổ mất mặt vô cùng, đang định tát thêm phát nữa thì lại bị tên họ Kim kia kéo sang một bên.

"Đồ điếm, nếu đã nể mặt còn không cần, vậy thì đừng trách tao không khách khí."

Gã họ Kim rượu đã lên óc, cười dâm đãng, vươn tay túm lấy quần áo Tùy Lệ Lâm, xé ra.

Xẹt một tiếng, kèm theo tiếng thét chói tai của cô gái, bộ ngực trắng nõn đã lộ ra quá nửa.