Người Đẹp Trả Thù

Chương 29




Cuối cùng thì Thẩm Thiếp cũng dần tỉnh lại, Phương Trình đang bế cô. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của bà Châu Thanh Á. Tiếng khóc! Tiếng khóc của con cô vẫn văng vẳng bên tai, tiếng khóc đó vọng từ trong lòng mẹ cô. Mẹ cô đang bế con bé.

Trong giây lát cơ thể Thẩm Thiếp lại hội tụ đủ năng lượng khiến cô bật dậy. Bỗng cô kinh hãi lùi về phía sau, khuôn mặt của con cô. Khuôn mặt đỏ lòm như mặt quỷ lại xuất hiện. Cô muốn chốn khỏi cái thế giới như cơn ác mộng này, chốn khỏi cái thế giới đã khiến cô vô cùng sợ hãi này.

Cô va vào tường rồi run bắn lên. Phương Trình lao tới ôm lấy vai cô hỏi han:

- Tiểu Thiếp à, em làm sao thế? Em tỉnh lại chưa?

Thẩm Thiếp giơ tay về phía mẹ, miệng lắp bắp:

- Yêu quái tới rồi! Yêu quái tới rồi!

Phương Trình nhíu mày, anh suy nghĩ một lát rồi đặt Thẩm Thiếp xuống, sau đó bế con gái đang gào khóc thảm thiết từ tay bà Châu Thanh Á rồi đưa tới chỗ Thẩm Thiếp.

- Đừng có tới đây! Đừng tới đây nữa!

Thẩm Thiếp trườn người về phía tường, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt tái xanh.

- Tiểu Thiếp!

Phương Trình lớn tiếng nói với vợ, như vậy mới có thể át được tiếng khóc của con. Sau đó anh đưa con gái về phía vợ, nhẹ nhàng nói:

- Con cần em kìa.

Tiểu Thiếp đưa ánh mắt kinh hãi về phía con. Con bé khóc nước mắt đầm đìa, mặt đỏ tưng bừng.

Tuy mặt nó đỏ nhưng vẫn là màu da bình thường.

Thẩm Thiếp lấy hết sức quay đầu lại, quệt mồ hôi, cô sững người một vài giây mới bình tâm trở lại, liền vội vàng đỡ lấy con rồi ôm chặt vào lòng.

Được ôm vào lòng mẹ, con bé đáng thương liền nín khóc. Bầu không khí vẫn ngột ngạt kỳ quặc.

Bà Châu Thanh Á chạy lại bên con gái dìu con đang ngồi dưới đất đứng lên:

- Tiểu Thiếp à, con làm sao vậy? Con không khoẻ hay lại gặp ác mộng đấy?

Ác mộng ư? Thẩm Thiếp lắc đầu. Không thể là ác mộng được, tuyệt đối không thể. Rõ ràng là cô đã xuống giường rồi đi tới bên nôi của con sau đó nhìn thấy... Cô cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt con gái, rồi nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt con giống như đứa trẻ vuốt ve đồ chơi của nó vậy.

Phương Trình giúp bà Châu Thanh Á đỡ Thẩm Thiếp ngồi lên giường, sau đó nói:

- Mẹ à, mẹ đi nghỉ đi, con ở đây trông được rồi.

Bà Châu Thanh Á thấy con gái đã bình tĩnh hơn rất nhiều nên chỉ dặn dò vài câu, rồi trở về phòng ngủ của mình.

Phương Trình khẽ thở dài. Anh không hỏi vợ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là do anh sợ lại kích động cô thêm lần nữa. Anh đỡ đứa con đang ngủ say vào nôi của nó rồi lại trở lại bên Thẩm Thiếp:

- Không có chuyện gì rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa em nhé!

Đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra nữa. Con bé ngủ rất ngoan, không thức dậy nữa.

Ngày hôm sau khi Phương Trình vừa đi làm, Thẩm Thiếp nhìn con gái hồi lâu, quyết định chải đầu, thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài.

- Tiểu Thiếp à, con đi đâu đấy? - Bà Châu Thanh Á lo lắng nhìn cô hỏi.

- Mẹ à, con muốn mua một số thứ, con không đi lâu đâu, mẹ không phải lo gì đâu. - Thẩm Thiếp cười đáp lại.

Bên ngoài thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi quét sạch mọi u ám. Khi đang chìm ngập trong ánh nắng, tự dưng cô phân vân không hiểu cảnh tượng tối qua là thật hay ảo nữa?

Mọi người vội vàng đi trên đường với nét mặt bình thản. Không hiểu đằng sau nét mặt bình thản đó còn ẩn giấu biết bao điều mà người ta không thể biết được đây? Cũng giống như Thẩm Thiếp lúc này, với nét mặt bình thản nhưng thật ra trong lòng cô đang rối bời.

Tay cô đang cầm chắc tấm danh thiếp đã bị vò nát, cô giơ nó ra trước mặt, vuốt phẳng. Trên đó vẫn là hàng chữ: Bác sĩ tư vấn tâm lí Phạm Cầm.

Cô thở dài một tiếng rồi cứ bồi hồi giữa ngã tư.

Trong đầu cô lại tái hiện những chuyện xảy ra từ trước khi sinh một ngày. Những sự việc đó dưới ánh nắng chói loà biến mất tăm do không có chỗ dung thân. Rồi cô tự nhủ với mình, có lẽ tất cả mọi chuyện chưa từng tồn tại.

Cô nhét tấm danh thiếp vào xắc rồi đi về phía bến xe bus. Có lẽ cô muốn chứng thực mọi chuyện từ chỗ cô bác sĩ tâm lí kia.

Tình cờ hôm nay lại là thứ Tư. Phạm Cầm nói cô ta thường khám bệnh tại phòng khám vào thứ Tư.

Xe bus chạy rất lâu trên đường. Sau khi xuống xe, Thẩm Thiếp nhanh chóng tìm thây cổng lớn của bệnh viện Tâm thần. Cô mới tới đây hôm qua, không ngờ hôm nay cô đã quay lại.

Khác hẳn với toà nhà nội trú cũ nát, khu nhà khám bệnh mới được xây hiện đại vô cùng. Ở đây người ra người vào tấp nập, nhìn vẻ bề ngoài trông họ rất bình thường. Cô thở dài trong lòng rối bời bước vào trong.

Tầng một là đại sảnh lớn, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy hành lang hình vòng cung trên tầng hai. Cô liếc nhìn bảng hướng dẫn đặt ở giữa sảnh, phòng khám tư vấn tâm lí ở tầng ba. Thế là cô đi lên theo đường thang bộ.

Cầu thang chỉ dẫn lên tầng hai, hành lang quây tròn bốn phía. Cô tiếp tục men theo hành lang đi về phía trước nhưng chỉ thấy hai ngã rẽ khác chứ không thấy cầu thang thông lên tầng ba.

Dường như chỉ có mình cô ở đây. Chợt thấy có một bác đang dọn vệ sinh ở phía trước. Cô liền tiến đến hỏi:

- Xin hỏi bác đi lên tầng ba như thế nào?

- Cô cứ đi về phía trước, sau đó rẽ phải sẽ có cầu thang lên tầng ba.

Thẩm Thiếp tiến về phía trước mấy bước nữa, rẽ phải, quả nhiên nhìn thấy cầu thang bộ thông lên tầng ba. Bên cạnh thang bộ còn có thang máy. Thẩm Thiếp dở khóc dở cười tự nhủ: Sao người ta lại thiết kế toà nhà này giống mê cung thế nhỉ?

Đi một hồi cô cũng tìm được phòng tư vấn tâm lí. Cô dừng lai theo bản năng, chỗ đông người tới khám hơn cô tưởng rất nhiều, người ta ngồi chật cứng trên các ghế băng dài ngoài hành lang. Cảnh tượng đó chẳng khác gì với các bệnh viện khác.

Cô do dự một hồi rồi vẫn quyết định đi về phía trước. Những người ngồi trên ghế chẳng thèm chú ý tới cô, nét mặt của họ bình thản nhưng vẻ bình thản không bình thường chút nào.

Thẩm Thiếp nhìn cánh cửa phòng khám đóng chặt. Cho dù đóng chặt nhưng cô vẫn nghe được những lời trò chuyện vọng ra từ bên trong. Chắc cô bác sĩ xinh đẹp nhưng cổ quái kia đang ở bên trong.

Nghĩ rồi, cô liền tìm một chỗ trống ngồi xuống. Cô nắm chặt cái xắc rồi cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên quan sát một vài bác sĩ và bệnh nhân đi ngang qua.

Ngồi chờ khoảng mười phút thì cô nghe thấy tiếng ai đó gọi:

- Chị gái!

Chị gái ư? Cô ngạc nhiên quay đầu sang thì nhìn thấy một cô bé đang ngồi bên cạnh. Cô bé có khuôn mặt rất xinh, có điều da hơi đen, có lẽ cô bé không phải là người thành phố này.

Cô bé nhiệt tình gọi cô, nét mặt rất tình cảm và có hồn:

- Chị gái à, chị xinh quá, giống hệt tiên nữ vậy! Em ngắm chị rất lâu rồi nhưng không dám lên tiếng làm quen với chị.

Vẻ sôi nổi của cô bé khác hẳn với những người đang ở nơi này. Thẩm Thiếp nhận thấy nó là cô bé bình thường, cô thắc mắc tại sao cô bé lại phải tới nơi này kia chứ? Vừa nghĩ vậy nhưng chưa kịp hỏi thì cô bé đã nói tiếp:

- Chị gái à, chị xinh đẹp thế, tại sao chị lại tới nơi này chứ? Em bị trói tới đây đấy.

- Chị à, chị thấy em có giống với người bị bệnh không?

Thẩm Thiếp nhìn cô bé rồi thật thà lắc đầu, cô an ủi cô bé:

- Chị thấy em bình thường đấy chứ. Thế ai đưa em tới đây?

Cô bé trả lời rất mơ hồ:

- Họ nói em bị bệnh nên đưa em tới đây. Thực ra em không muốn tới đây.

- Tại sao họ lại nói em bị bệnh?

Cô bé tức giận đáp lại:

- Chị gái à, tối qua em bị bọn người xấu đánh đấy.

Thẩm Thiếp kinh ngạc phát hiện ra trên cổ, cánh tay, vai của con bé chi chít những vết thương. Vết cũ chưa lành, vết mới đã xuất hiện.

- Là bọn người xấu đánh em tới mức này sao?

Thẩm Thiếp hỏi cô bé, tự nhiên cô thấy cô bé thật đáng thương.

- Không phải người xấu đâu, là mẹ em đánh em đấy.

Câu trả lời của cô bé khiến Thẩm Thiếp cảm thấy bất ngờ.

- Tại sao bà ấy lại đánh em thế này?

- Bởi vì bà ấy không cho em ra ngoài. Ngày nào bà cũng nhốt em trong nhà, nếu em ra ngoài bà ấy lại đánh em. Bà ấy nói em bị bệnh rồi đưa em tới chỗ này đấy. - Con bé vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. - Họ còn bắt em phải nhảy từ xe xuống, chị xem chân của em...