Người Đẹp Trả Thù

Chương 39




Đầu óc anh rối tung, anh ôm lấy tấm thân gầy guộc của mẹ rồi vội vàng hỏi:

- Có việc gì vậy mẹ? Tại sao cháu lại biến mất hả mẹ?

Bà Châu Thanh Á giơ tay chỉ về phía sofa, lúc này Thẩm Lực mới nhìn thấy Thẩm Thiếp đang co quắp trên đó. Một chiếc khẩu trang lớn che cả mặt cô, cô lờ đờ nhìn mẹ và anh trai, trông như thể đang suy tư gì đó mà cũng như thể đầu óc trống rỗng vậy.

Nhìn thấy chiếc khẩu trang màu trắng Thẩm Lực kinh ngạc vô cùng. Anh buông mẹ ra rồi tiến về phía Thẩm Thiếp đưa tay tháo chiếc khẩu trang ra. Thẩm Thiếp không có bất kỳ phản ứng gì với hành động của anh trai, cô để mặc cho anh tháo chiếc khẩu trang. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy vết loét đỏ lòm Thẩm Lực bất ngờ kêu lên một tiếng. Anh không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt, lẽ nào anh đang mơ chăng? Nhất định là anh nằm ở nhà Triển Nhan rồi mơ mà thôi.Chắc do anh quá nhớ nhung Triển Nhan nên mới gặp ác mộng. Ngày hôm qua anh vừa gặp Thẩm Thiếp mà, tuy nhìn tâm trạng cô không tốt lắm nhưng da mặt vẫn bình thường, sao lại có chuyện chỉ qua một đêm mà thay đổi đến mức này kia chứ?

Bà Châu Thanh Á chạy tới, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện cho con trai nghe. Bà kể, ngày hôm qua khi Thẩm Thiếp trở về, chỉ sau một đêm khuôn mặt đã biến đổi như vậy. Sáng nay, họ vừa đưa con bé đi tiêm phòng, hai mẹ con bắt xe về, tới trước cửa khu nhà bà xuống xe vào siêu thị mua đồ ăn còn Thẩm Thiếp thì ôm con về nhà trước.

Khi bà xách túi mua đồ về nhà thì phát hiện Thẩm Thiếp đang thẫn thờ đứng trước cửa nhà, cửa nhà chưa mở ra nhưng đứa trẻ thì đã biến mất. Lúc đó bà Châu Thanh Á rất lo lắng nhưng Thẩm Thiếp lại thờ ơ với mọi câu hỏi của bà. Trông điệu bộ cô cứ như thể bị ma nhập vậy.

Bà Châu Thanh Á vẫn chưa nói xong thì đã thấy Phương Trình hớt hải về nhà. Phương Trình một tay túm lấy Thẩm Thiếp, hai mắt long sòng sọc tóe lửa:

- Con đâu, con gái đâu rồi? Cô đưa con đi đâu rồi?

Đây là lần đầu tiên Phương Trình nổi cáu với Thẩm Thiếp, người đàn ông bình thường rất nho nhã này giờ đây đã mất hết bình tĩnh. Anh cứ níu lấy người vợ không ra dạng người của mình, dường như anh đang quỳ trước cô vậy. Bà Chân Thanh Á vẫn đứng bên thuật lại mọi chuyện một cách lộn xộn.

Dường như hành động và lời nói của Phương Trình đã có tác dụng với Thẩm Thiếp. Đôi mắt lờ đờ của cô đã bắt đầu di chuyển, sau đó thì cô hét toáng lên:

- Con ơi! Con của tôi đâu rồi?

Sau đó cô điên loạn chạy tìm khắp nơi trong nhà. Nhưng con cô đang ở đâu kia chứ? Mọi người cố giữ cô lại để cho cô bình tĩnh, nhưng càng lúc cô càng điên loạn, cô cứ luyên thuyên một mình:

- Hãy trả con lại cho tôi! Đừng có mang nó đi!

Khi cô đã bình tĩnh trở lại, thì cô lại thẫn thờ như người mất hồn, không thèm để ý tới những câu hỏi của mọi người. Cô cứ như vậy, lúc thì ngây ngây ngô ngô, lúc lại điên điên khùng khùng.

Rốt cuộc là ai đã mang đứa bé đi? Sau khi không hỏi được Thẩm Thiếp ai cũng sốt ruột vô cùng. Đứa bé là báu vật của họ, không có nó mọi người đều cảm thấy như tim như bị xé tan tành.

Tối hôm qua Thẩm Thiếp gần như đã thức trọn đêm, bây giờ lại phải trải qua biến cố này, cô cảm thấy mình đã suy sụp hoàn toàn. Cô ngã vật xuống sofa, mệt mỏi khép mắt lại. Bà Châu Thanh Á, Phương Trình, Thẩm Lực vội vàng bàn bạc làm thế nào để tìm đứa bé về.

Báo cảnh sát ư? Hay đăng thông báo tìm người? Đương nhiên phải như vậy rồi. Thế nhưng tìm ra được manh mối mới là điều quan trọng nhất. Họ tự phân công công việc cho nhau, Phương Trình có nhiệm vụ báo cảnh sát và đăng thông báo tìm người, bà Châu Thanh Á được sắp xếp ở nhà trông nom Thẩm Thiếp, còn Thẩm Lực được giao nhiệm vụ đi tìm manh mối.

Đầu tiên Thẩm Lực tới cổng khu nhà rồi hỏi bảo vệ. Bảo vệ có nhớ lại nói: Thẩm Thiếp đi về một mình.

Điều này chứng tỏ sau khi xuống xe để về khu nhà cô đã đánh mất đứa bé. Sau khi vào khu nhà phải đi qua một con hẻm rất vắng do vậy Thẩm Lực khó lòng tìm được người làm chứng ở đây.

Anh dừng lại bên vệ đường suy nghĩ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại quyết định tới Bệnh viện Tâm thần của thành phố.

Tại sao anh lại đi Bệnh viện Tâm thần chứ, chính bản thân anh cũng không giải thích nổi. Nếu như hôm nay đứa bé không bị mất tích thì anh cũng vẫn sẽ tới bệnh viện này để tìm hiểu về việc Triển Nhan bỏ đi không nói một lời từ biệt. Anh suy nghĩ: Không hiểu việc đứa bé mất tích và việc Triển Nhan bỏ đi không một lời từ biệt có liên quan tới nhau không?

Nếu nói là có liên quan thì người liên đới tất nhiên là Phạm Cầm rồi. Phạm Cầm luôn theo dõi Triển Nhan, dường như cô ta nắm được điểm yếu của Triển Nhan, hơn nữa Phạm Cầm lại là bác sĩ tâm lí của Thẩm Thiếp nữa chứ. Và điều quan trọng cuối cùng là Phạm Cầm và Phương Trình có buổi gặp mặt bí mật.

Sau khi tới bệnh viện, Thẩm Lực ngã ngửa khi biết được thông tin: Bác sĩ Phạm Cầm đã không đi làm ba hôm nay rồi, hơn nữa lại là nghỉ không phép. Điều đó đồng nghĩa với việc cô đã tự ý bỏ việc ba ngày rồi. Không ai biết tung tích của cô ta, nhân viên trong bệnh viện cũng đang đi tìm cô ta.

Manh mối này đứt rồi. Phạm Cầm lại ngẫu nhiên biến mất vào thời điểm này, không hiểu sự biến mất của cô ta có liên quan gì tới việc này không? Thẩm Lực càng cảm thấy đau đầu.

Anh gọi điện cho Phương Trình thì được biết Phương Trình vừa rời khỏi đồn công an. Phương Trình nói cảnh sát hứa sẽ điều tra kỹ về vụ này, Phương Trình bất chấp mọi giá để tìm được con, có điều anh rất lo lắng về Thẩm Thiếp.

Ở đầu dây bên kia Thẩm Lực do dự một lát, có lẽ anh ngại hỏi Phương Trình về quan hệ giữa cậu và cô bác sĩ Phạm Cầm kia. Dựa vào trực giác Thẩm Lực nhận thấy sự lo lắng, sốt sắng của Phương Trình khi biết con gái bị mất tích là xuất phát tự đáy lòng. Cho dù thế nào thì người làm bố cũng không thể ra tay sát hại con đẻ của mình được. Anh tự nhận thấy có lẽ mình quá đa nghi.

Lúc anh trở về nhà Thẩm Thiếp, cô đang ngủ. Nét mặt cô rất phức tạp kể cả khi ngủ. Chắc cô đang mơ. Cô đang mơ gì vậy? Thẩm Lực nghĩ, bất kể cô mơ thấy gì, những việc xảy ra trong hiện thực đã quá rắc rối tới mức không thể rắc rối hơn nữa rồi.

Trong mấy tiếng đồng hồ mà bà Châu Thanh Á dường như già đi tới mười tuổi. Bà bị những sự việc xảy đến bất ngờ đánh gục. Bà vốn là người phụ nữ rất cứng rắn, sau khi li hôn, bà một mình gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng hai đứa con. Tuy toà phán con gái thuộc về ông Thẩm Thiên Dương, nhưng bà vẫn kiên quyết nuôi. Sau khi có cháu ngoại, đứa trẻ đã trở thành nơi gửi gắm toàn bộ tinh thần của bà. Bà dồn hết tình cảm cho cháu ngoại, thậm chí còn nhiều hơn khi xưa bà đối với Thâm Lực và Thẩm Thiếp. Tới giờ tự dưng đứa trẻ biến mất, Thẩm Thiếp lại trở lên không bình thường, người không ra người, ngợm không ra ngợm, sao bà có thể chịu đựng chứ?

Mãi tới khuya Thẩm Lực mới trở về nhà Triển Nhan. Hôm nay cả gia đình anh đã bị cơn sóng gió quật đến tan nát. Cảnh sát tới nhà Thẩm Thiếp điều tra và lập biên bản. Tới lúc đó Thẩm Thiếp tỉnh lại, điều khiến mọi người cảm thấy đau đớn hơn là cô đã quên hết mọi chuyện trong thời gian xảy ra vụ án, thậm chí cô còn quên cả việc mình đã có con nữa.

Khi người ta bị kích động bất ngờ, ngoài sức chịu đựng thì cách bảo vệ mình chính là trạng thái mất trí nhớ. Nhìn Thẩm Thiếp như vậy, Phương Trình đau đớn thu dọn hết đồ đạc liên quan tới con gái. Có lẽ điều này sẽ tốt cho Thẩm Thiếp, bởi nếu cô nhớ lại đã xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể đối mặt với nó đây?

Nơi ở của Triển Nhan vẫn y nguyên như khi Thẩm Lực đi. Thiết bị camera vẫn bật, anh mở băng, mọi thứ vẫn bình thường kể từ lúc anh đi.

Anh phải nghỉ một lát, mai còn tiếp tục tìm cháu bé, tìm Triển Nhan nữa.

Lúc lên giường, thời tiết oi bức bắt đầu thay đổi, gió nổi lên, sấm rền chớp giật, rời cơn mưa to bất ngờ đổ xuống.

Anh đóng cửa sổ, tắt đèn, nhưng vẫn để máy vi tính hoạt động. Từ trên màn hình máy tính, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh trước nhà Triển Nhan. Điều đó có nghĩa là nếu có người đột nhập vào nhà lúc này thì ngay lập tức Thẩm Lực có thể nhận thấy.

Màn hình đen sì, chỉ còn chút ánh sáng le lói, anh chỉ lờ mờ thấy cửa nhà hàng xóm đã đóng chặt.

Lúc này, Thẩm Lực rất mong có thể phát hiện ra điều gì. Khi sự việc chưa xảy ra, trong những ngày tháng anh và Triển Nhan ở bên nhau, anh luôn chỉ mong được sống bình thản như thế. Hạnh phúc giống như mặt hồ phẳng lặng, và dưới mặt nước có những thứ rất hấp dẫn. Chỉ cần mặt hồ không bị phá vỡ thì những thứ hấp dẫn ấy sẽ không biến mất, hạnh phúc mãi ở bên anh.

Thế nhưng hiện thực không bao giờ phát triển theo hướng con người mong muốn.