Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 22




Ngày hôm sau Yến Giác tỉnh lại trên giường Chung Hàn.

Người bên cạnh đã không thấy nữa nhưng y vẫn vươn tay sờ sờ như cảm nhận được nhiệt độ thân thể ấm áp của hắn, y cong mắt lại, vẻ mặt ngọt ngào cọ cọ, xoang mũi phát ra âm thanh làm nũng.

“Vui đến thế sao?” Tuy Chung Hàn hỏi vậy nhưng dưới đáy mắt là sủng nịch không cách nào che giấu.

Yến Giác không đáp, tai đỏ hồng, đem mặt chôn thật sâu dưới gối, y vốn không biết Chung Hàn còn ở trong phòng, cả người đang đắm chìm trong dư vị triền miên hôm qua, trái tim tựa như ngâm mình vào mật đường, ngọt muốn rụng rời.

Chung Hàn hơi lắc đầu cười, lấy ra thuốc mỡ rồi xốc chăn lên.

Yến Giác cả kinh, rụt chân lại, xoay đầu hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Thân thể dưới chăn trơn bóng, làn da vẫn trắng nõn, chẳng qua mới trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt nên trên người có nhiều thêm mấy vệt đỏ ái muội, đặc biệt là cánh mông vểnh còn có mấy dấu bàn tay. Ngoại trừ dấu hôn ra thì có cả dấu cắn, đây đều là do hôm qua Chung Hàn không thể kiềm nén được tình cảm mà show ra.

“Yến thiếu, hôm qua cúc đã khai mở rồi, giờ không cần phải rụt rè nữa, ngoan nào.” Chung Hàn hài hước chọc.

Tuy nói như vậy không sai nhưng ban ngày và buổi tối vẫn khác nhau. Yến Giác nghĩ nghĩ, trộm túm chăn lên, ý đồ trùm kín mình lại.

Chung Hàn tất nhiên sẽ không để y thực hiện được, nhanh tay lẹ mắt đem chăn ném sang một bên, đổ ra một đống thuốc mỡ rồi bôi lên mông Yến Giác.

Chất lỏng lành lạnh kích thích toàn thân Yến Giác căng thẳng, hai cánh mông kẹp lại, làn da nháy mắt nổi lên vệt hồng thấu.

“Yến thiếu thả lỏng nào. Bình tĩnh.” Tay Chung Hàn đẩy ra hai cánh mông, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Yến Giác thật ra khá bình tĩnh nhưng bộ vị mẫn cảm bị người hết sờ rồi xoa, kẻ lục căn thanh tịnh còn khó tránh có tạp niệm, huống chi y là một phàm nhân đang ở tuổi dục hỏa tràn đầy nên càng khó khăn hơn.

Không tới lát sau, tiểu Yến Giác liền dựng đứng chọc lên drap giường.

Chung Hàn dường như không phát hiện động tác của y, toàn tâm toàn ý bôi thuốc.

Tâm Yến Giác ngứa ngáy khó chịu vặn eo, không còn biện pháp nào y chỉ có thể vứt tiết tháo mà làm chuyện xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật.

Động tác của Chung Hàn cứng lại, vỗ vỗ mông vểnh trước mặt, nhịn cười nói: “Yến thiếu, nệm của tôi không thể chơi giống như kẹo que bự được. Phải kiềm chế.”

Yến Giác bị trêu ghẹo khiến cổ đỏ bừng, từ kẽ răng cố gắng gằn từng chữ: “Không được nói nữa.”

Không nói thì không nói, Chung Hàn vui vẻ thoải mái xoa nắn hai khối thịt mềm mại.

“Ring ~”

Di động ở trên đầu tủ đột nhiên vang lên, Yến Giác duỗi cánh tay sờ mấy lần mới túm được. Tên hiện trên màn hình là Đỗ Minh Nghị, y suy nghĩ vài giây cuối cùng không tình nguyện nhận cuộc gọi, tâm tình cực kém mở miệng: “Chuyện gì?”

“Này này này! Yến Giác, là tớ nha!”

Giọng nói vang dội của Đỗ Minh Nghị không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe thấy rõ, Chung Hàn hơi nhíu mày.

Yến Giác đem điện thoại kéo xa tai ra, ghét bỏ mà nói: “Tớ biết là cậu, có chuyện gì thì nói.”

“Được rồi, tớ nói tớ nói! Cô của tớ, Hắc phu nhân muốn cậu cùng tớ tới nhà…”

Trong điện thoại, Đỗ Minh Nghị còn bô bô nói không ngừng mà Chung Hàn nghe thấy ba chữ “Hắc phu nhân”, ánh sáng trong con ngươi đen thẳm lóe lên. Ánh mắt hắn ngưng lại trên mông Yến Giác, dùng ngón tay dính đầy thuốc mỡ đẩy ra hai cánh mông rồi chuyển tới huyệt khẩu mới khai bao hôm qua.

“!!!”

Thần sắc Yến Giác biến đổi, hãi hùng khiếp vía quay đầu lại, đáy mắt tràn đầy kinh hoảng.

Chung Hàn cúi người xuống, ôn nhu ngậm lấy vành tai y, đè thấp giọng: “Bên trong cũng phải bôi dược. Ngoan, em cứ nói chuyện đi.”

Nói? Làm éo nào nói nổi!?

Yến Giác khóc không ra nước mắt lại không thể phản kháng, đành phải cắn môi thừa nhận dụ hoặc vừa nghe Đỗ Minh Nghị lải nhải.

Bất quá, Chung Hàn nói không sai. Huyệt khẩu vì sử dụng quá độ đã sưng đỏ, may mà thân thể Yến Giác tốt chứ nếu đổi thành người khác đã sớm nằm liệt giường rồi.

Chung Hàn đút vào một ngón tay, đốt ngón tay xoay chuyển bôi thuốc mỡ lên thành ruột. Tràng đạo bên trong nóng bỏng lại mềm mại, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào liền run rẩy, nhanh nhảu cắn nuốt.

“Cậu nói tớ có đúng không?”

Yến Giác nghiến răng nghiến lợi cố tỉnh táo: “Đúng.”

“Đúng không, tớ cũng cảm thấy thế. Nhưng anh tớ không như vậy, ảnh nói,…”

Đỗ Minh Nghị bla bla không nghỉ, Yến Giác nhịn đến mồ hôi chảy đầy đầu.

Ngón tay chỉ đảo lộng một chút, trong huyệt khẩu đã ướt át phát ra tiếng nhóp nhép dâm mĩ. Không biết là cố ý hay vô tình, móng tay đột nhiên quét qua điểm mẫn cảm sâu bên trong, Yến Giác cắn chặt gối, đồng tử co rút lại.

“Ngại quá.” Chung Hàn dán lên lỗ tai y, không có thành ý xin lỗi.

Yến Giác không còn sức trừng hắn, giờ phút này chỉ muốn cúp điện thoại thật nhanh.

Chung Hàn dường như chơi tới nghiện, ý xấu nảy ra, chậm rãi thọc vào rút ra, cho dù chỉ mới một đêm nhưng hắn vẫn nhanh chóng nắm chuẩn xác nhược điểm của đối phương. Quả nhiên, Yến Giác vẫn không nhịn được tiếng rỉ rên.

“Này! Yến Giác, cậu rốt cuộc có nghe tới nói không đó?” Đỗ Minh Nghị không vui oán giận.

Yến Giác đỏ mắt rống: “Có có có! Anh trai cậu khinh thường cậu, anh trai cậu không tin cậu! Anh trai anh trai, mỗi ngày chỉ biết anh trai của cậu! Cậu là cái đồ si mê anh trai không tiền đồ!”

“Tớ nào có…”

Yến Giác cắn gối, chịu đựng giày vò: “Đừng nói với tớ nữa.. A!”

Một tiếng rên rỉ kia có nghĩa gì tự nhiên không cần nói nữa, bên kia điện thoại đầu tiên là lâm vào tĩnh mịch trầm mặc, tiếp theo truyền tới tiếng vang lớn giống như thứ gì đó bị ném xuống đất.

“Cậu cậu cậu…. Cậu làm chuyện đó? Cậu-Làm-Gì-Vậy? Cậu thật sự làm chuyện đó?”

“Biết tớ đang làm thì cậu còn không mau câm cmn miệng lại!”

Yến Giác không nhịn được rít gào, tức muốn hộc máu mà ấn nút cúp điện thoại, quăng sang một bên.

Thế giới trả lại sự yên bình, khoái cảm cũng như nước rút tới. Gối đầu bị nước miếng của Yến Giác làm ướt hơn phân nửa, mông y vểnh lên, một bộ hiên ngang lẫm liệt: “Hàn gia, mau tới đây hầu hạ em!”

Chung Hàn cười nhướn mày, khẽ híp mắt lại.

Hầu kết Yến Giác khẽ động, khóe mắt ửng đỏ, mềm oặt sửa miệng: “Ba ba, thao em.”

Câu ba ba này thật sự có hiệu quả, Yến Giác lập tức thay đổi, hừ hừ mấy tiếng, từng tiếng gọi đến câu hồn đoạt phách.

Chung Hàn rất thích nghe con nuôi của mình kêu trên giường, loại sung sướng này như đả thông toàn bộ lỗ chân lông. Ngón giữa của hắn hoàn toàn đi vào, lấp kín lỗ nhỏ phấn nộn, không kiêng nể lộng quấy. Tràng đạo lại ướt, dù ăn cả đêm cũng không biết đủ mà tiếp tục co rút, cắn chặt ngón giữa liều mạng hút sâu bên trong.

“A… Sâu thêm một chút…”

Giờ phút này thân thể Yến Giác như bị ngâm trong mồ hôi, ướt dầm ướt dề dọc theo tấm lưng trắng nõn, chảy xuống rãnh mông, cảnh tượng hương diễm chọc người tới bắt nạt.

Ngón tay tuy không thô to như côn th*t nhưng thắng ở chỗ linh hoạt, lại cào lại móc rất đa dạng, quấy đến mức nhục huyệt chảy d*m thủy không ngừng, chỉ chốc lát sau hạ thể đã ướt đẫm.

Yến Giác sướng đến dại, mông run rẩy đong đưa, dương v*t nhếch lên đâm thọc drap giường, đem tấm vải trắng thấm ướt.

“Sướng lắm hửm?”

Chung Hàn vừa dùng ngón tay đâm vào vừa duỗi lưỡi liếm vành tai y, đầu lưỡi ướt nóng không ngừng chọc vào bên trong.

Yến Giác nức nở gật đầu, thân thể y bị lăn lộn như muốn tan thành nước, tay gắt gao nắm chặt drap giường, chân dưới khó nhịn co lên.

Chung Hàn không buông tha cho y, ngón tay cắm vào trong tràng đạo mạnh mẽ ấn xuống, không ngừng đâm thọc, xúc cảm bủn rủn từ bên trong chạy khắp người khiến trước mắt Yến Giác bỗng nhiên mờ đi.

“Bắn đi. Bảo bối, bắn cho tôi.” Thanh âm gợi cảm của Chung Hàn vang lên, ngón tay điên cuồng chọc phá làm cửa hậu mềm xốp, d*m thủy bên trong văng tung tóe. Một tay khác chuyển lên phía trước, cầm dương v*t đang run rẩy, tuốt ống cho y.

“A!!”

Yến Giác ngẩng cao đầu, phần eo cong lại tạo thành độ cong tuyệt đẹp, dương v*t run lên vài cái rồi bắn lên trên drap giường.

“Lại bẩn rồi.”

Chung Hàn liếc mắt nhìn drap giường, duỗi lưỡi liếm mồ hôi trên má y, trêu chọc nói: “Bảo bối chảy nước nhiều quá, tay dính đầy nước của em rồi này.”

Yến Giác nằm nghiêng trên giường thở hổn hển, ngực phập phồng.

Chung Hàn dùng tay ướt nhẹp sờ thân thể y, từ dưới lên trên, Yến Giác run run, dục vọng tựa hồ lại muốn ngẩng lên, giọng đứt quãng: “Hàn gia, anh muốn?”

Chung Hàn cười cười: “Tôi sợ em mệt thôi, cái mông nhỏ này còn phải ăn nhiều hơn nữa, không thể chơi hỏng được.”

Yến Giác nhìn người đàn ông, liếm liếm môi: “Nếu không em dùng tay giúp anh, hoặc miệng cũng được.”

“Hôm nay tha em, để lần sau đi.”  Chung Hàn thân mật hôn mí mắt y.

Yến Giác nhắm mắt hưởng thụ ngọt ngào, bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “Sở tiểu thư đâu?”

Chung Hàn dùng khăn giấy lau tay: “Giờ mới nhớ tới cô ấy? Tôi còn nghĩ em lăn giường với tôi nên quên cổ luôn rồi.”

Mặt Yến Giác đỏ lên, vốn muốn hỏi nhưng nghẹn lại, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Anh giúp em lấy ly nước, giọng em khàn rồi.”

Chung Hàn cũng không nói tiếp, đẩy xe lăn đem ly nước ấm tới.

Yến Giác nhận lấy, uống ừng ực hết hơn nửa, giương mắt thấy Chung Hàn cười như không cười nhìn y.

“Yến thiếu.”

“Vâng?”

Chung Hàn nhìn biểu tình mờ mịt của Yến Giác, ngón tay cong lên nhẹ búng mũi y: “Thưởng đâu?”

Yến Giác rất biết điều, nháy mắt đã hiểu, cúi người dựa qua, cười tà đè lên gáy hắn, hôn một tiếng thật vang dội.

“Chụt ~ Sẽ tới chơi với anh nữa.”