Người Giám Hộ

Chương 33: Bữa cơm đoàn viên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần những ngày cuối năm, Dì Lưu và Bác Hà cũng dần bận rộn lên, mỗi ngày đều ra ngoài mua hàng tết chất đầy phòng bếp. Dư Sơ Lâm trước khi nghỉ đông đã làm sạch bài tập nên mỗi ngày cũng theo chân giúp đỡ trả tiền dì Lưu đi quét các siêu thị.

Hiện tại tiền tệ đã có dấu hiệu bị mất giá, dì Lưu dọc đi đường đều lải nhải luôn miệng chuyện tiền bạc, nhìn bộ dáng có vẻ rất là lo lắng.

Dư Sơ lâm là một tiểu phú ông, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng buồn rầu vì chuyện tiền nong, đời trước tuy rằng có thể nói là thảm nhưng cũng chưa từng có cơ hội lo lắng sốt ruột vì vấn đề tiền bạc. Đời này, hắn trực tiếp giữ tài sản của lão mẹ, lại sống nhờ ông anh trai thổ hào, ngày thường tiêu tiền vặt cũng đủ, mỗi lần động tới tiền mẹ lưu lại đều là vì mua lễ vật tặng anh trai, đối với vấn đề tiền tệ mất giá, thật đúng là không có cảm tưởng gì.

Hắn chỉ là có chút lo lắng, quần áo anh trai hắn mặc nhìn rất quý, một chút tiền của hắn hình như không mua được mấy thứ quà tặng … Thật là nghèo.

Lương Chu dù sao cũng là lấy lòng tặng quà Dư Sơ Lâm thi xong nên mua một chiếc máy tính mới. Hiện tại phần mềm chat nói chuyện phổ biến trong học sinh là phần mềm chim cánh cụt, trong lớp có rất nhiều bạn học đều có tài khoản, hiện giờ hắn có máy tính nên cũng lập một cái.

Đời trước hắn học vất vả thời cao trung, tuy rằng cũng lên mạng nhưng cũng không tiếp xúc nhiều lắm, đánh chữ cũng có chút không thuần thục.

Lương Chu đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn chậm rì rì đánh từng chữ từng chữ thì cong môi, cẩn thận ghi nhớ tài khoản chim cánh cụt của hắn mới trở về thư phòng.

Thanh âm xin làm bạn đột nhiên vang lên, Dư Sơ Lâm dừng lại động tác đánh chữ, tò mò dùng con chuột click mở. Xin thêm bạn tốt là một tài khoản mới hoàn toàn, tên tùy tiện viết Lương Chu, hắn ngẩn người, ngay sau đó cười kích đồng ý.

Trước ngày ăn tết ba ngày, Hà Long dọn tới biệt thự cùng mọi người chào đón năm mới.

Ba mươi tết cùng ngày, Lương Chu sửa soạng Dư Sơ Lâm một phen để mang theo hắn đến nhà cũ Chu gia ăn bữa cơm đoàn viên.

Dư Sơ Lâm có chút thấp thỏm, sắp ra đến cửa vẫn còn do dự.

“Nếu không thì em không đi nữa, em dù sao cũng chỉ là một người ngoài, đi không thích hợp…” Thân phận này của hắn, đi ăn bữa cơm đoàn viên ở Chu gia thật có chút xấu hổ.

“Không phải người ngoài, em là em trai của anh.” Lương Chu quàng khăn lên cổ hắn, cũng đẩy hắn vào trong xe, còn mình thì vòng tới ghế ngồi điều khiển, sau đó nghiêng người giúpem hắn cài đai an toàn, “Thả lỏng chút, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.”

“Đó là…”

“Không có chính là gì hết.” Lương Chu đứng dậy, sờ sờ đầu hắn: “Bác cả đã biết chúng ta sống chung với nhau, còn thường xuyên dặn dò anh mang em đến, đừng lo lắng, bọn họ rất dễ sống chung.”

Đã nói đến tận như vậy, Dư Sơ Lâm cũng không còn cự tuyệt thêm, hắn gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng chút.

Nhà cũ Chu gia ở thành phố bên kia, Lương Chu phải lái xe hơn một giờ mới đến, Dư Sơ Lâm thả lỏng tinh thần, cùng thời gian trôi qua lại dần dần căng thẳng.

Xe đi vào nội thành, ở đây toàn là nhà cũ, con đường có chút hẹp, Lương Chu cũng giảm chậm tốc độ xe. Rẽ trái rẽ phải chạy tới một ngõ nhỏ thì xe vào không được, Lương Chu xuống xe, dẫn theo Dư Sơ Lâm và mang theo lễ đầu năm đi vào.

Bên đường có vài đứa nhỏ cầm pháo đốt chơi, có một quả pháo vừa vặn nổ vang bên chân Dư Sơ Lâm, hắn hoảng sợ, trong tay dẫn theo hộp quà thiếu chút  nữa bị ném xuống đất.

Lương Chu tay nhanh mắt lẹ cầm lấy giúp hắn, lại nhìn tình hình giao thông bên đường mà nhíu mày, đơn giản đổi tay phải cầm toàn bộ lễ đầu năm, còn tay kia dắt tay hắn, thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, ở đây có hơi nhiều trẻ con, có chút náo nhiệt.”

Dư Sơ Lâm gật gật đầu, cúi đầu nhìn hai người nắm tay, cong đôi mắt nở nụ cười —— hắn thích không khí như vậy,thực náo nhiệt.

Chu Hòa đang ở cổng lớn tứ hợp viên nhảy nhót lung tung, đốt pháo nổ bùm bùm, xa xa nhìn thấy Lương Chu nắm tay người đi tới thì ném pháo xuống đất cười hì hì chạy qua, ôm Lương Chu một cái rồi duỗi tay nói: “Anh họ, chúc anh năm mới vui vẻ vạn sự như ý, bao lì xì bao lì xì, mau đưa!”

Có lẽ vì ảnh hưởng từ không khí tết, trên mặt Lương Chu hiếm khi nhìn thấy ý cười, hắn móc trong túi một bao lì xì thật dầy đưa qua, nói: “Chỉ biết em là xảo quyệt nhất, cho em!”

Chu Hòa vội vàng cầm, cảm nhận độ dày của lì xì thì càng cười lớn hơn, chân chó cầm đồ lễ đầu năm giúp Lương Chu: “Vẫn là anh họ hào phóng, tới nào tới nào, nhiều đồ như vậy phải rất cẩn thận, để em cầm giúp anh.”

Dư Sơ Lâm thấy hắn thò mặt qua, cũng cười đánh tiếng tiếp đón: “Chu Hòa, năm mới vui vẻ.”

Chu Hòa cố ý làm bộ kinh ngạc, kêu lên: “Ai nha, tớ từ xa nhìn cứ tưởng anh họ dắt chị dâu họ trở về, hóa ra là Sơ Lâm sao, hoan nghênh hoan nghênh, năm mới vui vẻ, đi, tớ dẫn cậu đi xem tớ vừa mới thu được một máy chơi game mới nhất.” Nói xong liền tới gần Dư Sơ Lâm, lôi kéo hắn đi về phía phòng trong.

Lương Chu nghe được hai chữ “Chị dâu”, tay nắm tay Dư Sơ Lâm càng thêm chặt, sau đó mới buông ra để Chu Hòa kéo người lôi đi, dặn dò: “Tiểu  Hòa, đừng vội, trên tay Sơ Lâm còn cầm đồ đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Chu Hòa xua xua tay, mang theo Dư Sơ Lâm vào sân.

Trong sân, một đám người đang viết câu đối dán tường, thấy Chu Hòa kêu quát quát chạy vào, một người thanh niên đẹp trai đứng ở ngoài cùng cười nói: “Tiểu  Hòa cuối cùng cũng chơi đốt pháo xong rồi à? Mau tới giúp bọn anh dán song cửa sổ nào. Á, người này là ai, bạn học của em à?”

Dư Sơ Lâm vội dừng bước chân, chào hỏi mọi người: “Xin chào, em là Dư Sơ Lâm, năm mới vui vẻ.”

“A, em chính là Sơ Lâm?” Thanh niên đẹp trai ngẩn người, đánh giá trên dưới hắn một lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhiệt tình hô: “Anh là con trai trưởng nhà bác cả tên Chu Khải, em đi theo Chu Chu gọi anh một tiếng anh họ là được, đúng rồi, sao chỉ có một mình em, Chu Chu đâu?”

Dư Sơ Lâm bị Chu Hòa lôi kéo, không biết có nên gọi đối phương một tiếng “anh họ” hay không, liền hàm hồ gật đầu, nói: “Năm mới tốt lành, anh em ở bên ngoài ạ.”

Chu Hòa đang vội vàng, tùy tay chỉ chỉ phía sau, nói: “Anh họ ở bên ngoài, chính anh đi xem đi! Em mang Sơ Lâm vào phòng cất đồ, song cửa sổ các anh tự mình dán đi. Đi, Sơ Lâm chúng ta vào nhà thôi, không cần để ý tới bọn họ.”

“Tiểu tử thối, chỉ biết lười biếng.” Chu Thanh Nhân đang quệt hồ dán nghe vậy cười mắng hắn một câu, lại nhìn qua Dư Sơ Lâm gật đầu chào đón, ôn hòa nói: “Vào nhà đi em, uống chút trà nóng cho ấm áp tay.

“Vâng.” Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được mỉm cười.

Mọi người đang bận dán câu đối xuân cũng đã sớm dừng động tác cười chào hỏi Dư Sơ Lâm, trong lúc nhất thời không khí hòa hợp, thực sự có chút hương vị người một nhà đoàn viên.

Lương Chu đi chậm một bước vào sau, ánh mắt nhìn một màn này cũng chào hỏi thân nhân trong sân, vừa mới chuẩn bị cùng Dư Sơ Lâm vào nhà đã bị Chu Khải tóm chặt cánh tay, trực tiếp bắt làm.

Ở chính phòng có một bà lão ngồi, ngồi vây quanh bà là nữ quyến đang nói chuyện, mặt mày hồng hào, thoạt nhìn thân thể rất khỏe.

Chu Hòa lôi kéo Dư Sơ Lâm tiến vào, cúi đầu tìm đồ ở trên sô pha, thuận miệng nói: “Chị, chị có thấy túi của em không, em nhớ em để ở đây mà.”

Một cô gái dịu dàng đứng ở bên cạnh bà lão, liếc mắt ghét bỏ hắn, lại cười với Dư Sơ Lâm: “Đã sớm nghe Chu Chu nhắc tới em, em tên là Sơ Lâm đúng không, mau tới đây ngồi.”

Dư Sơ Lâm không nghĩ tới mọi người lại thân thiết với hắn như vậy, vội hô: “Xin chào, năm mới vui vẻ.”

Cô ấy mỉm cười, kéo hắn lại gần, trong miệng vẫn là giọng nói dịu dàng: “Chị tên Chu Thi, em gọi chị là chị họ được rồi.” Sau đó lại giới thiệu mọi người trong nhà với hắn: “Đây là bà ngoại, bác cả, mợ út, em cứ gọi theo Chu Chu là được. Em là em trai Chu Chu cũng chính là người Chu gia chúng ta, đừng khách khí.”

Dư Sơ Lâm xấu hổ gật gật đầu, trong lòng ấm áp, hắn nhớ tới Lương Chu vẫn ở bên ngoài, lần này rốt cuộc cũng không xấu hổ, theo Chu Thi gọi từng người một, vừa cười vừa nói lời chúc tết.

Bà lão đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười tươi, từ trong túi móc một bao lì xì đặt vào trong tay hắn: “Đứa nhỏ ngoan, thấy cháu đã biết là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, cứ coi đây chính là nhà của mình.”

Bàn tay người già có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp. Hắn nhận bao lì xì, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn. Hai người bác và mợ đều là người ôn hòa, cũng cho hắn bao lì xì thật dày.

Nhận xong bao lì xì, Chu Hòa mang Dư Sơ Lâm tới phòng khách.

“Chậc chậc, bác dâu và mẹ tớ đều bất công, bao lì xì của cậu còn lớn hơn của tớ nhiều. Bao lì xì của bà nội là gì vậy, thoạt nhìn không giống tiền, mau mở ra nhìn xem.” Chu Hòa cầm máy chơi game nhưng có chút ghen ghét lại có chút tò mò.

Dư Sơ Lâm móc túi lì xì bà lão cho, sau đó mở ra đổ đồ trong bao lên lòng bàn tay.

“Trời đất*, thì ra là vàng thỏi, ôi, thiên vị quá lớn đi!” Chu Hòa trừng lớn mắt, có chút căm giận, lão nhân gia luôn không cưng chiều con cháu, cấp bao lì xì đều là dựa theo tiêu chuẩn bình quân mà cấp, tuyệt không cấp nhiều, nhưng hiện tại đối lập như vậy … Bất công!

Thỏi vàng không lớn, độ dày cũng không quá sâu, cầm trong tay rất nhẹ, mặt trên còn khắc một ít phù văn, thoạt nhìn có chút cổ.

Dư Sơ Lâm cẩn thận lật xem một chút, sờ sờ phù vân mặt trên: “Này, chữ khắc này là cái gì vậy?”

“Là phù bình anh.” Lương Chu đi đến bên người hắn, nhìn đồ trong tay hắn một cái, giải thích: “Anh cũng có một cái, là khi sinh nhật mười tám tuổi bà ngoại cho anh, không ngờ bà ngoại cũng chuẩn bị cho em cái này.”

“Anh họ, anh lười biếng! Đã dán câu đối xuân xong đâu?” Chu Hòa ghen ghét đến đỏ con mắt, hắn sao không có một cái phù bình an ánh vàng rực rỡ như này chứ!

“Anh là khách, em là chủ, việc này không phải là em nên làm sao? Câu đối xuân dán xong rồi, song cửa sổ còn lại giành cho em, đi thôi.” Lương Chu vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ, sau đó lôi kéo Dư Sơ Lâm đi vào một gian phòng nhỏ: “Anh đưa Sơ Lâm đi nghỉ ngơi một chút, em mau đi hỗ trợ đi.”

Chu Hòa bị hắn hiếm khi phản kích trêu ghẹo mà nghẹn họng, đôi mắt trừng lớn như mắt ếch xanh một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy ra cửa tiếp tục chơi pháo.

Cửa phòng nhỏ là một loại cửa gỗ khắc hoa cổ xưa, khi đẩy ra sẽ phát ra một tiếng “kẽo kẹt”.

Phòng rất lớn, cửa sổ lại chỉ có một cái nhỏ, ánh sáng cũng không phải đặc biệt sáng ngoài.

Lương Chu đóng cửa phòng lại, xoay người giúp Dư Sơ Lâm cởi bỏ khăn quàng cổ, hỏi: “Bà ngoại mọi người có làm khó dễ em không, chúng ta ăn cơm trưa xong liền trở về, buổi tối còn cùng đón giao thừa với bác Hà mọi người, không ở qua đêm ở đây.”

Dư Sơ Lâm đôi mắt sáng, tay vuốt ve bao lì xì một chút, nói: “Tất cả mọi người đều rất tốt, ừm, bà ngoại và các mợ đều cho em bao lì xì, chị họ cũng rất thân thiết.” Hắn từ nhỏ sống nương tựa với mẹ Dư, ông bà ngoại qua đời sớm, cậu Dư Tu mấy năm không tới cửa một lần, mỗi năm ăn tết đều buồn, không giống như Chu gia có nhiều người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, càng chưa từng có … Loại cảm giác một nhà đoàn viên, thật quá tốt.

Lương Chu nghe hắn sửa miệng gọi bà ngoại, cũng hiểu hắn rốt cuộc không ngăn cách mình ở bên ngoài đại gia đình này, môi cong cười sờ đầu hắn:

“Vậy là tốt rồi, mọi người đều là người tốt, tí nữa ra ngoài với anh nhớ gọi bác và cậu một tiếng, về sau đều là thân thích, không cần quá khách khí, nhé?”

“Được.” Lương Chu rất ít khi cười, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, Dư Sơ Lâm nhìn hắn cười mà có chút xấu hổ, vội vàng xoay người đẩy cửa đi ra ngoài: “Em đi giúp Chu Hòa dán song cửa sổ.”

Lương Chu cầm chắc khăn quàng cổ của hắn, trong lòng có chút bí ẩn thỏa mãn.

Tuy rằng mọi người bảo Sơ Lâm xưng hô giống như mình là biểu đạt ý tiếp nhận, nhưng tình huống như vậy chẳng khác nào giống như thân thích nhận cô dâu trẻ vào cửa…  Như vậy cũng khá tốt.

Lúc dán song cửa sổ, Lương Chu mang Dư Sơ Lâm đi gặp những thân thích khác của Chu gia, sau khi lại thu hoạch được một đống bao lì xì thì cùng mọi người ngồi vây một bàn tròn lớn và chờ ăn bữa cơm đoàn viên.

Chu lão gia vẫn luôn ở trong phòng nghỉ lúc này ra cửa, biểu tình thực nghiêm túc, trông không giống người dễ ở chung. Lương Chu mang theo Dư Sơ Lâm tiến lên bái năm vái và nhận hai đại hồng bao.

Đến tận bây giờ, Dư Sơ Lâm rốt cuộc  cũng gặp mặt hết tất cả mọi người trong Chu gia.

Sau bữa cơm đoàn viên, Lương Chu mang theo Dư Sơ Lâm hàn huyên với bà lão nửa ngày, sau lại đi ngồi với lão gia tử trong phòng, lúc này mới cáo từ rời đi.

Trên đường trở về, Dư Sơ Lâm vẫn luôn hưng phấn, lật qua lật lại nhìn những bao lì xì, rồi lại sờ soạng bình an phù, nhìn rõ ràng là bộ dạng quý trọng.

Mày mày Lương Chu ôn nhu, hỏi: “Thích?”

Dư Sơ Lâm cẩn thận cất mọi thứ, lúc này mới gật đầu: “Thích ạ.” Đây đều là lòng thành của mọi người, rất khó có được.

“Về sau mỗi năm đều mang em trở về ăn bữa cơm đoàn viên.” Lương Chu hứa hẹn.

Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, gật đầu: “Tốt.” Mỗi năm, hắn thích cái này từ.

Hình ảnh có liên quanCổng lớn tứ hợp viên

* Nguyên văn là: 卧槽: ngọa tào: Một câu chửi thề của Trung Quốc, đồng âm với “ta thao”, nhưng mèo không thích để các câu chửi thề nên sẽ dần chuyển những câu này, nếu ai đã đọc convert mà thấy khác nhau thì đừng ngạc nhiên nhé! Mèo cũng tùy từng chương hay chuyện để ngọa tào hoặc chuyển đổi sang những từ ngữ khác. Vì vậy, cũng đừng thắc mắc vì sao chương này từ này, chương khác lại từ khác nhé!