Người Giám Hộ

Chương 36: Ngủ cùng nhau




Dư Sơ Lâm nở một nụ cười thật lớn trên mặt, chạy nhanh qua đón Lương Chu, hưng phấn nói: “Anh, anh đã trở về ——”

Lương Chu một tay túm hắn vào trong lồng ngực, cánh tay thu lại rất nhanh, sờ sờ cổ lại xoa xoa tóc, sau đó cúi đầu chôn vào trong cổ hắn cọ cọ, tất cả hơi thở đều phun trên làn da hắn: “Sơ Lâm …”

“Anh?” Dư Sơ Lâm có chút ngứa, bả vai hơi né tránh nhưng không né tránh được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn nữa. Hắn chớp chớp mắt, ngay sau đó lại càng cười sáng lạn hơn, cũng ôm ngược lại Lương Chu: “Anh, anh cũng rất nhớ em đúng không? Anh đóng phim đều bị phơi đen rồi, nhưng mà vẫn rất đẹp trai!”

“Anh rất nhớ em.” Lương Chu tham lam ngửi hương thơm thanh mát dễ chịu trên người hắn, lại nắm thật chặt cánh tay, sau đó buộc mình buông lỏng ôm ấp, thu tay về, sửa soạng lại bờ vai của hắn, thối lui một bước, cẩn thận đánh giá hắn, mỉm cười nói: “Không tồi, cao hơn không ít.”

“Còn mập lên.” Dư Sơ Lâm nhìn thấy Lương Chu, cao hứng đến đôi mắt đều tỏa sáng, hắn giơ tay xoa bóp mặt mình, sau đó còn to gan lớn mật duỗi tay niết mặt Lương Chu: “Anh xem, trên mặt em toàn thịt là thịt, nhưng anh sao lại gầy đi nhiều như vậy, đồ ăn nước ngoài rất khó ăn sao?”

Lương Chu kéo tay hắn xuống và nắm chặt, thấy hai mắt hắn dính chặt vào mình thì rốt cuộc không nhịn được cảm xúc kích động trong lòng, bèn cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên má, mặt mày ôn nhu: “Ừ, rất khó ăn.”

Dư Sơ Lâm sửng sốt, ngay sau đó đem tay tránh thoát, hắn sờ  mặt mình, cười nói: “Xuất ngoại một chuyến, đã học xong luôn phong tục hôn môi lung rung ở nước noài luôn, đối với những người khác những như vậy nhé, đặc biệt là với các thiếu nữ, nếu không người ta sẽ hiểu lầm đấy.”

Lương Chu nghe xong hắn nói, trong lòng kích động vì chủ động hôn môi cũng dần buông xuống, rồi có chút mất mát, hắn sờ sờ tóc của Sơ Lâm, cảm xúc bình tĩnh lại mới nắm tay đứa nhỏ đi ra ngoài: “Về nhà ăn cơm trước đã, đợi lâu như vậy, có đói bụng không?”

“Không đói bụng, em đã ăn sáng rất nhiều! Anh, ở nước ngoài đóng phim có vui không anh?”

“Cũng không tệ lắm, anh có mang quà về cho em, trở về cho em.”

“Tốt ạ!”

So với bên kia thân mật, bên bác Hà và Hà Long gặp mặt rất là bình tĩnh.

Bác Hà nhíu mày đánh giá con trai một chút, nói: “Tăng lên, có chiếu cố cậu chủ tốt không?”

Hà Long gật đầu: “Có.”

“Không tồi.” Bác Hà bá người liền đi, Hà Long vội vàng đuổi kịp.

Quan Bác Văn ngắm nhìn trợ lý hàm hậu của mình, suy nghĩ một chút cũng chạy nhanh tới bên người Hà Long, chọc hắn một cái, sau đó chỉ tay về phía hai người Lương Chu đã đi ra ngoài: “Em trai, ruột?”

… Tật xấu.

Hà Long liếc mắt khinh bỉ hắn một cái, không nói lời nào.

Quan Bác Văn cũng không thèm để ý hắn  thái độ vô lễ của hắn, hảo tâm nhắc nhở: “Sân bay có rất nhiều người, tôi và Lương Chu đều khá nổi tiếng, vừa mới rồi cái màn huynh đệ gặp lại cảm động khẳng định đã có người chụp được, chuẩn bị tốt xử lý tin tức bát quái đi là vừa.”

Hà Long nhăn mày lại, ánh mắt đảo qua đám người, quả nhiên phát hiện có mấy người cầm cameras đang lén lút chụp, mặt tối sầm, bước nhanh đến Lương Chu ở phía trước.

Dì Lưu vì tẩy trần cho Lương Chu mà chuẩn bị một bàn tiệc rất phong phú, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn, còn hỏi han tình hình Lương Chu ở nước ngoài, không khí vừa náo nhiệt lại ấm áp.

Sau khi cơm nước xong, Dư Sơ Lâm chuẩn bị cặp sách, ôm ôm Lương Chu và đạp xe tới trường. Trường Trung học số 2 thành phố đã bắt đầu học hè, hắn vì muốn gặp anh trai trước tiên mà phá lệ xin nghỉ nửa ngày để chạy ra sân bay, bây giờ đã gặp được người thì tự nhiên cũng ngoan ngoãn trở về học.

Nhìn theo thân ảnh rời đi biệt thự của em trai, ánh mắt Lương Chu có chút ảm đảm, cuối cùng giơ tay xoa xoa ấn đường và đi lên tầng nghỉ ngơi.

Đêm đó, Dư Sơ Lâm ôm gối đầu, gõ cửa phòng Lương Chu.

“Sơ Lâm?” Lương Chu vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn dính nước chảy xuống, vừa nhìn thấy Dư Sơ Lâm mặc quần áo ngủ ôm gối đầu đứng ở cửa thì có chút kinh ngạc.

“Đêm nay em ngủ với anh.” Dư Sơ Lâm chen người vào trong, đem gối đầu đặt lên giường, bản thân cũng bò lên. Hắn và Lương Chu nửa năm không gặp, hiện giờ người đã trở lại, tự nhiên phải tâm sự.

—— anh em trai ngủ chung nói nhỏ gì đó, hắn còn chưa từng thử qua đâu.

Biểu tình bình tĩnh của Lương Chu có chút nứt, ánh mắt không tự chủ được đảo qua khuôn mặt trắng nõn của hắn, xương quai xanh tinh xảo, rồi tới cánh tay và chân lộ ra của hắn… Hắn không tự chủ được nắm thật chặt áo tắm dài.

Ảo ngủ mùa hè vì sao lại lộ như vậy … Không được, ngày mai liền đi mua đồ mới, áo ngực quần cộc gì đó, kiên quyết thủ tiêu!

“Anh, anh không muốn ngủ với em sao?” Dư Sơ Lâm thấy hắn nửa ngày bất động, nghi hoặc nhíu mày.

Hắn đương nhiên muốn…… Không! Không nghĩ không nghĩ, không thể nghĩ!

Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, trên mặt vẫn duy trì bộ mặt than không cảm xúc, gật gật đầu, tư thế nghiêng ngả đi về phòng tắm: “Anh đi lau tóc mặc áo ngủ…”

“Vậy anh sớm đi nhanh về nhanh nhé!” Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm vẫy tay theo hắn, chờ cửa phòng tắm đóng lại mới trộm móc một chiếc hộp đẹp có hình chữ nhật ở dưới gối và nhẹ nhàng mở ra nhìn, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, một lần nữa nhét trở về phía dưới gối đầu.

Lương Chu khóa trái cửa ở trong phòng tắm, mở vòi nước điều chỉnh sang chế độ lạnh rồi vùi đầu vọt vào tắm.

Đêm nay chắc chắn… rất khó ngủ.

Dư Sơ Lâm đợi một hồi lâu mới thấy Lương Chu từ trong phòng tắm đi ra, mắt hắn sáng lên, xốc chăn lên bò vào, lại vẫy tay với Lương Chu: “Anh, mau tới.”

Bước chân Lương Chu đình đốn, xúc động vừa mới bị đông lạnh lại có xu thế ngoi đầu… Em trai này, động tác và ngôn ngữ, thật sự quá dễ khiến người ta hiểu sai.

Dựa vào ý chí vượt qua thử thách, hắn bình tĩnh đi đến bên kia giường, tắt đèn phòng và đèn bàn, sau đó mở hai ánh đèn ngủ mới nhanh chóng bò lên trên giường, dùng chăn mỏng bao lấy cả người mình.

Dư Sơ Lâm ở phía bên kia, từ phía dưới gối đầu lấy ra một chiếc hộp xinh đẹp, dươi sánh đèn ngủ tối tăm bắt lấy tay của Lương Chu, nhét đồ vào: “Cho anh đó, chúc anh đã quay xong phim.”

Lương Chu lúc thấy hắn thò tay qua thì ngừng hô hấp lại, sau khi bị hắn cầm tay thì không khống chế nổi thân thể mà cứng đờ, sau khi cảm nhận một hộp nhỏ bị nhét vào trong tay thì trong lòng mới thở phào một cái, đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng một ít.

“Là cái gì?” Hắn đem hộp giơ lên trước mắt, mở ra nhìn nhìn: “Cà vạt?”

Dư Sơ Lâm cũng cười, gật đầu: “Vâng, em không biết nên đưa gì thì tốt, những thứ đều có thể nghĩ thì đều đã tặng rồi, cái này tương đối thực dụng, cũng rất thiết thực, em nghĩ anh sẽ thích.”

“Cảm ơn!” Lương Chu quý trọng sờ sờ rồi mới đem hộp đặt trên tủ đầu giường. Sơ Lâm đúng là rất thích tặng quà cho mình, hắn đều cẩn thận thu từng món, vì vậy cũng tích cóp khá nhiều.

Hắn đột nhiên có chút xúc động, người em trai tốt như vậy, hắn sao có thể không thích chứ.

Dù sao chính là… Thích.

Hai người một lần nữa nằm xuống, tư thế nằm thẳng.

“Đúng rồi, anh ơi, em muốn học ban khoa học tự nhiên, lúc có phiếu lựa chọn anh không có ở nhà nên em nhờ bác Hà ký tên giúp, em chọn ban khoa học tự nhiên.” Dư Sơ Lâm tiếp tục cọ cọ gần tới Lương Chu, đầu gác lên vai hắn, nhìn trần nhà nói: “Em cuối kỳ lại thi top 1 đấy, thầy Cao rất vui, ông ấy còn hỏi em về anh đấy.”

“Sơ Lâm thật lợi hại.” Lương Chu hơi hơi nghiêng đầu, ngửi mùi hương dầu gội đầu trên tóc hắn mà cong miệng. Hai người dựa thật gần, trong phòng lại yên tĩnh nên có thể nghe thấy tiếng thở, có một loại hương vị hạnh phúc.

“Học tập có vất vả không?”

“Sẽ không, rất thích ạ.” Cảm giác đời này rất khác đời trước, khiến người nghiện, mặt hắn đối diện với mặt Lương Chu, từ ánh đèn ngủ tối tăm nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của hắn, hỏi: “Anh à, đóng phim rất vui sao?”

Trên cổ cảm giác hơi thở ấm áp từ đối phương, Lương Chu bình tĩnh không bao lâu lại thấy tin đập nhanh hơn, dừng một chút, nói: “Cũng được, quay phim ở nước ngoài khác với quay phim trong nước, có rất nhiều thứ đáng để học tập.”

“Như vậy à, có cơ hội em có thể đi  phim trường xem thì tốt quá.”

“Lần sau mang em đi.”

“Hay quá.”

Dư Sơ Lâm thực hưng phấn, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, chính là không thể phá bỏ thói quen ngủ sớm thức sớm của mình, cho nên rất nhanh mà bất tri bất giác ngủ.

Lương Chu vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, nhìn trần nhà.

Bên cạnh tiếng người nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại thít hít thở đều đặn.

“Sơ Lâm?” Hắn nhỏ giọng mở miệng, nghiêng đầu nhìn hắn.

Không có đáp lại, thiếu niên ngủ thật sâu.

Hắn giật giật tứ chi có chút cứng đờ, dùng ánh mắt miêu tả hình dáng mơ hồ của thiếu niên, nghiêng người, nhẹ nhàng xoa mặt hắn. Là xúc cảm làm người nhớ nhung, hắn thò lại gần, mặt đối mặt với Dư Sơ Lâm, hô hấp giao triền, lại lần nữa nhẹ nhàng ra tiếng: “Sơ Lâm?”

Vẫn như cũ không có đáp lại, Dư Sơ Lâm không nhúc nhích, tay ngoan ngoãn thu tại bên người, ngực có chút to rộng, nhìn xuống dưới là eo gầy của hắn lộ ra. Chắc là vì cảm thấy nóng nên chăn mỏng bị hắn đá xuống dưới chân, chân vừa vặn đè ở trên tạo thành một độ cong thật xinh đẹp.

Lương Chu nhìn, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, hắn vội đem thu tay về, quy củ không dám lại chạm loạn, chỉ còn ánh mắt tham luyến nhìn dáng ngủ của Dư Sơ Lâm, mang theo một chút bản thân không tự biết là sự cẩn thận ôn nhu.

Em trai yên tĩnh ngủ không loạn, càng ngoan.

Thật tốt, cứ như vậy vẫn luôn ngoan ngoãn ngốc bên cạnh mình thật là tốt… Vẫn luôn.

Đêm dài thâm trầm.

Dư Sơ Lâm đột nhiên trở mình, đưa lưng về phía sau Lương Chu.

Lương Chu hoảng sợ, sau lại xê dịch, khi xác định đối phương vẫn cứ ngủ thật sự sau thì mới lại cẩn thận xán lại gần.

Tuy rằng không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng lại lộ ra toàn bộ đường cong xinh đẹp bờ vai.

—— ngực xác thật quá lộ.

Sau khi xoay người, quần áo bị cuộn lên trên để lộ toàn bộ vòng eo, hơn nữa lưng quần bị có có chút hạ thấp … Hình ảnh không thể nói không tốt.

Lương Chu rất khó chịu, nhưng hắn lại không dám có bất kỳ động tác nào. Hắn khắc chế đôi mắt mình nhìn làn da phần eo của đối phương bị lộ ra, đem chăn mỏng rút ra, che đậy cảnh xuân khiến người khác mơ ước kia.

Hít sâu mấy hơi, hắn đứng dậy, động tác thực nhẹ xuống giường đi đến phòng tắm, đóng trái cửa, thuần thục mở vòi hoa sen và bật nước lạnh.

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, hắn mới nhẹ nhàng đi ra và chui vào trong chăn tiếp, sau đó lại nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn trán và môi của thiếu niên mới nhắm mắt ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, Dư Sơ Lâm ngửi được hương vị quen thuộc mà giật giật người, tay chân quấn chặt lấy và ngủ đến càng thêm sâu.

Ngày hôm sau, hai người đều dậy muộn, Dư Sơ Lâm vội vàng rửa mặt, cũng mặc kệ cái ót  còn vướng tóc loạn mà cầm vội hai cái bánh bao đạp xe tới trường học.

Lương Chu ngồi ở trên giường nhíu mày xoa cái trán, nhìn  lại gối đầu Dư Sơ Lâm tối hôm qua ngủ để lại thì thấy di động kêu không ngừng, hắn bắt máy: “Có việc mau nói.”

Trương Khiêm quả thực bị thanh âm khàn khàn và giọng điệu khủng bố của hắn hù chết, nhưng rốt cuộc công việc cũng quan trọng, lập tức gào to lên: “Lương Chu, cậu và em cậu được đăng báo này,  những tên phóng viên kia viết một cái tiêu đề rất khoa trương, cậu mau tự xem đi!” Lương Chu nắm di động trong tay thật chặc, mặt càng đen.