Người Hầu Của Quý Ông

Chương 42




Một ngày nào đó vào tháng mười hai, ngài Gabriel bỗng nhiên nói với tôi: “Mấy ngày nữa tôi phải chiêu đãi một vị khách quý, hắn là một quý tộc, muốn bàn về mậu dịch hoa bông. Tất cả các chủ xưởng dệt bông phụ cận đều muốn hợp tác với hắn. Tôi cũng mời hắn, và hắn đã đáp ứng đến làm khách, thuận tiện xem xét nhà xưởng của chúng ta một chút.”

Biểu tình của ngài Gabriel trở nên nghiêm túc: “Cậu hiểu chưa? Đây không phải là một lời mời phổ thông, chúng ta phải dùng quy cách tiếp đón cao nhất để chiêu đãi hắn, cho dù dùng bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì cả.”

Một lời yêu cầu trịnh trọng như vậy, trái lại khiến tôi bắt đầu khẩn trương.

“Thưa ngài, tôi không rõ ý của ngài, ngài có yêu cầu gì đặc biệt sao?” Tôi hỏi hắn.

Ngài Gabriel cau mày, đi tới đi lui trong phòng. “Cậu có biết những người quý tộc bọn họ đều mắt cao hơn đầu, nhất là những tên có cả Tước vị. Bọn họ không quan tâm chúng tôi là người đánh bông, không quan tâm chúng tôi giàu có cỡ nào, cũng chẳng thèm nhìn đến chúng tôi… Đây là một cơ hội cực lớn, tôi căn bản không nghĩ rằng hắn sẽ chấp nhận lời mời của tôi, cho nên nhất định phải bắt lấy.”

Ngài Gabriel là một người đã nói thì sẽ làm, từ ngày đó hắn đều hỏi công tác mở tiệc chiêu đãi hằng ngày. Xem ra hắn thật sự coi trọng người khách này, thậm chí mỗi khi rảnh rỗi còn cầm sách vở ngâm nga một đoạn văn vẻ nho nhã, lại tìm các loại báo chí đến tìm hiểu, như sợ không có chuyện gì để nói với người khách quý tộc này.

Tôi thừa dịp ra ngoài làm việc để tìm Anne, trông cô có vẻ không ổn, khuôn mặt càng ngày càng tiều tụy.

“Andre nói thế nào?” Tôi hỏi cô.

Anne lắc đầu. “Hắn chẳng nói gì, về đến nhà liền uống rượu, sau đó nằm lăn ra ngủ, tỉnh dậy lại đến Apple Lane.”

Tôi không biết phải nói gì với cô cả, một lát sau, Anne yên lặng bật khóc. “Tôi nên làm cái gì bây giờ? Vì sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy?”

Những cặp vợ chồng nghèo không được phép ly hôn, đó chỉ là trò chơi của những kẻ có tiền trong xã hội thượng lưu. Nếu một người đàn bà không muốn tiếp tục ở bên một người đàn ông, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là bỏ trốn, trốn thật xa, vĩnh viễn đừng để người đàn ông này tìm được.

“Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi hắn sao?” Tôi hỏi.

Hai mắt Anne thấm đẫm nước mắt. “Tôi sẽ không rời khỏi hắn, tôi thương hắn.”

“Vậy hắn có yêu cô không?”

Anne nhìn tôi, nửa ngày không trả lời, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười. “Tất nhiên là hắn yêu tôi, tôi biết.”

Tôi thở dài nói. “Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể giúp cô, tôi đang chuẩn bị làm một vụ buôn bán nhỏ.”

“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi tôi.

“Chúng ta đi dạo thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Tôi đề nghị.

Thủ đô cuối thu vô cùng ảm đạm, lá cây rụng tả tơi, những nhánh cây trần trụi bị đám sương bao phủ. Mặt đường ngập tràn bùn đất, hai bên con đường nhỏ là con dốc phủ rêu, mảng xanh mảng vàng vô cùng khó coi. Tôi và Anne chậm rãi bước đi, rồi tôi nói về tính toán của mình cho cô nghe.

“Tôi muốn mua bán hàng ren lỗi.” Tôi trầm ngâm một chút rồi nói. “Trên thực tế tôi đã suy xét thật lâu, cũng đã điều tra không ít. Rất nhiều người bán vải dệt thường xuyên đến nhà xưởng cùa ngài Gabriel, tôi nghe được không ít thứ từ miệng họ. Những sản phẩm lỗi không bán được trong cửa tiệm, các phu nhân và tiểu thư rất chú ý đến những chi tiết nhỏ này, cho nên có không ít hàng tồn đọng.”

“Một tấm ren dài năm mét tính là một hộp, nếu đặt ở trong cửa hàng, cơ bản là hai mươi shilling một hộp. Nhưng ở trong nhà xưởng lại tồn đọng rất nhiều hàng ren lỗi, nếu chúng ta có thể đến tận nhà mà bán hàng, có lẽ sẽ hạ thấp giá tiền một chút. Chúng ta trực tiếp lấy mẫu hàng từ nhà xưởng của ngài Gabriel, rồi để khách hàng tùy ý chọn lựa, có lẽ sẽ không đa dạng đầy đủ như trong các cửa hàng, nhưng giá tiền của chúng ta lại rất hợp lý. Hơn nữa chúng ta còn đi đến tận nơi để bán hàng.” Tôi nói ra ý tưởng của mình.

“Nhưng chúng ta có thể mua vải dệt từ xưởng của ngài Gabriel sao?” Anne nghi hoặc hỏi: “Chúng ta căn bản không có tiền vốn, hơn nữa khách hàng của ngài Gabriel đều là những mối làm ăn cố định, còn chúng ta chỉ là công nhân và người hầu của ngài.”

“Cô không cần lo lắng.” Tôi nói. “Tôi đã thuyết phục được Martin, ông ta sẽ cung cấp hàng cho chúng ta, nhưng mà chúng ta phải chia cho ông ta một phần lợi nhuận. Về phần tiền vốn, chúng ta cơ bản không cần tiền vốn. Cô xem đi, chúng ta không phải muốn mở cửa tiệm, chúng ta chỉ đẩy mạnh tiêu thụ, bán hàng trước để kiếm thêm ít tiền thôi.”

“Nhưng mà bọn họ sẽ mua sao?” Anne không quá tự tin mà hỏi.

“Chúng ta bán loại ren chất lượng thấp, chuyên môn bán cho những người hầu nữ không thể ra ngoài. Các cô ấy không có tiền mua vải dệt đắt giá, nhưng lại có thể mua quần áo ren giá rẻ.” Tôi nói. “Lợi nhuận của chúng ta rất nhỏ, nhưng vẫn sẽ có lợi nhuận. Chúng ta cứ thử xem sao, cho dù không có lợi nhuận thì chúng ta cũng không lỗ vốn.”

“Anh có cần tôi làm gì không?” Anne hỏi.

“Tất nhiên, tôi yêu cầu cô nghỉ việc ở nhà xưởng, tôi sẽ sắp xếp cho cô đến làm người hầu nữ trong nhà ngài Gabriel.” Tôi gật gật đầu nói. “Chúng ta đều từng làm người hầu trong nhà Tử tước, cô và tôi đều rõ ràng, không phải ai cũng có thể gõ cửa nhà những kẻ có tiền đó. Chúng ta xem như cũng có lợi thế.”

“Ý của anh là?” Anne mờ mịt nhìn tôi.

“Chúng ta phải ăn mặc đàng hoàng, giả vờ chúng ta là công nhân của một cửa hàng lớn. Tôi là quản gia, cô là người hầu nữ. Tôi có một bộ quần áo người hầu rất tinh tươm, hẳn có thể hù người ta. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải giả bộ sao cho thật chuyên nghiệp. Cô và tôi đều hiểu rõ người hầu của nhà giàu có tính tình như thế nào. Bọn họ giống hệt chủ nhân của mình, mặc dù không có tiền, nhưng lại rất cao ngạo, thích chọn ba lấy bốn, cho nên chúng ta phải giả vờ rằng mình rất có thế lực.”

“Nhưng chuyện này không phải là đang lừa gạt sao?” Anne do dự nói.

“Chúng ta bán đồ, bọn họ mua đồ, giao dịch công bằng, sao có thể là lừa gạt được?” Tôi nói. “Nếu cô cảm thấy như vậy không tốt, chờ đến khi chúng ta kiếm đủ tiền rồi, thì sẽ không làm nữa.”

Anne là một tín đồ sùng đạo, luôn cho rằng nếu nói dối thì sẽ phải xuống địa ngục, cho nên cô có vẻ phi thường do dự. Nhưng cuối cùng cô vẫn là gật đầu, bởi vì hiện tại cô không có lựa chọn nào khác, cô phải kiếm tiền trả lại cho ngân hàng.

Vì việc buôn bán của chúng tôi, tôi và Anne chuẩn bị rất lâu, thậm chí còn luyện tập đối thoại. Mỗi ngày Anne đều xưng tội với Thượng Đế, bởi vì cô cảm thấy miệng mình tràn ngập lời nói dối.

Tôi nghĩ rằng bản chất của tôi và Anne khác nhau ở điểm đó, đối với tôi mà nói, lời nói dối có thể được nói ra một cách thuận miệng.

Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi sắp xếp lần bán hàng tận nhà đầu tiên. Làm quản gia của ngài Gabriel, thời gian của tôi tương đối tự do, tôi bảo muốn dẫn Anne ra ngoài quan sát thị trường, xem xét những nguyên liệu nấu ăn dùng để chiêu đãi khách khứa. Trên thực tế tôi và cô đến nhà xưởng để nhận vài loại ren chất lượng kém, sau đó đi vào khu vực của người giàu có.

Chúng tôi mặc những bộ quần áo khiến mình trở nên đàng hoàng chỉnh chu nhất, tôi thậm chí còn tắm rửa, dùng nước hoa và phấn trắng. Sau đó tôi đeo tài sản quý giá nhất của tôi lên, chính là chiếc trâm vàng mà Nam tước tặng tôi. Trong gương, nhìn tôi như thể một thợ may đĩnh đạc trong cửa tiệm may vá.

Chúng tôi gõ cửa lớn của nhà một vị Huân tước, người hầu bảo vệ tò mò nhìn chúng tôi.

“Xin chào ngài.” Tôi dùng tư thế tiêu chuẩn mà chào hắn. “Chúng tôi là nhân viên tạm thời của tiệm may Louis. Chủ tiệm chúng tôi muốn mở rộng việc kinh doanh, để nhân viên tạm thời đến nhà khách hàng rao bán. Ở chỗ chúng tôi có vải ren mới nhất, vật đẹp giá rẻ, không biết người hầu nữ ở đây có hứng thú muốn xem hay không?”

“Sao?” Người hầu hơi có vẻ kinh ngạc. “Các người muốn bán cho người hầu nữ, không phải muốn bán cho phu nhân cùng các tiểu thư sao?”

“Không dám dối gạt ngài, đây đều là loại ren kém chất lượng, là hàng bình thường mà cửa hàng chúng tôi không nhập về.” Tôi mang ren ra để người hầu kia nhìn. “Ngài có thể đi hỏi thăm trước, nếu người hầu nữ ở đây cảm thấy có hứng thú, chúng tôi hoàn toàn có thể để các cô ấy chọn lựa. Nếu ngài thấy không tiện thì chúng tôi có thể rời đi ngay bây giờ, không quấy rầy thời gian quý báu của ngài nữa.”

“À…” Người hầu chần chờ một chút, nhưng vẫn gật gật đầu nói. “Được rồi, các người có thể tiến vào. Tôi nghĩ các cô gái của chúng tôi sẽ cảm thấy hứng thú. Quanh năm suốt tháng các cô ấy vẫn không có cách nào rời khỏi nơi này. Đúng rồi, các người chỉ có ren sao? Có lụa và vải bông giá rẻ không? Tôi cần phải mua một ít, đồ trong cửa tiệm bán mắc quá.”

Tôi và Anne ăn mặc tươm tất khiến chúng tôi được cộng thêm nhiều điểm, thông thường thì người hầu sẽ không dễ dàng để người lạ vào nhà như vậy. Hơn nữa chúng tôi cũng không có biểu hiện quá vồn vã, thái độ này khiến chúng tôi có vẻ rất đáng tin cậy.

Quả nhiên hàng hoá của chúng tôi rất được hoan nghênh, xem ra tất cả mọi người đều thích hàng giá rẻ. Cho dù mấy thứ này đều là hàng lỗi, nhưng vẫn là ren, là vật xa xỉ mà người có tiền hay dùng. Đối với người hầu nữ phải hầu hạ kẻ có tiền cả ngày mà nói, cho dù không thể quang minh chính đại mặc trên người, cũng có thể lén lút ở trong phòng ngủ mà làm một hai cái váy. Có cơ hội cũng có thể mặc đi ra ngoài, thoả mãn tâm tư thích hư vinh của các cô ấy.

Có một người hầu nữ thậm chí còn sung sướng hét lên. “Trời ơi, đẹp quá, vật này giống như đúc thứ mà tiểu thư dùng.”

Hàng hoá của chúng tôi được tranh mua không còn lại gì, có người không mua được còn hối tiếc hỏi không ngừng, hỏi bọn tôi có còn hàng hay không, nếu có thì nhất định lần sau phải mang đến đây nữa.

Thời điểm rời đi, Anne vui vẻ đến nỗi nói năng lộn xộn. “Trời ạ, không nghĩ lại có thể dễ dàng như vậy, trừ đi tiền vốn, còn có tiền chia cho Martin, chúng ta tổng cộng kiếm được ba shillings, gần bằng với tiền lương một tháng của tôi rồi.”

“Nếu sau này cũng có thể thuận lợi như vậy, chúng ta có thể kiếm đủ năm mươi bảng rất nhanh.” Tôi mỉm cười nói.

“Owen, cám ơn anh, nếu như không có anh tôi thật sự sắp tuyệt vọng rồi, anh đã cứu tôi.” Anne cảm kích nhìn tôi, sau đó cô lấy hai đồng tiền ra nhét vào túi áo tôi.

“Cô làm cái gì vậy?” Tôi vội vàng trả lại. “Đừng khách khí với tôi, tôi biết cô rất cần tiền.”

“Owen, anh hãy nghe tôi nói.” Anne nhìn tôi chăm chú: “Anh đã giúp tôi nhiều lắm, tôi thật sự không biết nên đền đáp anh như thế nào, nhưng tôi không thể ỷ lại vào lòng tốt của anh mà lợi dụng anh. Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm vậy. Tôi, tôi là vợ của Andre, cả đời này đều như vậy. Tôi thương hắn, cho nên sẽ không yêu một người đàn ông khác. Vì để tôi không cảm thấy áy náy lúc đối diện với anh, xin anh đừng từ chối nó.”

“Không, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý nghĩ đó với cô…” Tôi lo lắng giải thích. “Tôi làm những chuyện này không phải là vì… với cô… hoặc là có ham muốn gì, cô hiểu không?”

Anne lại có vẻ càng cảm động, cô gật gật đầu nói. “Tôi hiểu rồi, cám ơn anh, lần thứ hai cám ơn anh, và còn thực xin lỗi.”

Tôi đau đầu mà nhìn cô, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

“Cô thật sự hiểu lầm rồi, thật ra tôi, tôi… tôi đã có người mình thích.” Tôi xấu hổ nói.

Anne vẫn đang cười, cô tuyệt đối không tin tưởng lời tôi nói.

“Là thật, tôi… tôi yêu thương một người có thân phận rất cao quý.” Tôi gỡ chiếc trâm gắn trên ngực xuống cho Anne xem. “Đây là vật người kia tặng cho tôi, người như chúng ta chắc chắn không thể mua nổi vật như vậy.”

Anne cầm chiếc trâm kia, vẻ mặt kinh ngạc. “Đây là vàng sao?”

“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu, sau đó nói giỡn với cô. “Tôi không nên nhận một vật quý giá như vậy… Chẳng qua, tôi chính là thấy tiền liền sáng mắt.”

Anne lại lắc đầu, cô chân thành nhìn tôi: “Cô ấy yêu anh sao?”

Anne cho rằng người tôi thích là một người phụ nữ, đương nhiên bất cứ ai cũng sẽ cho là như thế.

Tôi do dự một chút, gật gật đầu. “Đúng vậy, cô ấy yêu tôi… Đáng tiếc chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa… Tôi từng làm sai rất nhiều chuyện… Cô ấy… Cô ấy có lẽ đã không yêu tôi nữa rồi…”

Anne không nói gì cả, cô vươn tay ôm chầm lấy tôi.

“Đừng khổ sở Owen.” Cô nói. “Tôi hiểu được, rất nhiều người khuyên nhủ tôi rời khỏi Andre, nhưng chính tôi lại không có cách nào rời khỏi hắn. Bởi vì tôi thương hắn, tôi biết hắn cũng yêu tôi, hắn chỉ đang tự làm mình mê muội mà thôi. Tình yêu là thứ mơ hồ nhất, chúng ta đều như vậy.”

Hôm nay chúng tôi dùng tiền tự mình kiếm được đi uống bia ở quán rượu, ăn xúc xích thịt lợn. Và đối với triển vọng làm ăn trong tương lai, tựa hồ tất cả đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.