Người Hùng Của Em

Chương 8




Thẳng đến chạng vạng, phía chân trời có cơn mưa nhỏ ngày 1 nặng hạt, mọi người tìm chỗ trú, nhà bếp đông đúc tiếng nói, tiếng cười.

Nam nhân thì uống bia, ở phòng khách nói chuyện không biết trời đất. Mọi người vây quanh Lệ Đại Công và Giang Chấn, bắt đầu thảo luận vài vấn đề về pháp luật. Đang nói chuyện rôm rả thì tiếng chuông cắt ngang

- A có người

- Có khách, có khách

Lũ nhỏ nhảy dựng lên. Phượng Đình đi ra khỏi phòng bếp, vẫy tay bảo tiểu đệ mở cửa

- Ta tới ngay.

Nàng xuyên qua phòng khách. Ở cửa lớn là 3 gã tây, sầm sầm tiến vào.

Hả! là người ngoại quốc, sao họ quen mắt thế nhỉ?

Nàng cúi đầu vào giây, nhìn đối phương có chút khinh miệt hiện lên, nàng nhận ra chính là mấy tên FBI đáng ghét kia. Họ đến đây là gì chứ?

- Xin hỏi có chuyện gì sao?

Tên kính râm kia nói 1 tràng tiếng anh

Ánh mắt Phượng Đình nhíu lại, mặt bảo trì không thay đổi sắc mặt, nhìn đối phương lãnh khốc trả lời

- Xin lỗi, ta không biết tiếng Anh.

Nói rồi nàng đóng ầm cửa lại

Hai giây sau, chuông cửa lại reo lên 1 lần nữa, nàng mở ra sắc mặt của họ giờ càng khó nhìn

- Lệ Đại Công đang ở đây?

Lần này là nói bằng tiếng Trung

Hắn vừa hỏi câu này, phía sau bắt đầu xôn xao. Đám trẻ nhỏ bắt đầu chỉ trích linh tinh, Phượng Đình cười mỉm rồi đóng sầm cửa lại. Lần này lâu hơn 1 ít bọn họ lại ấn chuông, nàng lại chậm rãi mở cửa ra

- Xin hỏi có chuyện gì sao?

Đối phương gương mặt tức đến méo xệch, ném giận dùng tiếng Trung nói

- Xin hỏi đội trưởng đội đặc nhiệm Phi Ưng Lệ Đại Công có ở đây không?

- Ngươi tìm anh ấy có chuyện gì?

Người nọ lấy ra giấy chứng nhận

- Chúng ta ở cục điều tra Liên bang Mĩ có chuyện cần gặp

Phượng Đình nhìn giấy chứng nhận rồi liếc mắt

- Là chuyện công

- Nha! Thực đáng tiếc, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, Lệ Đại Công còn nghĩ ngơi

không rảnh.

Nói rồi thi hành trò cũ đóng sầm cửa lại. Tên kia thân thủ nhanh đã chặn lại

- Tiểu thư, ngươi thực hơi quá

- Ta! Ngươi có nhầm không? Ngươi dám vào ta sẽ báo cáo là các ngươi ức hiếp dân

lành.

Mọi người chen chúc ra xem, lúc Lệ Đại Công bước ra

- Lệ đội trưởng, chúng ta có việc cần khẩn cấp, mong ngươi toàn lực phối hợp

Phối hợp!

Namnhân kia bước ra, Phượng Đình nắm chặt tay lão công, nhưng anh không để ý

- Có chuyện gì mà các ngươi phải đến tận nơi này?

Đối phương sắc mặt thêm khó coi, chần chừ 1 lúc nhìn vẻ mặt biểu tình muốn đá ngay bọn họ văng ra của người nhà họ Lâm

- Chuyện này…chuyện này…Công tước bỏ trốn

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

- Có lầm không?

- Các ngươi làm ăn thế nào mà để hắn chạy mất. Không phải đưa hắn ra sân bay rồi

sao, mà hắn lại có thể chạy trốn!

Bên dưới mọi người mãnh liệt ồn ào, Phượng Đình thị uy họ mới im lặng.

Nghe được tin tức này, sắc mặt Lệ Đại Công trùng xuống, nhìn Giang Chấn như trao đổi gì đó, rồi quay lại trấn an mọi người

- Xin lỗi mọi người, ta có việc phải đi 1 lát!

- Không sao, đừng để ý chúng ta, con có việc thì hãy đi.

Nhạc phụ đại nhân khoan thai nói. Bên cạnh Phượng Đình lo lắng, run sợ ra mặt

- Không có việc gì đâu em!

Hắn tựa hồ như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, rồi xoay người đi

Lúc sau khi Đại Công quay trở về, nhìn Phượng Đình nói:

- Bọn họ muốn gì?

- Công tước trên đường ra sân bay, được 1 đám người có vũ trang mang đi.

Cách sát đã phong tỏa mọi tuyến đường cả hàng không làm đường biển

- FBI muốn bọn anh giúp?

Lệ Đại Công gật đầu.

- Phượng Đình tình huống khẩn cấp, anh phải thông báo cho anh em.

Phượng Đình cúi đầu, nhìn chằm dép lê ở dưới chân

- Anh, hãy cẩn thận.

Kỳ thực, nàng không muốn nói là anh đừng đi. Nhưng đây là chức trách của hắn, nàng phải nhẫn nại, để hắn yên tâm làm việc

- Em ở nhà bảo trọng

- Ừm.

Cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.

Lệ Đại Công hôn từ biệt vợ rồi đi ra ngoài. Khi xe khởi động, hai chân nàng hướng chạy đi.

- Đại Công.

Nàng hô to chạy ra “đừng để bị thương”

Con mắt dấy lên lo lắng, hắn dùng lực ôm vợ vào lòng

- Anh sẽ cố gắng!

- Tốt lắm, đừng để tên tội phạm đáng ghét kia nhởm nhơ ngoài vòng pháp luật.

Lệ Đại Công theo xe họ rời đi. Phượng Đình chết đứng nhìn chiếc xe đi 1 xa dần, rồi mới quay vào. Vừa xoay người gặp ngay Tĩnh Vân. Cùng Tĩnh Vân bước vào, nàng còn cười cổ động trấn an

- Ta không sao! Anh rể ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

- Chị tin vậy.

Tĩnh vân nhíu đôi mi thanh tú

Phượng Đình đầy tự tin trả lời:

– Đương nhiên!

Đã vài ngày trôi qua mà không thấy tin tức gì của chồng.Phượng Đình bối rối không yên. Lại không thể gọi điện sợ ảnh hưởng đến chuyên tâm của chồng. Vì vậy chỉ có thể nằm nhà vẽ, xem tivi ấn loạn xạ hết kênh này đến kênh khác. Tinh thần tra tấn vài ngày, nàng buộc chính mình trực tiếp tắt ti vi, trở lại máy tính làm việc, nhưng không thể làm được gì

Ngoài nàng, Nặc Nặc bởi vì mấy hôm nay chủ nhân không về, nhìn vẻ ưu tư. Bụng đói chạy đến tủ lạnh cào cấu. Phượng Đình mang cho nó ít bánh quy nhưng nó vẫn chạy ra tủ lạnh cào cào. Là chồng nàng chiều nó, luôn cho ăn sườn

- Đáng giận, ngươi chê bánh quy, chỉ muốn ăn sườn chứ gì?

Phượng Đình nheo mắt lại, trừng mắt liếc mắng to

- ta nói cho ngươi biết, ta không giống Lệ Đại Công cho ngươi ăn sườn.

Nói rồi ném Nạc Nặc 1 cái, trở về thư phòng

Lúc nàng đi xuống, vì không có sườn ăn, đói, Nặc Nặc đành chấp nhận ăn bánh quy, biểu hiện cực kì kháng nghị bị bà chủ ngược đãi

Có tiếng điện thoai!

Phượng Đình 2 mắt sáng lên, mắt trào tia hy vọng, bỏ bát bánh quy chạy tới

Uy, là Đại Công phải không?

Khi nhấc điện thoại lên,nàng dập tắt hi vọng

- Alo, đại tỷ

- Nha!Tĩnh Vân.

Biết không phải thanh âm trông đợi Phượng Đình ai oán nằm xuống ghế. Còn Nặc Nặc cũng tiu nghỉu

- Đại tỷ, tỷ có khỏe không?

Tĩnh Vân nói với vẻ lo lắng

- Chị vẫn ổn.

Nói rồi trừng mắt lên sàn nhà thở dài. Nàng phải học chồng, phải bình thản, bình thản

- Chị, anh rể không liên lạc gì sao?

- Ừm

- Chị, mẹ thấy chị ở nhà 1 mình lo  lắng, chị có muốn về nhà ở vài hôm?

- Không sao.

Phượng Đình thở sâu. Dù sao chị phải làm việc, chị vẫn ổn mà

- Ân, đại tỉ, hãy chú ý mình!

Nghe được câu này, Phượng Đình bắt đầu lải nhải

- Em đó mới cần cẩn thận, 24 tuổi rồi mà cứ mơ mơ màng màng. Đi đường cẩn

thận không lạc đường, nếu lạc phải gọi ngay về nhà, còn nữa di động đừng quên sạc pin….

- Ách, cái này ta biết mà…

Nghe vậy Tĩnh Vân trối chết, chạy thôi.

- Vậy chị đi làm việc đi, mẹ gọi em nói chuyện.

-Bye

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất cách 1 tiếng cắt đứt điện thoại

Nghe tiếng điện thoại tắt,Phượng Đình nhíu mắt, rồi đặt nó về vị trí cũ. Chồng nàng thật là, gọi điện thoại báo bình an thì tốn thời gian lắm sao?

Phượng Đình vuốt ve Nặc Nặc 2 cái  thì đứng dậy

- Ta phải đi làm việc đây

Nặc Nặc chui vào ổ của mình. Nàng quay lại máy tính, cố gắng an ủi chính mình. Lệ Đại Công chắc còn bận rộn, chắc mai anh ấy sẽ gọi điện, nhất định thế

Ôm ấp tâm tình chờ mong, nàng miễn cưỡng chấn an tinh thần, bắt đầu vẽ

Sau đó 1 tuần trôi qua, tin tức chồng vẫn bặt vô âm tín, nàng càng lo âu, đêm mất ngủ, có ngủ lại toàn mơ thấy ác mộng

Lo lắng tra tấn Phượng Đình, bên kia Tiểu Quyên thúc giục

- Tiểu Quyên à ta thực xin lỗi, nhưng chồng ta sống chết nào còn không rõ, ta

không có tâm trạng để vẽ nữa

- Lâm Phượng Đình. Ngươi là họa sĩ chuyên nghiệp, phải biết phân biệt việc công,

việc tư. Nếu không rõ ràng, chẳng lẽ lão công của ngươi gặp chuyện thì ngươi không vẽ nổi

Kia 1 câu, chạm đến điều nàng sợ nhất

- Tiểu Quyên, ngươi nói gì cơ. Ta  không muốn nghe, ta cúp điện thoại đây!

- Ngươi!!!

Tiểu Quyên thực tức giận, bụp tay phát vào bàn, mực màu rơi đầy xuống đất

- Tiểu Quyên ngươi sao vậy.

Bên kia Phượng Đình nghe thấy âm thanh đổ vỡ

– Ngươi ổn chứ!có phải hay không bênh tim mi tái phát

- Cái kia?

- Ngươi khỏe không? Hay ta giúp ngươi gọi xe cứu thương

Tiểu Quyên nghe tới xe cứu thương ngay lập tức phục hồi lại tinh thần

- Ta không sao!

Phượng Đình giờ ngươi hãy hít sâu, thở đều

- Có tiếng chuông, ta phải ra mở cửa, ngươi chờ chút!

- Phượng Đình…đừng mở của…alo Phượng Đình

Không kịp nữa rồi

Vô số đèn nháy, người vây quanh khi thấy nàng đi ra

- Lệ phu nhân, nghe nói trong lúc truy đuổi đám công tước, có kẽ đã nổ súng khiến

Lệ đội trưởng bị thương, giờ tình hình rất nguy hiểm, xin hỏi điều đó có thật hay không?

- Lệ phu nhân, xin hỏi cảm giác hiện tại của ngươi

- …

Mọi ánh mắt, những chiếc mic chĩa vào nàng.Quanh quanh đâu cũng là phóng viên.Sự việc phát sinh quá đột ngột, khiến Phượng Đình hoảng sợ, lui từng bước đóng sầm cửa nhà

Bên trong nhà nghe tiếng chuông cửa không ngừng vang lên

- Sao lại thế này…Họ là ai?Sao bọn họ lại xuất hiện trước cửa nhà nàng..bọn họ

vừa mới nói…mới nói…

Giờ đây, sắc mặt Phượng Đình tái mét, tay chân run rấy

- Phượng Đình, ngươi không sao chứ? Phượng Đình? Đáng chết, ta kêu ngươi

không mở cửa, ngươi không nghe!

- Nha!Tiểu Quyên, ngươi nói mau, chồng ta…chồng ta làm sao?

- Tin tức vừa báo là có xảy ra bắn nhau, hắn bị trúng đạn

Chồng nàng…Lệ Đại Công…trúng đạn!!!

Hai chân Phượng Đình mềm nhũn, ngã quỵ.Ầm 1 tiếng

- Phượng Đình? Ngươi ổn chứ?

- Ta…ta.Nàng nắm chặt điện thoại, run rất không ngừng

- Ngươi đừng vội, thông tin chưa chính xác

Đúng rồi.Nàng phải đi đến tổng bộ để hỏi.Ánh mắt rói loạn cúp điện thoại khóa cửa đi ra ngoài

- Lệ phu nhân…xin hỏi…

- …

Phượng Đình lòng như lửa đốt, phải đi đến tổng bộ để hỏi xem tình hình của chồng. Mà bọn họ cứ bao vây lấy nàng thế này, sao đi được. Lửa nóng trào lên, chửi ầm

- Ta có cảm giác gì sao? Người nhà các ngươi chết, ngươi có cảm giác gì?

Nàng đẩy bọn họ trong cơn tức giận.

- Các ngươi, tránh ra, tránh ra cho ta đi, đừng có cản đường đi của ta!

Cuối cùng thoát khỏi bọn họ, ra đường vẫy chiếc tắc xi chạy đến tổng bộ.