Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 13




Ta vừa muốn tỉnh lại đã là giữa trưa, thái dương thật to xuyên thấu qua đỉnh đầu thủy tinh vừa lúc chiếu nắng đến mông ta: “A, chậm!” Ta lập tức ngồi bật dậy.

Một cánh tay đem ta lại đè xuống: “Không có việc gì, tiếp tục ngủ.”

“A? Dật Dật, ngươi hôm nay không cần đi làm?” Ta xem hắn híp híp mắt, vừa lười biếng lại vừa mê người.

Miệng của hắn hơi giơ lên, lộ ra một độ cong tuyệt đẹp: “Từ hôm nay trở đi ta nghỉ ngơi, ở nhà cùng ngươi.”

“Thật sự?”

“Ân.”

“Vậy ngươi có vứt Tư Đồ Hưởng sang Châu Phi bồi voi không?” Ta còn quan tâm chuyện này lắm lắm a.

Tư Đồ Dật tà tà cười, nhéo nhéo cái mũi của ta: “Ngươi yên tâm đi, tuy rằng hắn hiện tại không ở Châu Phi, nhưng khẳng định đang cực kỳ khổ sở, kêu cha gọi mẹ.”

“Ha ha, thật tốt quá!” Ta cao hứng ôm cổ hắn, cọ cọ lên mặt hắn.

Hắn nghiêng đầu, vừa lúc môi ta rơi xuống môi hắn, tứ phiến môi mềm mại gắt gao dính vào cùng nhau, thật lâu sau mới dần dần tách ra.

“Tiểu Bạch.” Hai mắt hắn phát sáng nhìn ta,  tim của ta mãnh liệt nảy lên: “Cái gì?”

“Ta dạy ngươi biết chữ!”

“A?” Ta chu mỏ nói: “Ta không cần học, ta cũng không phải không biết chữ, ai bảo chữ của các ngươi rất quái dị đi.”

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái: “Nếu ngươi biết chữ, chạy lung tung cũng không sợ bị lạc a, ta lại không cần ngươi biết viết, chỉ cần ngươi nhận được mặt chữ, yêu cầu của ta không cao, một ngày chỉ cần ngươi học mười chữ, thế nào?”

Mười chữ? Có thể làm được, ta cố mà gật gật đầu: “Thế thì mười chữ, không được nhiều thêm một cái đâu nga!”

“0123456789 rất đơn giản thôi, ha ha!” Ta xem trên bàn hắn viết này tự không khỏi tự kỷ cười to: “Ta là thiên tài, vừa nhìn liếc một cái liền học xong.”

“Thật sự?” Hắn tùy tay vẽ một cái vòng: “Đây là mấy?”

“Quyển quyển là 0!” [R: quyển quyển: tròn tròn]

“Ân, tiếp, đây là mấy?” Hắn lại vẽ số 3.

Ta thốt ra: “Đây là 8!”

Miệng hắn hơi giương lên, lại vẽ cái 8: “Thế đây là mấy?”

“Đây là 3!”

Hắn lấy bút gõ gõ đầu của ta: “Sai rồi, sai rồi! Giống hồ lô là 8, nửa hồ lô là 3, ngươi xem lại mấy con số một lần nữa đi.”

A? Sai rồi? Ta cười gượng nói: “Sai a sai a!” Ta thật nghiêm chỉnh lại đem mấy con số kia nhìn qua nhìn lại đến mấy lần: “0,1,2,3,4,5,6,7,8,9”

“Lại đến kiểm tra ta!” Ta lúc này là tin tưởng mười phần.

Hắn tiếp tục vẽ con số: “Đây là mấy?”

“4!”

Hắn gật gật đầu, tiếp tục vẽ cái 3: “Đây là 3 hay là 8?”

Thiết, quá xem thường người, ngươi cho ta là ngu ngốc a? Ta không phục nhướng mắt: “Nửa hồ lô thôi, là 3!”

Hắn vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Còn chưa phải ngốc quá, đến xem đây là mấy?” Hắn lại vẽ cái 9.

Ta đắc ý vênh váo nói: “6 chứ gì!”

Trên mặt hắn tươi cười lập tức tắt ngúm, thở dài, lắc lắc đầu: “Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch.”

“Gì? Ta sai rồi sao?” Ta vẻ mặt mờ mịt.

“Đây là 9! Ngược lại mới là 6!”

Ta mơ mơ hồ hồ lấy bút trên giấy vẽ loạn: “A? Đây là tại nó không đúng chứ, hảo hảo còn trở mình cái gì a? 9 là 9 thôi, còn giả vờ cái gì 6 đâu, thật là.” [R: ý ẻm là số 9 nó nằm ngược giả vờ làm số 6:D]

……

Cái miệng của hắn hơi hơi run rẩy: “Kia số 7 có phải giống người 1 bị đánh một quyền, cho nên bị đánh cong?” (số 1 bị đánh gập lưng thành số 7 =]])

“Di? Ngươi cũng nghĩ như vậy a? Hắc hắc, ta cũng vậy nghĩ như vậy ……”

……

Bốn phía trên tường treo lụa trắng, trong phòng im ắng không người, giữ phòng để một quan tài tối đen, ta không tự chủ được hướng kia quan tài đi đến, đẩy ra cái nắp quan tài nặng trịch kia, trong quan tài là nước sơn màu đỏ, màu sắc chói mắt làm người có điểm ác tâm.

Trong quan tài là một thiếu niên im lặng ngủ, trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, bờ môi của hắn hơi hơi tím đen, tay của ta nhẹ nhàng xoa hai má hắn, da hắn lạnh như băng mà cứng ngắc.

Bỗng dưng, hai mắt hắn nguyên bản nhắm chặt bỗng nhiên mở to, lẳng lặng nhìn ta, trong lòng ta cực độ sợ hãi, run giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắn hướng ta quỷ dị cười cười: “Ta là Tư Tiêu Bạch!”

“Không, ta mới là Tư Tiêu Bạch!” Ta lui về phía sau biên lắc đầu.

Thiếu niên từ trong quan tài đi ra, tay lạnh như băng xoa tay của ta: “Ta chính là ngươi a!” Vừa mới dứt lời, hắn mắt, cái mũi, lỗ tai, miệng bỗng nhiên chảy ra máu đen, khủng bố đến cực điểm.

“A……




Không, không phải ta!” Ta thét chói tai.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh!” Hai tay phát phát hai má của ta.

Ta rốt cục từ trong ác mộng tỉnh lại, cả người mồ hôi lạnh như là trói chặt ta, ta đã sợ tới mức vô lực nhúc nhích, trái tim còn đang bang bang loạn đập.

Tư Đồ Dật nâng lưng của ta, đem ta kéo vào trong lòng, ôn nhu nói: “Chỉ là nằm mơ, đừng sợ.”

“Ta chết sao?”

Hắn nhẹ nhàng véo véo hai má của ta: “Tỉnh tỉnh đi, Tiểu Bạch của ta, này chỉ là mộng.”

Ta lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn lắng nghe tiếng tim hắn hữu lực đập, cảm xúc dần dần ổn định xuống: “Ta mộng ta chết, nằm ở trong quan tài, thật là khủng khiếp.”

Hắn khẽ cười nói: “Mộng thấy mình đã chết là chuyện tốt a, mộng quan tài rất tốt a, Tiểu Bạch, ngươi có khi gặp vận rồi nha.”

Gặp may mắn? Ta có thể gặp cái gì vận? Ta trừng mắt nhìn: “Sẽ không là vận đào hoa đi?”

Hắn ác ý véo véo nhũ thủ trước ngực ta: “Ngươi không phải đang có vận đào hoa sao? Di, đây là cái gì?” Hắn cúi đầu nhìn trước ngực ta.

Ánh mắt ta cũng nhìn trước ngực, đã thấy phía trên nhũ thủ một tấc xuất hiện một điểm nhỏ hồng hồng, ta ngây ngẩn cả người.

“Ta nhớ rõ ngươi trên người không có nút ruồi nha, như thế nào bỗng nhiên lại hiện lên cái nút ruồi đỏ thế này?” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ: “Có đau hay không?”

Ta không biết ta hiện tại đang có cái mặt thế nào, bất quá khẳng định thực ngốc: “Dật Dật.”

“Cái gì?”

“Ta có bảo bảo rùi!”