Người Kia, Lão Bản

Chương 2




[ Hựu Lăng ]

Vu Hàn đang đi đến quầy ba đột nhiên dừng lại, đem ánh mắt hoài nghi nhìn người đàn ông lạ mặt bên trong quầy ba sau đó chậm rãi đi lên trước.

[ Xin hỏi ngươi là ai ? ]

Thiệu Giác nhẹ nhướn mi trong thấy một phụ nữ mang thai xinh đẹp, phỏng đoán nàng cũng ở một trong những tầng lầu của nhà trọ.

[ Xin hỏi Hựu Lăng đâu ? ] Tự biết mình cũng rất đường đột, có chút thất lễ, Vu Hàn vội vàng đổi lại lời nói cũng quay đầu tìm trong quán bóng dáng Hựu Lăng.

[ Đi ngân hàng ]

Nàng lúc này mới gật đầu ưu nhã ngồi lên ghế bên quầy ba, mắt không chớp nhìn người đàn ông lạ.

Người đàn ông này không giống Hỏa Kế càng không có khả năng là sinh viên làm thêm. Trừ số tuổi không họp với bề ngoài, cả người hắn phát ra tự tin, quyền uy cùng khí thế, hắn không hẳn là một nhân vật đơn giản mới đúng. Nhưng là hắn đang ở trong quầy ba rửa chén giống như là đã làm rất nhiều lần.

Người đàn ông này rốt cuộc ở chổ nào chui ra mà Hựu Lăng lại yên tâm giao quán cho hắn, một mình chạy đến ngân hàng ? Thật là làm cho người ta không hiếu kỳ không được.

[ Ta là người ở tầng năm, tên Vu Hàn ] Nàng mở miệng tự giới thiệu. [ Xin hỏi ngươi là ai ? ]

[ Thiệu Giác. Bắt đầu từ hôm nay ở chỗ này làm việc. Xin được chỉ giáo. ]

[ Ngươi không giống loại người làm công việc này ] Nàng ánh mắt sắc bén đánh giá hắn.

[ Kia loại người nào thì mới giống ? ] Hắn bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vu Hàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút. [ Không biết, nhưng ít nhất ta biết ngươi không giống. Chẳng lẽ ta nói đúng sao ? ]

Hắn bất động.

[ Ngươi là người công ty cử tới giúp Hựu Lăng sao ? ]

Nàng híp lại hai mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện này, muốn nghe hắn giải thích vì sao mới ngày đầu tiên đến làm việc đã có bẩn lĩnh tiến vào quầy ba, còn để Hựu Lăng có thể yên tâm ra ngoài làm việc.

Thiệu Giác không nói chuyện.

[ Các ngươi có âm mưu gì, nói thẳng đi ? ] Cam chịu sự trầm mặc của hắn nàng gọn gàng dứt khoát nói [ Bất quá trước đây, ta nghĩ trước hết để cho ngươi biết, trong tòa nhà này có một phú hào giàu có, có một tổng giám đốc nổi tiếng kinh doanh xe hơi, có một ông chủ kinh doanh câu lạc bộ thể hình rải rác trên toàn thế giới, có một ông trùm về du thuyền có tiếng sở hữu vùng đảo Caribe của Mỹ, có một hãn tướng nổi danh của nước Mỹ, có một kim chủ sở hữu một mạng lưới tình báo cao thủ cùng một satan ai cũng e sợ. ] Nàng nói xong khẽ mỉm cười nhìn hắn. [ Tốt lắm, ngươi có thể nói. ]

Một phú hào, một tổng giám đốc, một mãnh nam, một ông trùm, một hãn tướng, một kim chủ cao thủ cùng một satan, không ít không nhiều vừa lúc bảy, những căn hộ trong nhà trọ tám tầng này quả nhiên là đầm rồng hang hổ, cũng khó trách xung quanh trị an luôn đảm bảo an toàn, giá đất luôn tăng như bão táp. Thiệu Giác ở trong lòng đoán.

[ Tại sao không nói chuyện ? ] Nàng cười đến rực rỡ.

[ Ta là tới hỗ trợ ]

[ Hỗ trợ ? Ngoài trừ hỗ trợ ra không có mục đích gì khác chứ ? ] Vu Hàn vẻ mặt hòa ái dễ gần cười với hắn nhưng ánh mắt lại mang vẻ hoài nghi không tín nhiệm.

[ Nếu như ta nói không có ngươi có tin không ? ] Thiệu Giác nhìn nàng không chớp mắt.

[ Không nên hỏi ta có tin tưởng hay không mà nên hỏi chính bản thân ngươi có tin tưởng hay không ? ] Nàng trả lời hắn.

Thiệu Giác không nhịn được mỉm cười lắc đầu. [ Không tin ]

[ Ngươi xem, ngay cả bản thân mình cũng không tin, ngươi làm sao muốn người khác tin ngươi không có âm mưu gì ? ] Nàng lộ ra vẻ mặt “ta cũng biết”. [ Nói đi, các ngươi rốt cuộc có âm mưu gì ? Khi dễ hai mẹ con không nơi nương tựa như vậy làm cho các ngươi thoải mái sao ? ]

[ Trong mắt của ta, Hựu Lăng không phải không có nơi nương tựa, trên thực tế hậu thuẫn của nàng so sánh với bất kỳ ai cũng mạnh hơn. ] Hắm ám chỉ.

[ Hựu Lăng ? ] Vu Hàn hoài nghi nhìn hắn.

Thiệu Giác muốn mở miệng nói gì đó, chuông gió treo trên cửa vang lên chỉ thấy Hựu Lăng bước vào.

[ Vu Hàn tỷ, ngươi đến đây lúc nào ? ] Nàng đi về phía quầy ba cười hỏi.

[ Vừa tới một lúc, đang cùng...xếp ? nhân viên ? của ngươi nói chuyện. ] Vu Hàn nhướn mày lên.

[ Đồng nghiệp ]

[ Đang cùng đồng nghiệp mới của ngươi giới thiệu bản thân. ] Nàng gật đầu. [ Chuyện của ngươi làm tốt không ? ]

[ Nói như vậy các ngươi đã biết nhau không cần ta giới thiệu ? ] Đoạn Hựu Lăng nhìn qua nhìn lại hỏi.

Vu Hà nhìn Thiệu Giác một cái quyết định tạm thời bỏ qua cho hắn, để lúc nào đó Hựu Lăng không có ở đây lại tiếp tục bức cung đến khi nào hắn lộ nguyên hình. Nàng có cảm giác người này dường như là có mục đích, nàng không phải là không thể điều tra ra.

[ Đúng ] Nàng cười tươi trả lời.

Đoạn Hựu Lăng giống như là nghĩ đến cái gì đó hỏi [ Vu Hàn tỷ, lúc này có bận gì không ? ]

[ Tại sao ? ]

[ Ta có một số phương pháp kiếm lời muốn hỏi xem ý kiến của ngươi, xem xét giúp ta rồi cho ta ý kiến. ] Đoạn Hựu Lăng nhanh chóng tiến vào quầy ba, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ đưa cho nàng.

Vu Hàn cúi đầu nhìn các nhóm phương án, phát hiện ra các phương án này lúc trước mình và Hựu Lăng cũng không nghĩ tới. Những phương án này…

[ Những thứ này là ngươi nghĩ ? ] Nàng hồ nghi ngẩng đầu.

[ Không phải là Thiệu Giác nghĩ ]

Nghe vậy, Vu Hàn hoài nghi nhìn người đàn ông bên trong quầy ba, càng lúc càng hoài nghi hắn bụng dạ khó lường, thế nhưng chỉ trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi lại làm cho Hựu Lăng triệt để tín nhiệm.

[ Ngươi cảm thấy như thế nào ? ] Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt hưng phấn [ ta cũng không nghĩ tới sẽ dùng biện pháp này gia tăng lượng khách, hơn nữa phân tán khách hàng từng đợt. ]

[ Những phương án kỳ quặc này đúng là sẽ mang đến cơ hội làm ăn mới, bất quá công ty nguyện ý thu xếp thep ý của ngươi sao ? thời điểm uống trà trưa có phục vụ đồ ăn trưa, nói riêng về việc hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ nhập bất phu xuất, càng không nói đến đầu bếp có thể làm việc liên tục trong mười giờ sao ? ] Vu Hàn chỉ chỉ vào hướng phòng bếp.

Thật ra thì những phương pháp này nàng và những người trên lầu đã thảo luận rất nhiều, bất quá không có nhiều cách để giải quyết vấn đề, cho nên phải đem loại bỏ, đến lúc lấy ra ứng dụng thì lại thấy không ổn.

[ Về đầu bếp thì không thành vấn đề, Thiệu Giác nói có thể xuống bếp làm đầu bếp. ]

[ Ngươi biết làm món ăn, không phải ngươi muốn nhân cơ hội này phá quán đấy chứ ? ] Vu Hàn mang vẻ mặt không tin nhìn hắn.

[ Vu Hàn tỷ, Thiệu Giác là thật tâm giúp ta, ngươi đừng nói như vậy ] Đoạn Hựu Lăng nghe ra trong lời nói có sự chất vấn, lúng túng đỏ mặt thấp giọng kêu lên.

[ Là sao ? ] Vu Hàn nhìn chằm chằm vào mắt người nào đó.

[ Ta có bằng cấp về đầu bếp ] Thiệu Giác chỉ nói những lời này.

[ Thật là nghi hoặc ? ]

[ Vu Hàn tỷ ] Đoạn Hựu Lăng lắc lắc cánh tay của nàng.

[ Ngày mai ta sẽ mang giấy chứng nhận đến đây, ngươi có thể cầm đi kiểm chứng ] Thiệu Giác bình tĩnh trả lời.

[ OK, ta chờ ]

[ Vu Hàn tỷ...]

[ Được rồi, ngươi đừng có khẩn trương như vậy, chẳng qua ta muốn xác thực lời nói của hắn có đúng không thôi ] Vu Hàn vỗ vỗ tay trấn an Hựu Lăng sau đó lại khiêu khích nhìn về Thiệu Giác

[ OK, trước xem như lời ngươi nói là đúng, như vậy vấn đề lợi nhuận giải quyết như thế nào ? không nên nói với ta tiêu thụ mạnh nhiều lãi ít, bây giờ chúng ta không phải muốn tiêu thụ nhiều mà là muốn kiếm tiền.]

[ Ta quen biết nơi cung cấp thực phẩm với giá thành rẻ, không chỉ cung cấp thực phẩm trong bếp những thứ khác cũng có thể ]

Vu Hàn cùng Đoạn Hựu Lăng đồng thời ngạc nhiên nhìn hắn cũng không nghĩ đến hắn lại trả lời như vậy.

[ Ngươi nói là sự thật sao ? có thể mua được thực phẩm rẻ tiền mà những thứ khác cũng có thể ? ] Đoạn Hựu Lăng hai mắt trợn tròn kích động hỏi.

Thiệu Giác đối với nàng cười cười

[ Nếu không ta làm sao nói ra đề nghị chứ ? ]

Người này…Vu Hàn như có điều suy nghĩ nhìn hắn, quyết định nhờ lão công cùng La Kiệt điều tra về người đàn ông nhiều bí ẩn này, làm rõ ràng mục đích hắn tới đây. Nàng vẫn có cảm giác hắn không phải là người bình thường.

[ Thật tốt quá, chỉ cần thực hiện tốt tự nhiên lợi nhuận sẽ gia tăng ]

[ Ân ] Đoạn Hựu Lăng ra sức gật đầu.

[ Leng keng keng keng ]

Chuông gió trên cửa vang lên chứng tỏ có người đi vào, ba người ở quầy ba cùng lúc nhìn về hướng cửa chính, chỉ thấy một thằng bé cao chưa đến mét hai vai đeo cặp sách đang ra sức đẩy cửa vào.

[ Này tiểu Trạch đã tan học rồi ? ] Vu Hàn mỉm cười phất tay như trẻ con.

[ Vu Hàn a di, mẹ ta đã về ] Thằng bé biết điều hướng a di chào hỏi trước rồi mới đối với mẹ nói.

[ Hôm nay ở trường có chuyện gì vui không ? ] Đoạn Hựu Lăng mỉm cười hỏi con.

[ Có ] Tiểu Trạch vui vẻ gật đầu nhếch miệng cười, sau đó đi cà nhắc vào trong quầy ba cất cặp sách, tiếp nữa leo lên ghế ngồi lấy từ trong cặp ra một vật quý làm từ đất sét cho mẹ nhìn.

[ Mẹ, nhìn xem xe này là con làm đó, cô giáo nói ta thông minh, xinh đẹp nhất lớp ]

[ Tiểu Trạch đúng là thông minh,xinh đẹp ] Vu Hàn cười hì hì khen ngợi.

[ Cô giáo nói ta có một đôi tay khéo léo, có thể làm ra những thứ mà bạn khác không làm được, rất lợi hại đó ] Tiểu Trạch thành thật giải thích cho a di.

[ Thật nha ] Vu Hàn mỉm cười.

Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt sủng nịnh đưa tay gạt mấy sợi tóc vương trên trán con ôn nhu hỏi

[ Đã đói bụng chưa ? ]

Tiểu Trach dùng sức lắc đầu.

[ Mẹ, cô giáo nói con rất lợi hại, có phải lợi hại là sau này ta kiếm được rất nhiều tiền không ? ] Hắn hưng phấn hỏi mẫu thân.

[ Tiểu Trạch muốn kiếm nhiều tiền sao ? Vu Hàn trừng mắt nhìn.

[ Ân ] Người nào đó rất có chí khí ra sức gật đầu.

[ Tại sao ? ] Nàng lại hỏi.

[ Bởi vì ta muốn mua một căn phòng vừa xinh đẹp vừa lớn giống như phòng của Vu Hàn a di cho mẹ ta ở ] Trên khuôn mặt tràn ngập sự chân thành.

Đoạn Hựu Lưng cảm động nói không ra lời, hốc mắt thậm chí còn phiến hồng.

Con biết điều hiểu chuyện làm cho nàng uất ức còn tự trách mình xấu hổ không thôi. Trời mới biết nàng muốn con có một cuộc sống tốt như thế nào, muốn có nhiều thời gian bên con như thế nào, ngày nghỉ muốn cùng con đi chơi như thế nào. Nhưng là vì cuộc sống, vì kiếm tiền nàng cái gì cũng không làm được.

[ Tiểu Trạch thật ngoan lại hiểu chuyện, sau này đệ đệ trong bụng a di sinh ra ngươi phải giúp a di dạy hắn, để hắn hiếu thuận a di giống như ngươi được không ? ] Vu Hàn đau lòng sờ đầu hắn.

[ Tốt, giao cho ta làm ] Tiểu Trạch lời thề son sắt vỗ ngực gật đầu.

Tiểu quỷ còn nhỏ mà học bộ dáng người lớn làm cho Vu Hàn cùng Hựu Lăng nhịn không được bật cười.

Đôi mắt đen chuyển động, đột nhiên nhìn thấy bên trong quầy ba một vị thúc thúc chưa gặp bao giờ, tiểu Trạch tò mò giương mắt nhìn nguwif cũng đang nhìn hắn.

[ Thúc thúc, ngươi là ai nha ? ] hắn vươn đầu hỏi.

[ Đúng rồi Thiệu Giác, ta chưa giới thiệu tiểu Trạch với ngươi. Nó là con ta tên tiểu Trạch, tên đầy đủ là Đoạn Thừa Trạch.]

[ Tiểu Trạch, vị này con gọi là thúc thúc, sau này sẽ cùng mẹ làm việc ở đây, con nhớ gặp thì phải chào hỏi đó. ]

[ Tốt ] Tiểu Trạch lập tức biết điều gật đầu.

[ Bài tập hôm nay đâu ? ] Đoạn Hựu Lăng hỏi con.

Hắn lập tức lấy từ trong cặp sách ra một cuốn vở nói

[ Ở chỗ này ]

Nàng cúi đầu nhìn một chút rồi nói

[ Con ở chỗ này viết bài hay là về phòng viết ? ]

[ Con có thể lên trên lầu cùng Tiểu Cương, Tiểu Khiết viết bài ? Tiểu Trạch trên mặt tràn ngập mong đợi.

[ Có thể, nhưng con không được tới chỗ Nhược Quang chơi rồi quên không viết bài, trở về mẹ sẽ đánh con ] Hựu Lăng nghiêm túc cảnh cáo.

[ Con sẽ viết xong, con nhất định sẽ viết xong ] tiểu Trạch dùng sức bảo đảm.

[ Đi thôi, mẹ đưa con tới đó ] Xoa nhẹ đầu con, Đoạn Hựu Lăng rời khỏi quầy ba.

[ Ta cũng muốn đi rồi, để ta đưa đi ] Vu Hàn vội vàng đứng dậy.

[ Lại phiền toái các ngươi ] Hựu Lăng gật đầu có chút áy náy.

[ Nói gì nha ] Vu Hàn liếc xéo một cái sau đó dắt tay thằng bé đi.

[ Tiểu Trạch chúng ta đi ]

[ Ân. Mẹ, cúi chào. ]

[ Cúi chào. Phải nghe lời a di đó ]

[ Tốt ]

Nhìn Vu Hàn dắt thằng bé đi ra khỏi cửa chính rồi biến mất sau cửa sổ quán cà phê, Thiệu Giác mới thu tầm mắt về quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang chuẩn bị làm bữa tối.

Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.

[ Ta hỏi một chút vấn đề riêng không sao chứ ? ]

Đoạn Hựu Lăng quay đầu lại, không cần nghĩ cũng biết hắn hỏi cái gì.

Đoạn Hựu Lăng lạnh nhạt nói, dù sao thì chuyện cũng không có gì bí mật, nàng không nói cũng sẽ có người nói cho hắn biết.

[ Tiểu Trạch là ta sinh ra khi tốt nghiệp đại học, bởi vì không kết hôn nên mới mang họ Đoàn ]

[ Cha của đứa trẻ đâu ? ]

[ Không biết ]

Hắn nhất thời nhíu mày.

[ Thời trẻ không hiểu chuyện, bạn học chuốc say mới xảy ra một đêm tình, sau mới phát hiện mình mang thai. Rất ngu ngốc đúng không ? ] Nàng cười khổ chế nhạo mình nói.

[ Ngươi không đi tìm hắn sao ? ]

Nàng lắc đầu.

[ Tại sao ? ]

[ Ở nước ngoài phát sinh một đêm tình, ngay cả tên họ đối phương thậm chí khuôn mặt như thế nào cũng mơ hồ không nhớ rõ, muốn làm sao tìm được người, huống chi đối phương còn là người Nhật Bản. ] Nàng vuốt vuốt tóc.

Hồi tưởng lại năm tháng trải qua sự khinh khổ, nàng chỉ cảm giác lúc ấy mình bị quỷ nhập thân mới to gan làm ra được chuyện như vậy. Nàng chỉ nhớ rõ bạn bè gọi hắn là “trạch”, cho nên khi con ra đời nàng nới gọi là Thừa Trạch, ít nhất để cho con nhớ kỹ đó là tên của cha.

[ Người Nhật Bản ] Thiệu Giác ngạc nhiên kêu ra tiếng.

[ Rất kinh ngạc sao ? Chính ta cũng rất kinh ngạc. ] Đoạn Hựu Lăng nhìn hắn một cái, lần nữa lộ ra cười khổ.

[ Làm sao ngươi xác định hắn là người Nhật Bản ? ] Hắn trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi, thật giống như tò mò người Nhật Bản này.

[ Bởi vì ta nghe hắn nói chuyện với bằng hữu bằng tiếng Nhật, tự nhiên hắn cũng là người Nhật không phải sao ? ] Đoạn Hựu Lăng trả lời tự nhiên.

Nghe vậy Thiệu Giác chỉ trầm mặc nhìn nàng.

[ Sao thế ? ] Nàng không rõ sao bị nhìn như thế.

[ Không có, chẳng qua thấy bề ngoài khôn khéo nhưng trên thực tế một vài việc không giống như thế. ]

[ Ngươi là có ý gì ? đang chê ta đần sao ? ] Nàng giả bộ tức giận.

[ Ngay cả cha của đứa trẻ cũng không nhận ra, ngươi có thể nói ngươi thông minh sao ? ] Hắn rất không khách khí hỏi.

Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, cảm thấy hắn nói cũng đúng.

[ Được rồi, ta là ngu ngốc, như vậy được chưa ? ] Nàng thở dài thừa nhận.

Thiệu Giác đột nhiên cũng thở dài một hơi.

[ Ngươi làm chi thay ta ai oán nha ? ] Phản ứng của hắn làm cho Đoạn Hựu Lăng không nhịn được cười ra tiếng.

[ Không, là ta thay ta ai oán ] Thiệu Giác nhìn nàng nghiêm trang trả lời.

Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc sửng sốt một chút không nhịn được lần nữa cười khẽ

[ Thiệu Giác, ngươi như không giống đang nói giỡn. ]

Nàng lắc đầu chỉ xem như Thiệu Giác đang nói giỡn thôi.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng Thiệu Giác chỉ biết thở dài. Cái nữ nhân ngu ngốc này, hắn cũng đã đem lời nói sáng tỏ như vậy mà nàng bất tri bất giác vẫn không hiểu. Thật đúng là tiểu ngu ngốc !

Người Nhật Bản sao ? Là ai nói ở chung một chỗ với người Nhật Bản thì nhất định là người Nhật Bản, hắn là người Đài Loan chính gốc có được hay không ?! Chẳng qua lúc đi học ở Mỹ bạn bè đa số là người Nhật bản mà thôi, còn phát âm không đúng tên của hắn. Dám đem tên của hắn nghĩa là “cảm giác” biến thành chữ “trạch” mới làm cho nàng hiểu lầm như vậy. Thừa Trạch, “trạch” có phải là như vậy không ?

Đúng vậy không sai, hắn đúng là năm đó cùng tiểu ngu ngốc phát sinh một đêm tình, cũng chính là cha ruột của tiểu Trạch.

Năm đó hắn và bạn bè chạy đến Gu-am chơi, ở trong quán gặp mấy nữ sinh Đài Loan sắp tốt nghiệp đi du lịch. Bởi vì hắn tới trễ, lúc tới nơi đã thấy bạn bè hắn đã làm quen được với mấy nữ sinh đó, hơn nữa còn uống không ít rượu.

Thành thật mà nói hắn cũng không xác định rốt cuộc là làm sao phát sinh, chờ đến lúc phát hiện có điểm không đúng thì bạn bè mỗi người ôm một cô đi ra cửa, còn chừa cho hắn một cô bé đang cười khúc khích. Cô bé đó tên Đoạn Hựu Lăng.

Không thể để một cô bé say khướt trong một quán rượu ở nước ngoài, hắn không thể làm gì khác hơn là đem nàng về tiệm cơm, sau đó bất tri bất giác xảy ra một đêm tình.

Khi hắn tỉnh lại thì cô bé đã rời đi. Hắn không thể cùng người khác phát sinh chuyện như vậy được, nhưng nàng rời đi làm cho hắn có cảm giác mất mát. Đại khái là hắn vẫn nhớ được tên của nàng là Đoạn Hựu Lăng.

Lần nữa nghe thấy tên này là trong một bữa ăn, tình huống lúc đó hắn nhớ rất rõ ràng. Hắn đang cùng tiền bối trong ngành kinh doanh nói chuyện, tiền bối phu nhân đứng một bên đột nhiên đưa tay cất giọng kêu lên [ Hựu Lăng ]

Lúc ấy hắn giống như bị thôi miên nhanh chóng quay đầu tìm kiếm người có tên Hựu Lăng đó. Phản ứng của hắn lúc đó còn làm cho tiền bối quan tâm, mặc dù hắn lắc đầu không nói gì nhưng trong lòng bởi vì hai chữ này mà không bình tĩnh được.

Bởi vì mong đợi mới có thất vọng, ba chữ Đoạn Hựu Lăng như gông xiềng vô hình trong lòng hắn làm cho hắn không tài nào thoát được.

Trải qua nhiều năm như vậy, nàng trở nên thế nào ? Có khỏe không ? Đã kết hôn hay chưa ? Còn nhớ rõ ở Gu-am cùng hắn một đêm sao ? Còn nhớ rõ hắn không ?

Một đống câu hỏi vây lấy hắn nhưng thủy chung vẫn không có đáp án, cho nên hắn không nhịn được dựa vào trí nhớ của mình năm đó đi tìm giai nhân.

Từ trường học, số tuổi, tên họ đều tìm hiểu. Rất nhanh hắn tìm được tin tức của nàng ở sổ lưu niệm, chẳng qua trăm lần hắn không nghi tới gọi điện thoại tới nhà thì hắn biết tin nàng đã chết !

Nàng đã chết ?

Nói thật ở đời này hắn chưa từng gặp qua chuyện làm hắn khiếp sợ như vậy, lúc đó hắn cầm điện thoại ngây người mười phút mới lấy lại tinh thần. Bình tĩnh trở lại vẫn là cảm giác khiếp sợ không tin chuyện đó còn cảm thấy khó thở.

Nàng đã chết ? Làm sao có ? Xảy ra chuyện gì ? Nàng vì sao lại chết ? Chết lúc nào ?

Không cách nào có thể tiếp nhận tin tức kinh người như thế, hắn lập tức lái ô-tô đến nhà nàng làm rõ chuyện, lúc này mới biết chính hắn sợ bóng sợ gió, nàng căn bản không có chuyện gì, chẳng qua nàng bị cậu mợ vô tình đuổi ra khỏi nhà mà thôi.

Trừ lần đó ra hắn còn nghe được một tin tức, nghe nói bởi vì nàng chưa kết hôn lập gia đình đã mang thai nên bị đuổi ra khỏi nhà, mang thai lúc chưa kịp tốt nghệp đại học.

Hắn lúc đó tâm tình khó có ngòi bút nào có thể diễn tả được.

Hắn phỏng đoán ngay đứa trẻ có thể là con của nàng và hắn ? Sau khi rời nhà đi không nơi nương tựa có khi nào đem bào thai đi phá ? Nếu như không phá thai, những năm nay một mình mang theo con thì sống như thế nào ? Hoặc là nàng đã kết hôn ?

Nghi vấn trong lòng hắn càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa không mang hắn đè sập. Hắn bắt đầu tìm kiếm điên cuồng, lợi dụng tin tức từ trường học tìm được nhà bạn học thân nhất, từ Đài Loan tìm đến đại lục, từ đài lục tìm đến Đài Loan cuối cùng cũng cho hắn tìm thấy nàng.

Hắn tin chắc con là của hắn. Nàng không phá bỏ cái thai, lại không kết hôn, mà một mình chịu cực khổ nuôi dạy con. Cho dù một ngày công việc mười hai giờ, cơ hồ cả năm như vậy cũng không nghe nàng than vãn một tiếng.

Chưa từng nghĩ tới mình đã có con lớn như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ kết hôn lập gia đình. Trên thực tế hắn không nghĩ đến chuyện kết hôn lúc này, có lẽ qua nửa năm, năm năm hoặc mười năm nữa cũng chưa muộn, hắn tính toán như vậy.

Nhưng là kể từ khi biết sự tồn tại của hai mẹ con nàng, hắn luôn không tự chủ được lái xe đến nơi này sau đó ngồi trong xe xem xét hành động của hai mẹ con nàng. Hơn nữa không tự chủ được tưởng tượng cảm giác được ở chung một chỗ với hai người bọn họ.

Thành thật mà nói hắn rất mâu thuẫn, hắn đối với kết hôn luôn luôn kháng cự, nhưng là không ai quy định phải kết hôn mới gần được con cùng mẹ của con để có không khí gia đình sao ?

Cho nên qua quen biết với Tần tiểu thư, cũng biết được nàng có ý định nhượng quán cà phê, hắn trước tiên thuê lại quán sau lại dùng kế danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh hai mẹ con nàng.

Hắn tuyệt không sợ Đoạn Hựu Lăng sẽ nhận ra hắn, bởi vì từ lúc đến chổ này hắn nhiều lần vô ý và hữu ý xuất hiện trước mặt nàng nhưng nàng đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có. Cái này tiểu ngu ngốc thật sự là tiểu ngu ngốc.

Tóm lại hắn vẫn không rõ ràng muốn kết hôn hay không, hắn chỉ muốn ở bên cạnh hai mẹ con nàng để chiếu cố, cứu giúp, về phần sau này, phải đợi hắn làm rõ tâm ý của mình sau rồi nói.

Mặc dù chuyện sau này có thể nói, nhưng đối với những người trong nhà trọ tám tầng này hắn nên cẩn thận một chút, bọn họ cũng không mơ hồ giống như hai mẹ con nàng.