Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 11: Cũng không phải là người tốt




“Dù thế nào hiện tại ngươi cũng đã có da thịt thân cận với đại ca, liền an tâm lưu lại đi, không cần nghĩ nhiều.”

A? “Đâu phải ta nguyện ý!” Ai mẹ nó nguyện ý bị cái tên ma quỷ này thao ngày ngày chứ!! Tần Duy Ngã phẫn nộ rồi đó.

Nghe hắn nói vậy, Nhâm Dữ Phi cười lạnh, “Hừ, đại ca của ta, một khi đã nhận thức sẽ toàn tâm toàn ý trả giá, lúc trước đối với nàng là vậy, giờ đối với ngươi cũng thế. Đại ca đã không còn kí ức với nàng, ta cũng không muốn để cho y nhớ lại. Giờ đối với y ngươi là thê tử duy nhất, ngươi ngoan ngoãn làm ‘đại tẩu’ của ta thì không sao, nếu muốn chạy…”

Nhâm Dữ Phi phóng khí thế cường đại về phía Tần Duy Ngã, thấy hắn không kiềm được phun ra một búng máu mới ngừng.

“Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ giết sạch người nhà ngươi, để họ phơi thây nơi hoang dã, chết không nhắm mắt!”

Tần Duy Ngã không dám thở mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Dữ Phi, biết gã quyết không nói giỡn. Quả nhiên là tuyệt đại cao thủ, chỉ phóng nội lực cũng đủ giết người, nếu chân chính đối chiêu với gã, Độc Tôn chỉ sợ không chịu nổi một chiêu đã mất mạng…

Không khí trong phòng dị thường căng thẳng, ngay khi Tần Duy Ngã khí huyết cuồn cuộn, muốn mở miệng xin khoan dung, tiểu phúc tinh của hắn tỉnh.

“Nương nương —” Li Nhi dụi dụi mắt to còn vẻ buồn ngủ, ngáp một cái.

“Li Nhi, con tỉnh rồi, đến cho Nhị thúc ôm một cái nào!” Trên mặt Nhâm Dữ Phi tức khắc nở nụ cười xán lạn, cúi người nhéo mũi Li Nhi.

Nương ngươi, trở mặt nhanh thật đấy. Nuốt một miệng đầy máu và nước miếng xuống, Tần Duy Ngã hận không thể lao đến cắn rớt một miếng thịt trên người gã xuống.

“Nương nương!” Đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ xa lạ xuất hiện trước mắt, Li Nhi sợ hãi. Nhóc lăn lăn bò dậy, trốn vào ngực mẫu thân.

“Ai nha, Li Nhi không nhớ Nhị thúc sao, Nhị thúc đau lòng quá nga.” Nhâm Dữ Phi đặt tay lên mặt làm vẻ khổ sở, đáng thương hề hề nhìn Li Nhi.

Ngươi làm cho ai xem hả! Khẩu khí của Nhâm Dữ Phi lúc này giống hệt một tên hề đóng tạp kỹ, so với cái kẻ đưa ra lời thề giết sạch cả nhà hắn cứ như hai người khác nhau.

Hừ! Nhất định dáng vẻ của gã kinh dị quái đản, khiến cho người thần phẫn nộ, nếu không sẽ không đến mức tới tận nhà đại ca mình mà vẫn còn đeo mặt nạ, loại người có chỗ thiếu hụt như gã, tâm lý không bình thường có thể lý giải được, ta nhẫn ta nhẫn! Chờ ngươi đi rồi, ta mà không xúi giục Nguỵ Thiên Thanh liều mạng với ngươi, ta sẽ không mang họ Tần!! Tần Duy Ngã tự đưa cho mình một lời giải thích hợp lý.

“Khanh khách!” Li Nhi bị dáng vẻ hoa chân múa tay của gã chọc cười.

“Nương tử, Phi đệ, ta đã trở về.” Người chưa tới tiếng đã tới trước, Nguỵ Thiên Thanh đứng cách xa bắt đầu ngàn dặm truyền âm.

“‘Tẩu tẩu’ ngươi nghỉ ngơi trước đi, tiểu đệ ta đi giúp đại ca làm chút đồ ăn.” Dứt lời, người đã ra tới cửa.

Tần Duy Ngã thở phào một hơi, cả người vô lực ngã xuống giường. Làm sao bây giờ? Trước mắt xem ra không chết được. Nhưng mà nếu như lời gã nói, không phải là Nguỵ Thiên Thanh sẽ quấn lấy mình cả đời sao? Cứ tiếp tục thế này thì mình có khác gì nữ tử?? Không được không được, năm đó mình đã phát thệ, nhất định phải thú thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm vợ, nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói được nhất định phải làm được! Mình phải ngẫm biện pháp, phải ngẫm biện pháp…

“Nương nương, đói đói.” Li Nhi đặt mông nhỏ ngồi lên bụng Tần Duy Ngã, vươn tay kéo mí mắt đang nhắm của hắn.

Trẻ nhỏ ra tay không biết nặng nhẹ, bàn tay mập mạp trắng như bì lợn cứ vậy ‘nhẹ nhàng’ bựt một phát —

“A!!!!” Tiếng kêu thê thảm khiến cho bầy sói cách mười dặm cũng phải chấn động.

“Ô ô ô ô ~~” Tần Duy Ngã bị chà đạp thê thảm dựa vào lòng Nguỵ Thiên Thanh khóc chết đi sống lại.

“Oa oa oa oa ~” Li Nhi bị nương doạ kinh hãi dựa vào lòng Nhâm Dữ Phi khóc kinh thiên động địa.

Nguỵ Thiên Thanh vừa thổi thổi mí mắt hồng hồng cho nương tử, vừa tỏ vẻ xin lỗi nhìn Nhâm Dữ Phi biểu tình không rõ. Gần đây nương tử toàn bị thương, ai ~ Thực sự là đau đầu a ~

“Nương tử, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn nhiều một chút.”

Nguỵ Thiên Thanh dỗ một lớn một nhỏ mãi mới ngừng khóc, bất đắc dĩ ôm thê tử còn đang dỗi nhi tử, ngồi xuống trước bàn ăn đã hơi nguội lạnh.

“Hừ!” Lão tử (thằng bố) khi dễ ta, nhi tử (thằng con) cũng khi dễ ta, các ngươi quả thực coi ta là con mèo bệnh mà! Đến một ngày, ta nhất định phải cho các ngươi biết cái gì là hối hận không kịp!! Tần Duy Ngã oán hận nghĩ.

“Nương nương…” Li Nhi tựa hồ biết mình làm sai, chu cái miệng nho nhỏ hồng hồng, hai mắt cũng hồng hồng nhìn nương.

Không để ý tới ngươi! Không để ý tới ngươi! Đừng tưởng ngươi giả bộ đáng thương ta sẽ mắc mưu, ngươi với cha ngươi giống nhau đều không phải là thứ tốt!! Tần Duy Ngã hất mặt sang một bên.

“Ô — nương ~ Ôm một cái.” Li Nhi nghẹn ngào, nước mắt đầm đìa, vươn hai cánh tay nho nhỏ về phía Tần Duy Ngã. Thấy nương không nhìn mình, cái miệng nhỏ hơi hé ra, xem chừng lại sắp khóc oà lên, “Ôm một cái —”

“Tẩu tẩu…”

Nhâm Dữ Phi nhìn không được, đang chuẩn bị ‘cảnh cáo’ Tần Duy Ngã một phen, đã thấy Tần Duy Ngã quay mạnh đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói với Li Nhi, “Nói, lần sau còn dám kéo mí mắt của ta nữa không!”

“Li Nhi…Không dám….Ô —” Nó một bên cố nén khóc, một bên vươn tay cố với về phía nương.

“Hừ!” Một tay ôm Li Nhi ngồi lên đùi mình, Tần Duy Ngã ảo não không thôi, tiểu quỷ đáng ghét, khóc cái gì chứ, nếu không phải thấy nương ngươi sớm mất, ta sẽ mặc kệ ngươi.

Nguỵ Thiên Thanh cười thêm cơm cho hai mẫu tử. Hai người  này luôn trình diễn tiết mục như vậy, khiến y dở khóc dở cười. May mà thê tử mềm lòng, chỉ giận nhi tử một lát rồi thôi, bằng không a, dỗ cả lớn cả nhỏ không phải mệt chết y sao.