Người Lạ Quen Mặt

Quyển 1 - Chương 2: Tình cảm




“Tình cảm thật sự là thứ khó đoán. Nó xuất hiện bất ngờ nhưng lại ra đi lặng lẽ.”

Tôi nhớ rất rõ, khi gặp Đầu nấm, tôi không có bất kỳ phản ứng hóa học nào, cũng chẳng có cái gọi là tiếng sét nổ vội bên tai nên căn bản ngay từ đầu tôi đã không có ý định nhớ nhung cậu ta thêm giây phút nào. Ngoại trừ việc một tháng liền cậu ta xuất hiện với mật độ cao xung quanh tôi. Lần gần đây nhất, cậu ta thậm chí đã gọi rất to cái tên “Khỉ đít đỏ” hướng về phía tôi trong căng tin trường. Bực có, cáu gắt có, xua đuổi có. Tôi thực hiện đủ mọi cung bậc cảm xúc ghét bỏ dành cho cậu ta, tất nhiên là với thái độ hết sức thục nữ, hiền dịu.

- Làm thế nào để cậu xuất hiện mọi nơi gần tớ thế?

Tôi thành thật hỏi Đầu nấm. Hay cậu ta có ý định gì với tôi? Nghi ngờ lắm.

Đầu nấm đưa lon nước ngọt cho tôi, mỉm cười kỳ quái.

- Chịu khó đi ngang qua lớp cậu là hỏi được bạn cậu th ôi, dễ mà.

Cậu ta là một trong số ít những người để ý đến tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ quên đi việc tôi không thích sự xuất hiện của cậu ta.

- Vậy cậu đi theo tớ làm gì?

Tôi trừng mắt tra hỏi như thể “mi không trả lời thành thật thì mi sẽ chết ngay tức khắc đó.”

- Thế cậu nghĩ một người con trai đi theo cậu hằng ngày là có mục đích gì?

- Có vấn đề về tâm lý. Chẳng hạn như, biến thái.

- Haha.

Đầu nấm nghe xong câu trả lời nhanh gọn của tôi chợt phụt lên cười. Tuy là cậu ta có đôi môi khá đẹp nhưng khi cười thì xấu như ma vậy. Mắt thì nhắm tịt vào, miệng thì ngoác ra, trông giống hệt ma xó.

- Cậu bị thế này đã lâu chưa?

Tôi thuận tiện hỏi thăm, không hề có một tia chân thành nào mà toàn là sự châm chọc nhưng cậu ta vẫn ôm bụng cười, sau đó rất khó khăn đáp lại.

- Cũng chưa lâu. Gặp cậu nên thế.

“Cái thằng chết tiệt này.” Tôi rủa thầm trong lòng. “Không phải mỗi Hà bà già nhà cậu mới biết chửi bậy thôi đâu. Tôi cũng biết chửi đấy.”

- Này, sao cậu phải giả vờ ngọt ngào với tớ?

Câu hỏi bất chợt của Đầu nấm cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ta đã dừng cười, khuôn mặt cậu ta còn thêm phần bí hiểm và trông có vẻ như là đang chờ đợi điều gì thích thú lắm.

- Tớ còn biết cậu chửi rủa tớ khá nhiều trong vòng một tháng qua. Câu gì cậu thường chửi tớ cũng đều nghe qua. Lúc cậu chửi bậy, thật cá tính. Giọng nói rất có tố chất làm phát thanh viên.

Chẳng hiểu cậu ta đang khen tôi hay mỉa mai tôi nữa. “Thôi được rồi, đã phát hiện rồi thì chị đây ngả bài luôn”. Nhưng vẫn tiếc cái công giữ gìn hình tượng của tôi.

Mặt tôi lạnh tanh, đáp lại cậu ta.

- Biết rồi sao còn không tránh xa ra.

- Muốn gần còn khó thì sao phải xa nữa làm gì?

Giọng Đầu nấm rất hồ hởi. Nhân lúc tôi không để ý, cậu ta thậm chí còn khoác vai tôi.

- Mượn cái vai tí. Đứng lâu mỏi quá!

Đầu nấm đề phòng tôi đẩy ra, giữ khư khư vai tôi.

Đến lúc này tôi chẳng thèm quan tâm điều gì, tâm sự với Đầu nấm nhưng suy nghĩ hiện có trong đầu tôi.

- Biết không? Tớ không ghét cậu, thậm chí còn rất thương cậu vì cậu không có ai chơi cùng nên cứ phải đi theo một đứa con gái như tớ vậy. Cuộc sống của người nổi tiếng cũng khó khăn th ật!

Lời nói của tôi nửa phần châm chọc, nửa phần cảm thông.

- Không cần phải thương tớ đâu! Có nhiều nhương tớ rồi nên cậu chỉ cần yêu tớ là được.

Đầu nấm nói rất nhanh nhưng không hề khó nghe. Nếu tôi không nghe nhầm thì cậu ta vừa đề cập với tôi về vấn đề yêu đương. Tôi thoáng bối rối rồi tự trấn tĩnh bản thân mình. Tôi huých cùi chỏ vào bụng cậu ta, ngang nhiên bỏ đi với câu chửi.

- Thần kinh !

Đó là lần đầu tiên tôi chửi Đầu nấm. Và cậu ta thật sự không bình thường khi tiếp tục để tôi chửi với lý do “nghe quen rồi”. Lời tỏ tình hôm đó của cậu ta cũng rất nhanh trôi vào quên lãng, vừa là do tôi không muốn để tâm đến, vừa là vì cậu ta cũng không còn đề cập tới nữa mà chỉ lặng lẽ đi theo tôi, phá bĩnh tôi khi cậu ta cảm thấy nhàm chán. Tôi bất đắc dĩ trở thành bạn bè với Đầu nấm. Tuy quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết như vậy khiến cho rất nhiều người bàn tán đồn đại nhưng chưa một lần nào tôi thấy Hà đến gặp tôi về việc bạn trai cô ta cứ bám lấy tôi như vậy. Có thể họ không phải là người yêu của nhau, cũng có thể là cô ta coi khinh không thèm quan tâm sự xuất hiện của tôi có làm mối quan hệ yêu đương của cô ta tan vỡ hay không. Sở dĩ tôi nhắc đến Hà một cách khó chịu như vậy bởi vì mối quan hệ của chúng tôi không tốt. Dượng của cô ta chính là bố ruột của tôi. Bố mẹ tôi ly hôn từ năm tôi học lớp sáu, nên việc ông ấy đi bước nữa cũng chẳng phải là việc gì đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều, cả mẹ và tôi đã cố tránh không có quan hệ thêm với ông ấy. Ông ấy là người có chức quyền, việc gì không nên dây dưa vào thì mẹ và tôi đều cố gắng tránh. Vợ hai của ông ấy, cũng chính là mẹ của Hà, là một người khá giàu có và xinh đẹp, được hưởng nhiều tải sản từ người chồng quá cố. Vậy nên hai người đó lấy nhau cũng làm cho người ta bàn ra tán vào một thời gian. Tôi chuyển trường nhiều lần, nhưng vẫn không tránh nổi việc học chung với con riêng của vợ hai của bố tôi. Cô ta cũng biết đến sự tồn tại của tôi. Chính vì cô ta được dượng cưng chiều nên việc con riêng quý dượng là điều bình thường. Cô ta cũng thích thể hiện sự hạnh phúc của cô ta mỗi khi thấy tôi. Điều đó vừa khiến tôi chán ngán, vừa khiến tôi cảm thấy đáng ghét.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Lớp Hà và lớp tôi học chung tiết thể dục. Cô ta vẫn ngồi im cho đến khi thấy tôi đến gần đó rồi vẫn như thường lệ lại ca bài ca tình cảm cha con sến sủa nhằm cho tôi nghe thấy. Trong trường này, người cô ta thích châm chọc nhất là tôi và tôi cũng chính là đối tượng chửi nhau truyền kiếp với cô ta trên mạng xã hội. Tất nhiên chúng tôi luôn nói chuyện riêng chứ không phô bày sự thô tục ngôn từ cho tất cả mọi người được bàn tán. Tuy nhiên, Hà vẫn có một đặc điểm khiến cho tôi còn cảm thấy yêu quý cô ta là dù cô ta độc miệng, nhưng cô ta khá là tốt tính và biết quan tâm đến đối thủ. Cô ta là người thứ hai sau Minh luôn hỏi thăm việc tôi bị ốm khi tôi trông lù dù ở trường. Lời lẽ thì dĩ nhiên không chấp nhận được nhưng tôi công nhận thiện ý của cô ta.

- Cậu vừa chết ở đâu đấy à?

- Ừ, mới đào mộ lên đấy.

- Đào ở đâu?

- Dưới giường cậu.

- Đồ điên!

- Nói chuyện với cậu lâu nên tôi bị lây bệnh của cậu đấy.

Tôi sụt sịt mũi, không buồn nhìn Hà, loay hoay tìm giấy trong túi áo để xì mũi.

- Chết tiệt! Có cậu bị bệnh đó.

- Dĩ nhiên là tôi đang bị bệnh.

Tôi chu miệng, cười vui vẻ. Có vẻ Hà đang khá cáu có với tôi, tôi nghe loáng thoáng mấy tiếng chửi của cô ta.

Ngồi yên được với Hà một lúc, cô ta lấy tay đập mạnh vào vai tôi.

- Này!

- Đồ điên, cậu đánh người bệnh thế hả?

Tôi gào thét trong lòng. Vì giọng tôi đang khàn nên tôi hạn chế nói sợ mất hình tượng. Nên tôi chỉ có thể nói như thỏ thẻ bên tai cô ta. Thấy cô ta không trả lời, tôi mới nhìn lên. Theo hướng nhìn của cô ta, tôi phát hiện một người mặc áo khoác đen với vẻ mặt hớn hở đang đi tới.

- Là thế nào?

- Giờ mới chịu hỏi hả? Tưởng cậu phải xoắn xít lên tìm tôi hỏi chứ?

- Con mẹ nhà cậu. Cậu nghĩ tôi rảnh như cậu để chạy tới hỏi cậu có quan hệ ra sao với cậu ta à?

- Cậu có hơi vô tâm so với tôi nghĩ đấy!

Tôi gấp lại khăn giấy trong tay, nhún vai, thoải mái nói chuyện.

- Vô tâm cái quái gì! Chẳng qua tôi không có hứng.

Hà ngúng nguẩy nhìn ra phía khác. Cái dáng ngồi của cô ta đúng là phải đẳng cấp cao hơn ngồi thiền mới làm được. Mông cong ngực ưỡn, lưng thẳng, khuôn mặt tạo góc vuông với cổ 90 độ, chưa nói đến việc hai tay cô ta khoanh vào trông rất có tư chất người quyền quý.

- Chẳng phải cậu ta với cậu yêu nhau sao?

Lúc này tôi mới chú ý lại vào câu chuyện dang dở, hỏi lại Hà.

Hà lấy tay che miệng, mắt chớp liên hồi rồi dùng giọng thương cảm nói với tôi.

- Bình thường tôi vẫn nghĩ cậu cũng không thông minh lắm nhưng không ngờ cậu lại kém hiểu biết đến mức độ này. Thật là đáng thương! Cậu nghĩ tôi là ai? Đẳng cấp tôi ở mức nào mà đi yêu cậu ta? Với cái đầu nấm đó á?

Cuối cùng cũng có một người cùng quan điểm với tôi. Tuy là tôi không thích cô ta chung quan điểm với tôi nhưng việc nhất trí là cái đầu nấm ấy chẳng ra sao cả thì tôi vẫn khá vui vẻ. Đâu phải ai cũng thích cái đầu nấm đó đâu. Thậm chí cô ta còn thốt ra một câu hỏi tương tự với tôi khi tôi nói chuyện với Minh.

- Nói cho cậu biết, người yêu tôi phải là cực phẩm, là loại hàng đắt giá nhất trên thị trường, là mặt hàng mà cậu có bán thân cũng không đủ tiền mua đâu. Hiểu chứ?

Hà lắc đầu, hất tóc mái sang một bên, dùng ánh mắt kinh thường nhìn tôi, cố ý cười nửa miệng.

- Ờ, hẳn nào cho tới tận bây giờ cậu vẫn chưa có người yêu.

Tôi châm chọc lại Hà cho cô ta bớt đề cao bản thân mình.

- Cậu thì hơn tôi chắc? Nghe nói cậu từ bé đến lớn còn chưa được ai theo đuổi, nói gì đến chuyện có người yêu.

Hà lườm nguýt tôi.

Một giọng nói gấp gáp chen vào câu chuyện.

- Ai nói cậu ấy không có người theo đuổi. Anh là một ví dụ rất đặc biệt đấy!

Cả tôi và Hà đều ngạc nhiên quay về phía phát ra giọng nói đó. Tuy rằng nghe giọng nói tôi biết đó là Đầu nấm nhưng tôi vẫn không khỏi quay đầu lại xem vẻ mặt của cậu ta khi nói năng bừa bãi như vậy.

Tôi định giơ tay lên đánh cho cậu ta một phát thì Hà đã làm điều đó trước tôi. Đó thậm chí là một cái đánh khá là đau. Cô ta bặm môi, nói.

- Chẹp chẹp… Cuộc đời của cậu ta đã bế tắc lắm rồi anh còn định chen chân vào để làm cho cậu ta không ngóc đầu lên được à? An ạ, tôi phát hiện ra cậu đáng thương nhiều hơn so với suy nghĩ của tôi.

Mắng mỏ Đầu nấm xong cô ta quay về phía tôi, vuốt tóc tôi xem chừng đang thông cảm lắm. Tôi đẩy tay Hà ra, ngăn chặn hành động tiếp theo của cô ta sau đó trừng mắt với Đầu nấm.

- Nghe cô ta nói chưa, đừng làm đời tôi bế tắc thêm.

Từ ngày cậu ta với tôi đi đâu cũng như hình với bóng, tôi đã bị rất nhiều người trù dập. Tuy không phải từ học sinh cùng trường mà là một số người hâm mộ của cậu ta, nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy phiền toái. Dù cậu ta không phải một ngôi sao quá nổi tiếng nhưng vẫn có khá nhiều người hâm mộ. Số lượng người “theo dõi” cậu ta trên các mạng xã hội lên tới hơn hàng trăm nghìn người nhưng một nửa là antifan, cậu ta nói với tôi thế. Và rồi cậu ta nói với tôi rằng : “Yên tâm đi, nếu cậu bị fan của tớ đá xuống hố sâu thì sẽ có một hàng dài antifan của tớ xếp hàng chờ cứu cậu.”

- Nếu đời cậu bế tắc như thế thật thì có thêm một người ở cạnh cậu chẳng phải sẽ vui vẻ và bớt cô đơn hơn sao?

Ngay khi Đầu nấm nói xong câu ấy, Hà đã ngán tới tận cổ, bỏ đi ngay lập tức. Tự dưng tôi muốn được cô ta kéo đi, ở lại lâu với cậu ta hẳn tôi ngộp thở.